Nhìn thấy Lâm Liệt đi tới, cái phòng bao vốn dĩ loạn xì ngầu bỗng chốc trở nên im bặt.
Một người quen biết với Lâm Liệt ngại ngùng nói một câu: “Hôm nay anh Đường vui vẻ nên uống hơi nhiều. Không biết làm sao mà uống thành ra bộ dạng như thế này nữa.”
“Tôi đưa cậu ấy về trước.” Lâm Liệt dựng người trên ghế sô pha lên.
Đường Vệ bồn chồn hét lên: “Ai uống say cơ? Mẹ nó chứ có cậu mới uống say. Ông nội Đường đây sống từng này tuổi rồi chưa biết say là gì, có bản lĩnh thì uống thêm một hiệp nữa.”
Vẻ mặt Lâm Liệt lạnh lùng vác người ra khỏi phòng bao, nhét anh ấy vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn.
Sau khi cửa xe bị Lâm Liệt đóng sầm lại, Đường Vệ cụp mắt xuống nhếch mép cười xấu xa.
Thực ra anh ấy không say, anh ấy giả vờ say rồi vào nhà vệ sinh gọi điện cho Lâm Liệt.
Từ khi học trung học, Đường Vệ và Lâm Liệt đã học chung một trường rồi. Từ thời khắc đó cho đến tận bây giờ Lâm Liệt đã luôn quản anh ấy. Những người bạn bè xấu quanh Đường Vệ khi nhắc đến Lâm Liệt sẽ cố tình dài giọng chế nhạo.
Anh Liệt đâu rồi? Cứ như là một nửa người ba của Đường Vệ, được xưng là c4u nhỏ.
Lúc trước, khi còn đi học, Lâm Liệt quản anh ấy hút thuốc, đánh nhau, trốn học, thỉnh thoảng còn theo dõi thành tích các môn khoa học tự nhiên của anh ấy.
Bây giờ tuy không còn khắt khe như trước nhưng anh ấy đã thâm nhập vào cuộc sống của Đường Vệ trong mọi mặt rồi, làm cho Đường Vệ rất dễ cáu gắt.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lâm Liệt lại có nhiều mánh khóe, đặc biệt rất giỏi trong việc gây sức ép cho anh ấy.
Còn nhớ khi Đường Vệ học cấp ba, anh ấy có thêm một tật xấu là gắp đồ ăn ở đĩa chung mà không đổi đũa.
Bản thân Đường Vệ cũng không để ý đến vấn đề này lắm. Một hôm khi anh đang dùng bữa ở nhà Lâm Liệt thì người kia đột nhiên bóp hàm, bạnh miệng anh ấy ra, nhét chiếc đũa mình vừa dùng vào miệng Đường Vệ, còn nguấy lên hai lần.
“Mẹ kiếp, cậu tởm thế hả?” Vẻ mặt Đường Vệ khó coi, anh ấy thè lưỡi, liên tục nhổ ra mấy lần.
Vẻ mặt Lâm Liệt rất bình tĩnh, anh ấy ôn nhu nhắc nhở Đường Vệ: “Đừng có đảo đũa như vậy nữa.”
Trong lòng Đường Vệ gào thét một câu “mẹ nó”, không cho đảo đũa thì anh ấy không đảo đũa nữa là được rồi chứ gì, có đáng phải làm như vậy không hả?
Lâm Liệt đúng là loại người tâm đen tay độc ác, không trách được Đường Vệ dù nỗ lực phản kháng nhưng đều không thành công, người này quả thực quá cay cmn độc mà, tệ hơn anh ấy rất nhiều.
May là Đường Vệ không ngồi im chịu trận, cuối cùng anh ấy đã nghĩ ra một chiêu có thể làm Lâm Liệt ghét bỏ.
Lâm Liệt lái xe đưa Đường Vệ về nhà, vừa mới xuống xe, Đường Vệ đã cố ý dùng sức đè cả người lên Lâm Liệt, cả một đường nghiêng ngả lảo đảo, vẻ mặt tràn ngập trong men rượu.
Dù đã hạ quyết tâm là lần này anh ấy sẽ giải quyết dứt điểm thù mới hận cũ, chỉnh đốn Lâm Liệt kia một lần.
Nhưng thực tế thực hiện, Đường Vệ vẫn có chút khó khăn, dù sao thì cái chuyện này anh ấy cũng không có kinh nghiệm, không biết có thể giả vờ như vậy được không.
Vài ngày trước vào sinh nhật của mình, Lâm Liệt đã mời anh Phó và một người rất giống với Văn Từ tới, trong lúc ăn cơm Đường Vệ không ngờ lại biết được chuyện anh Phó thích đàn ông.
Đã vậy còn thích một người rất giống anh em của mình, điều này đã trực tiếp phá vỡ nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan của Đường Vệ.
Nhưng mà cũng vì chuyện này mà anh ấy lại có được một số linh cảm... Trên thế giới này còn có cái gì tởm hơn chuyện “Tôi coi bạn như anh em, nhưng bạn lại muốn ngủ với tôi” chứ?
Dù sao thì Đường Vệ cũng không thể chấp nhận được loại chuyện này.
Nếu Lâm Liệt thích anh ấy, hơn nữa còn là thích theo kiểu tình yêu nam nữ thì chỉ nghĩ không thôi Đường Vệ đã cảm thấy sởn cả tóc gáy rồi, bất kỳ trai thẳng nào cũng không chịu nổi loại chuyện người anh em của mình nhìn trúng mình.
Anh ấy suy nghĩ như thế này thì Lâm Liệt chắc chắn một trăm phần trăm cũng chẳng khác gì anh ấy.
Đường Vệ muốn chơi lớn một trận, giả vờ thích Lâm Liệt, cho anh ấy nếm trải mùi vị rùng rợn.
Trên đường đi, Đường Vệ vẫn luôn suy nghĩ, nếu như Lâm Liệt trở mặt ngay tại trận thì anh ấy sẽ lập tức ‘tỏ tình’ hay ‘buồn bã rời đi’, cái nào có thể làm nổi bật ‘tình yêu sâu đậm’ của anh ấy đối với Lâm Liệt đây?
Khi thang máy lên đến tầng bảy, Lâm Liệt đỡ Đường Vệ bước ra.
Nhà của Lâm Liệt dùng cửa điện tử, dùng mật mã mở khóa, vừa đẩy cửa đi vào, cánh tay của Đường Vệ đã vồ tới.
Đường Vệ ép người vào lưng Lâm Liệt, anh ấy không đếm xỉa gì đến bất kỳ thứ gì cả, dồn sức ngậm lấy cái tai của Lâm Liệt vào miệng.
Làm thế này đã đủ rõ ràng chưa?
Đường Vệ không dám làm quá lẳng lơ, bởi vì anh ấy sợ nếu làm cho Lâm Liệt tức giận, đối phương sẽ dùng thắt lưng quật anh ấy mất.
Vậy nên, sau khi ngậm lấy, anh ấy kinh hãi nhanh chóng nhả ra, giả vờ say trượt xuống vai của Lâm Liệt.
Ngoài mặt Đường Vệ say rượu, nhưng thật ra cơ bắp toàn thân đã nổi lên rồi, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, dù sao nếu Lâm Liệt thật sự bùng nổ tức giận thì anh ấy cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Chờ một hồi mà Lâm Liệt vẫn không có chút phản ứng nào, vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, Đường Vệ đang định mở mí mắt ra muốn xem qua bộ dạng hiện tại của anh ấy, nhưng đối phương lại đóng cửa lại, dìu anh trở về phòng.
Hả?
Khi anh ấy được Lâm Liệt đỡ lên chiếc giường ở phòng ngủ thứ hai, trong đầu Đường Vệ hiện đầy dấu chấm hỏi.
Lâm Liệt mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, không thích người khác mặc áo khoác ngoài hay ngồi trên giường của mình.
Ngay cả khi phòng ngủ thứ hai cũng được coi như là một nửa phòng ngủ của Đường Vệ, Lâm Liệt cũng sẽ yêu cầu anh ấy phải thay quần áo ở nhà trước khi nằm xuống.
Dựa theo hiểu biết của Đường Vệ về Lâm Liệt, anh ấy dám cắn lỗ tai Lâm Liệt như thế này, cho dù không dùng thắt lưng đuổi theo anh ấy thì ít nhất cũng sẽ đá anh ấy đi, để cho anh ấy tới từ chỗ nào thì cút về chỗ đấy mà ở.
Vậy nhưng bây giờ Lâm Liệt không những không đánh anh ấy mà còn trực tiếp để anh ấy nằm lên giường nữa. Đường Vệ cảm thấy có lẽ bản thân mình đã uống quá nhiều thật rồi, cho nên mới sinh ra ảo giác.
Lâm Liệt cởi bộ quần áo mùi rượu pha lẫn mùi thuốc lá của Đường Vệ ra, lấy một cái chăn mát mùa hè rồi đắp cho anh ấy.
Nhưng khi Lâm Liệt đang định rời đi thì người nằm trên giường bất ngờ ôm lấy cổ anh ấy.
Bản chất Đường Vệ trời sinh đã thiếu đòn, hiếm khi thấy Lâm Liệt dễ nói chuyện như thế, anh ấy nhịn không được muốn hất mũi lên mặt với Lâm Liệt, bắt đầu như con hề nhảy nhót ngay trên biên giới tìm đường chết.
Lợi dụng lúc Lâm Liệt còn đang sững người, Đường Vệ lòng tràn đầy quyết tâm, cắn chặt quai hàm của mình lại.
Ban đầu anh ấy muốn hôn Lâm Liệt, nhưng cuối cùng lại không thể làm thế.
Anh ấy cũng cảm nhận được rõ ràng cơ thể của Lâm Liệt đang trở nên cứng nhắc, trong lòng Đường Vệ âm thầm cười khà khà khà.
Cho dù một lát nữa anh ấy rất có thể bị đánh cho một trận nên thân nhưng mà người mắc bẫy rơi vào tình trạng rối rắm là Lâm Liệt cơ mà.
Khi Đường Vệ còn đang âm thầm tự hào về kế hoạch của mình thì Lâm Liệt bất ngờ đẩy anh ấy xuống giường, cúi người xuống, đặt một nụ hôn sâu đầy mãnh liệt.
Một đường đánh chiếm thành công.
Đầu lưỡi bị khuấy đảo đến tê dại, không khí trong phổi bị hút cạn từng chút một.
Đầu óc Đường Vệ trống rỗng, anh ấy hoàn toàn bị dọa đến khiếp sợ rồi.
Nụ hôn này rất mãnh liệt lại kéo dài, Đường Vệ chưa từng hôn ai như thế này bao giờ, thiếu dưỡng khí khiến tâm trí rối bời của anh ấy càng thêm hỗn loạn.
Không biết phải mất bao lâu thì Lâm Liệt mới tha cho anh ấy.
Đường Vệ miễn cưỡng hít một hơi, sau đấy cằm lại bị véo, đầu lưỡi mềm mại mở đôi môi của anh ấy ra, Lâm Liệt lại hôn anh ấy.
Vãi con mẹ nó đậu!
Đù má, đây là chuyện quái quỷ gì đấy?
Lẽ nào Lâm Liệt đã phát hiện ra anh ấy đang giả say, nên phản đòn cho anh ấy vào bẫy sao?
Đường Vệ không phải là người có thể giấu diếm chuyện gì, ngày trước khi Lâm Liệt muốn chỉnh anh ấy như thế, anh ấy nhất định sẽ bừng bừng lửa giận.
Nhưng bây giờ thì lại hai mắt nhắm chặt, trong tiềm thức anh ấy không dám đối đầu với Lâm Liệt, nếu như thay thế bởi người khác, thậm chí là Phó Hàn Chu, Đường Vệ nhất định sẽ liều mạng với người ta.
Đường Vệ yên lặng như con chim cút, bị Lâm Liệt đè lên giường, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh tí nào.
Anh ấy chưa bao giờ nảy sinh ra loại tâm lý ‘hận không thể biến khỏi thế giới này ngay lập tức’ thế này.
Đường Vệ cũng không biết bản thân đang sợ cái gì. Hướng về mặt tích cực và tránh mặt có hại là bản năng của con người, mặc dù gan anh ấy có lớn tới đâu thì bản năng này anh ấy vẫn có.
Không biết đã qua bao lâu, khi Đường Vệ cảm thấy mình sắp nghẹt thở muốn chết rồi, Lâm Liệt mới buông anh ấy ra.
Sau khi đứng dậy rồi đắp chăn cho Đường Vệ, Lâm Liệt mới rời khỏi phòng.
Cho đến khi Lâm Liệt đã rời đi được một lúc lâu, Đường Vệ vẫn thẳng thân nằm ở đó, giữ nguyên tư thế ban đầu bất động, vì sợ rằng Lâm Liệt sẽ quay đầu lại rồi bất ngờ đâm một ngọn giáo vào người anh ấy.
Đường Vệ vểnh tai lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy Lâm Liệt trở về phòng đóng cửa lại, chắc chắn sẽ không quay lại nữa thì mới kéo lấy chăn quấn mình thành con nhộng.
Bây giờ không chỉ đầu lưỡi tê dại mà cả người anh ấy cũng tê dại luôn rồi.
Lâm Liệt chắc hẳn đã nhìn ra mục đích của anh ấy, cho nên mới chỉnh anh ấy như thế này.
Đường Vệ tự an ủi mình, trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được, lại để cho anh ấy gặp một lúc hai người bạn thích người đồng giới.
Không thể nào, không thể như vậy đâu!
Anh ấy tìm ra lý do cho hành vi của Lâm Liệt xong, khi nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ rồi thì sự đụng chạm mạnh mẽ mà mềm mại kia đột nhiên bùng nổ trong tâm trí anh ấy.
Cái đậu má!
Đường Vệ bị trúng đạn ba tấc ngồi dậy, vò đầu bứt tóc.
Lâm Liệt đang đùa với anh ấy mà phải không?
Cả đêm Đường Vệ không thể chợp mắt, gần sáng nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, anh ấy trằn trọc trên giường, muốn đi ra ngoài hỏi chuyện nhưng lại không dám.
Cuối cùng, Đường Vệ cảm thấy mình mẹ nó mình lề mề như đàn bà vậy, lúc này anh ấy mới xốc chăn lên bước ra khỏi phòng.
Lâm Liệt đang nấu bữa sáng trong bếp, nhìn thấy Đường Vệ đi ra, anh ấy nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi tiếp tục chiên trứng gà.
Cả bụng Đường Vệ tràn đầy lửa giận rồi lại bị ánh mắt rung động trôi đến của Lâm Liệt gi3t ch3t.
Anh ấy đứng khựng tại chỗ mất vài giây, muốn mở miệng nói nhưng từ tận đáy lòng đã bị tê liệt rồi.
Đường Vệ chưa bao giờ sợ hãi Lâm Liệt như bây giờ, mặc dù trước đó đã từng bị Lâm Liệt kẹp cứng cổ lại mà quản giáo nhưng ngoài miệng Đường Vệ chưa bao giờ chịu thua, vẫn cứng miệng cãi lại, sau lưng còn âm thầm giở trò chơi khăm lại.
Mà hôm nay, anh ấy thực sự không dám gây rối với Lâm Liệt, chỉ lặng lẽ đi vào trong nhà vệ sinh.
Chỗ của Lâm Liệt là hai phòng ngủ nhưng chỉ có một nhà vệ sinh, bởi vì Đường Vệ thỉnh thoảng đến đây ăn trực, uống trực, ngủ trực, trong tủ phía trên bồn rửa mặt đều có đồ dùng nha khoa của anh ấy.
Đường Vệ nhìn bộ dạng tinh thần không tốt của mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, điều anh ấy không thể chấp nhận nhất chính là đôi môi không chỉ sưng tấy mà còn rách nát nữa.
Cái bộ dạng không khác nào bị người ta bắt nạt đến suy yếu mỗi ngày, mí mắt của Đường Vệ nhảy loạn xạ, anh ấy không nhịn được nữa, lập tức lao ra khỏi phòng tắm.
Nhìn thấy Lâm Liệt đang nấu bữa sáng trong bếp như chẳng có việc gì xảy ra, Đường Vệ lại càng tức giận đến bốc khói.
“Hôm qua không phải nhân lúc tôi say rượu cậu đánh tôi đấy chứ? Nếu không, tôi... Tại sao lại bị sưng miệng?” Đường Vệ miệng cọp gan thỏ, giả vờ bình tĩnh.
“Ngày hôm qua cậu đứng không vững nên bị đập vào giường.” Vẻ mặt của Lâm Liệt vẫn như thường ngày, anh ấy đơn giản nhẹ nhàng mở sang chủ đề nói chuyện khác: “Tắm rửa súc miệng xong thì ra ăn điểm tâm đi.”
Sự kiêu ngạo của Đường Vệ đột nhiên bị nhéo một cái, miệng anh ấy nhúc nhích một hồi lâu, một lúc lâu sau mới phát ra được một tiếng ‘Ờ’.
Không chút ý tứ muốn truy cứu, Đường Vệ đi vào phòng tắm như một con rối.
Nếu Lâm Liệt cố tình mập mờ với anh ấy hoặc trực tiếp thú nhận, Đường Vệ cũng không ngại đâu. Điều mà anh ấy sợ hãi nhất chính là cái bộ dạng nhẹ nhàng rời chủ đề nói chuyện đi của Lâm Liệt.
Với trường hợp đầu tiên thì có thể chứng minh rằng Lâm Liệt đã nhìn thấu được kế hoạch của anh ấy và sẵn sàng chiến đấu với anh ấy.
Còn thái độ bây giờ của Lâm Liệt làm cho Đường Vệ như mắc xương trong cổ họng, ý nghĩ mơ hồ vừa lóe lên trong lòng khiến anh ấy lo lắng không thôi.
Đường Vệ ăn bữa sáng điên rồ nhất trong lịch sử, cả nửa thời gian anh ấy cũng không nói một lời nào.
Sau đó, anh ấy nhận ra mình quá im lặng, lại sợ Lâm Liệt phát hiện ra sự khác thường của mình, vậy là Đường Vệ bắt đầu liều mạng tìm kiếm chủ đề nói chuyện.
Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng hiện tại Lâm Liệt đang bắt đầu kinh doanh rồi, lịch trình rất dày đặc. Trong bữa sáng thôi mà đã trả lời tận mấy cuộc điện thoại.
Đường Vệ sốt sắng đứng dậy thu dọn bát đĩa, vô cùng hòa nhã lịch sự, vô cùng thông cảm cho Lâm Liệt: “Cậu đi làm việc đi, để tôi dọn dẹp cho, chuyện nhỏ này tôi có thể làm được.”
Lâm Liệt nhướng mắt liếc anh ấy một cái, không nói gì, trả lời điện thoại rồi rời đi.
Đường Vệ đang lau bát đũa, sau đó dùng giẻ lau bàn thì trong lòng bỗng nổi lên một tia tức giận, thế là lập tức chửi thề, ném giẻ ra khỏi tay.
Đậu xanh nhà nó, chuyện thế này là kiểu quỷ gì thế?
Mấy cái việc chọc ghẹo này cũng không phải là lần đầu tiên Đường Vệ ngứa đòn chủ động gây sự, mà cũng chẳng phải lần đầu tiên sau khi chủ động kiếm chuyện, anh ấy lại bị Lâm Liệt chỉnh cho mặt xám mày tro.
Nhưng mà đây nhất định là lần đầu tiên anh ấy bị chỉnh đến mức một phát đánh rắm cũng không dám đánh, còn mẹ nó hạ mình rửa bát lau bàn.
Lau lau cái con khỉ chứ lau!
Đường Vệ hùng hùng hổ hổ nhặt giẻ lau bàn lên, sau đấy lại lau cái bàn sạch sẽ.
Kể từ hôm đó, Đường Vệ không chủ động đi tìm Lâm Liệt nữa.
Không biết có phải vì quá bận rộn công việc hay không mà Lâm Liệt cũng chưa từng liên lạc với anh ấy.
Mấy ngày nay Đường Vệ luôn ở trong tình trạng lo lắng, dùng những lời nói của những người bạn xung quanh khác nói thì chẳng khác nào uống nhầm thuốc, gặp lửa liền bốc cháy.
Thật ra anh ấy đang đợi Lâm Liệt gọi điện cho mình để giải thích chuyện xảy ra đêm đó, nếu người bên kia thật sự đang cố gắng chỉnh đốn anh ấy, thì mục đích của Lâm Liệt đã đạt được rồi đấy.
Một người không tim không phổi như Đường Vệ mà đã mất ngủ hai ngày nay rồi, cứ vừa nhắm mắt thì cảnh tượng đêm đó lại hiện ra trong đầu anh ấy.
Thời điểm anh ấy biết Phó Hàn Chu có hứng thú với Tô Vân Cảnh, Đường Vệ cũng thử đặt bản thân mình vào hoàn cảnh đó xem, nếu Lâm Liệt thích đàn ông mà còn tìm người giống anh ấy nữa, lúc đó anh ấy còn lập lời thề son sắt rằng Lâm Liệt dám vùi dập anh ấy như thế thì anh ấy nhất định sẽ róc xương Lâm Liệt.
Nhưng khi sự việc thực sự xảy ra, Đường Vệ không chỉ không dám nhấc dao đi tới chỗ Lâm Liệt róc xương, thậm chí còn không dám tra hỏi.
Hai người đã không gặp nhau một tuần rồi, không gọi điện, thậm chí trò chuyện trên Wechat cũng không.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Lâm Liệt được gửi đến học tại Đại học Bắc Kinh vì điểm số của các môn khoa học tự nhiên tốt. Đường Vệ làm gì có chút thành tích nào, thậm chí đến đại học tuyến hai còn không với nổi, vì vậy mẹ anh ấy đã tìm một trường dạy nghề cơ sở gần Đại học Bắc Kinh cho anh ấy.
Đường Vệ cháu trai Tôn Ngộ Không vẫn không thoát khỏi tay của Phật Tổ Lâm Liệt. Lâm Liệt nhận được lệnh của mẹ anh ấy, chăm sóc anh ấy như một người ba nhỏ.
Sau khi tốt nghiệp, Đường Vệ cũng thường ăn trực uống trực ở nhà Lâm Liệt. Hai người họ cũng chẳng giống như cái bộ dạng bây giờ, đến hơn một tuần lễ không liên lạc với nhau.
Đại lý ô tô mà Đường Vệ và bạn của anh ấy hùn vốn là một cửa hàng cải tạo xe hơi thành viên của liên minh nước ngoài. Gần đây bên trụ sở đang đào tạo nhân viên. Đường Vệ ở lại trong nước cảm thấy rất bứt rứt, vốn dĩ không chiếm được chỗ trong danh sách số người được cử đi đào tạo trong cửa hàng nên lập tức dùng tiền của mình theo họ đi.
Đêm trước khi đi, anh ấy ôm điện thoại do dự hồi lâu, cảm thấy bản thân vẫn nên lên Wechat nói với Lâm Liệt việc anh ấy sẽ đi nước ngoài.
Thật ra, lần này Đường Vệ ra nước ngoài, ngoài việc buồn bực muốn ra nước ngoài thư giãn ra thì anh ấy còn muốn tìm một cái cớ quang minh chính đại để thăm dò giọng điệu của Lâm Liệt.
Sau một thời gian dài không liên lạc với anh ấy, Đường Vệ cũng không biết Lâm Liệt có ý gì, có phải anh ấy thực sự quá bận rộn với công việc đến mức không có thời gian riêng tư, hay chỉ đơn giản là đang chỉnh đốn Đường Vệ nên cố tình tỏ ra lạnh nhạt.
Về việc Đường Vệ ra nước ngoài để đến trụ sở huấn luyện, Lâm Liệt chỉ trả lời trên Wechat một câu ‘Tôi biết rồi’.
Đường Vệ nhìn chằm chằm mấy chữ này gần như cả đêm, cũng không hiểu ra thái độ của Lâm Liệt là như thế nào.
Càng nghĩ lại càng tức giận, anh ấy suýt chút nữa đã gửi cho Lâm Liệt một tin nhắn vào lúc ba giờ sáng, cậu biết cái rắm nhà cậu.
Ngày hôm sau, anh ấy lên máy bay với dáng vẻ cả người uể oải, phải ngồi máy bay mất hơn mười tiếng đồng hồ anh ấy mới sang được bên kia bờ đại dương.
Lúc trước, Đường Vệ ăn không ngon ngủ không yên, háo hức chờ Lâm Liệt đến giải thích cho mình.
Thái độ thờ ơ của Lâm Liệt làm cho Đường Vệ nhanh chóng bước vào giai đoạn thứ hai, tâm lý anh ấy chuyển từ tìm cách bào chữa cho Lâm Liệt sang dùng toàn lực chỉ trích anh ấy.
Nếu không có Lâm Liệt, anh ấy đã không đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này, so với đất nước của họ, nơi này đúng chuẩn nông cmn thôn rồi.
Thỉnh thoảng đến đây để nghỉ dưỡng và du lịch thì không sao, chứ sống ở đây lâu rồi thì sẽ gặp đủ thứ bất tiện.
Đường Vệ gọi đồ mang đi, tính riêng phí giao hàng đã là bốn mươi năm mươi phần trăm rồi, đồ ăn lúc giao cũng đã nguội lạnh, quả thực không cách nào so được với tốc độ ship hàng thần tốc trong nước.
Mệt mỏi vì ăn hamburger bít tết, anh ấy muốn đổi sang một nhà hàng Trung Quốc, ăn vào đến miệng anh ấy mới phát hiện ra rằng đồ ăn Trung Quốc ở đây không giống với đồ ăn Trung Quốc mà anh ấy ăn từ nhỏ đến lớn.
Các món ăn của các nhà hàng Trung Quốc đã được biến tấu theo khẩu vị của người dân địa phương, nếu muốn ăn các nhà hàng Trung Quốc chính thống thì phải chờ vào vận may của mình.
Mỗi lần Đường Vệ muốn ăn lẩu, xiên que, thịt hấp, gạch cua, đậu hũ thì sự oán hận của anh ấy đối với Lâm Liệt lại tăng thêm một phần.
Đường Vệ ra nước ngoài với danh nghĩa là đi đào tạo, thực ra từ khi đến đây, anh ấy ở trong phòng cả ngày, chơi game tối ngày, hoặc chụp tai nghe lên nghe nhạc Heavy Metal.
Nhìn thấy Đường Vệ đã quá suy sụp tinh thần như vậy, một người có quan hệ tốt với anh ấy không thể chịu đựng được nữa, đành phải kéo anh ấy ra khỏi phòng.
Bước vào một cửa hàng cũ không có gì nổi bật, Đường Vệ nhìn thấy một đĩa hát bằng đĩa nhựa của John Chazele, mắt anh ấy lập tức sáng lên.
John Chazele là một nhạc sĩ nhạc Jazz mà Lâm Liệt yêu thích, anh ấy đã thu thập rất nhiều đĩa hát nhựa của John Chazele.
Chất lượng âm thanh của đĩa nhựa gần với âm thanh gốc nhất, cũng chính vì Lâm Liệt mà Đường Vệ rất thích cách nghe nhạc ‘cổ xưa’ này.
Anh ấy khác với Lâm Liệt, anh ấy thích nhạc Rock và Heavy Metal với nhịp điệu mạnh mẽ.
Dù có sở thích khác nhau nhưng khi rảnh rỗi, anh ấy sẽ cùng Lâm Liệt nghe nhạc Jazz, còn Lâm Liệt cũng không chán ghét việc anh ấy mở nhạc Rock and Roll.
Lúc đi học, Đường Vệ không ra ngoài đi chơi thì đào tổ ở nhà của Lâm Liệt rồi nghe đĩa nhạc của mình.
Những đĩa nhạc rock anh ấy mua đều được cất giữ trong nhà Lâm Liệt. Chiếc máy quay đĩa cũ trong nhà Lâm Liệt được mua lại từ một cửa hàng trung cổ khi hai người họ đang đi du lịch hồi học ở trường đại học.
Bản ghi đĩa nhựa của John Chazele này được phát hành vào năm 1981. Mặc dù Lâm Liệt đã có đĩa hát này, nhưng đĩa của anh ấy là bản được tái bản.
Nhìn thấy bản ghi gốc này, phản ứng đầu tiên của Đường Vệ là gọi Lâm Liệt để khoe rằng anh ấy đã tìm được đồ tốt trong cửa hàng đồ cũ.
Nhưng sau đó Đường Vệ đã phản ứng lại, hiện tại anh ấy đang chiến tranh lạnh với Lâm Liệt mà.
Khoảnh khắc đó, trái tim của Đường Vệ như rơi xuống vực sâu, sau đó đột nhiên chạm vào đáy vực, cảm xúc đè nén hơn nửa tháng nay lập tức bùng nổ.
Là cậu ta đè mình hôn trên giường, vậy mà vẫn có mặt mũi làm ngơ thế sao, nửa tháng nay chưa chủ động liên lạc với mình một lần.
Bà nội nó, tôi đây mới là người bị hại đây này!
Sau cơn tức giận, Đường Vệ bước vào giai đoạn thứ ba: tủi thân.
Bây giờ anh ấy vô cùng tủi thân, tuy rằng chuyện này là do anh ấy bắt đầu trước, cho dù Lâm Liệt có bị tổn hại trước, nhưng ít nhất anh ấy vẫn có chút đạo đức căn bản nhất.
Vốn dĩ anh ấy còn nghĩ trong lòng muốn dày vò Lâm Liệt mấy ngày, sau đó giải thích rõ ràng với Lâm Liệt, chứ không phải anh ấy sẽ mãi lạnh nhạt với Lâm Liệt như vậy, để cho Lâm Liệt đoán già đoán non cả nửa tháng thế này.
Với lại anh ấy... Không nhìn trúng người anh em của mình, anh ấy không có hôn anh em của mình đâu!
Đường Vệ mua cái đĩa nhựa đó rồi quay về ngay lập tức, anh ấy khóa trái cửa, làm tổ dưới cái chăn, đầy một bụng oan ức, thậm chí còn không ăn trưa.
Tôi coi cậu như một người anh em, vậy mà bà mẹ nó, cậu lại hôn miệng của tôi, đã vậy còn không có một lời giải thích nào.
Khốn nạn thật mà!
Nằm trong phòng cả một tuần, vẫn không có tin tức gì của Lâm Liệt.
Chiến tranh lạnh một tháng, sự kiên nhẫn của Đường Vệ đã đến cực hạn rồi. Anh ấy là người không giấu được chuyện gì, trong lòng có cái gì không dễ chịu sẽ dứt khoát nói thẳng ra.
Từ nhỏ đến giờ, Đường Vệ chưa bao giờ có những giây phút buồn bực nín nghẹn muốn tìm người nói chuyện phiếm như bây giờ, nhưng mà cái loại chuyện này không có ai có thể cùng anh ấy tán gẫu được.
Ngay cả khi có, Đường Vệ cũng không thể mở miệng.
Ngay sau đó Đường Vệ đã bước vào giai đoạn thứ tư: tìm đường chết để được chú ý.
Mặc dù lúc trước anh ấy cảm thấy việc Lâm Liệt quản lý mình rất phiền toái, nhưng trong lòng anh ấy lại phụ thuộc vào Lâm Liệt, dù sao thì hầu như anh ấy đều ở lì trong nhà của Lâm Liệt, đột nhiên Lâm Liệt không liên lạc với mình nữa, Đường Vệ không quen với chuyện như vậy.
Vậy là, anh ấy bắt đầu bí mật kiểm tra vòng kết nối bạn bè của Lâm Liệt, hỏi thăm tình hình hiện tại của anh ấy từ nhiều kênh khác nhau, để xem liệu Lâm Liệt chết tiệt kia có thực sự quá bận rộn để nói chuyện với anh ấy hay không.
Lâm Liệt không cho anh ấy đi uống rượu khuya, còn Đường Vệ thì cố ý đăng video uống rượu trong quán bar lúc hai giờ sáng.
Không cho anh ấy hút thuốc, thì anh ấy hút.
Không cho phép anh ấy xăm mình, anh ấy đăng trong vòng kết nối bạn bè về hình xăm.
Trước đó Lâm Liệt quản lý chuyện gì, bây giờ Đường Vệ làm hết chuyện ấy.
Không chỉ làm rồi thôi, anh ấy còn đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Đã giày vò nhiều ngày như vậy rồi, mà Lâm Liệt cũng không gọi điện hay gửi tin nhắn gì cả.
Đường Vệ bị lời nói chặn ở họng suốt thời gian dài, nuốt vào không được mà nhổ ra cũng không xong, khó chịu tới mức bị cảm nhẹ luôn.
Anh ấy hiếm khi bị ốm, thỉnh thoảng cũng bị sốt, nhưng chỉ đến ngày hôm sau là đã khỏe như vâm rồi, thậm chí tới mẹ anh ấy còn nói với anh ấy rằng anh ấy rất dễ nuôi.
Đường Vệ đang nằm trên giường gửi ảnh bị ốm lên vòng bạn bè, kèm theo thứ thuốc phải uống lúc này, vô thức than bản thân thảm thương.
Không lâu sau khi bức ảnh được đăng tải, rất nhiều người trong danh sách đã gửi tin nhắn đến cho anh ấy, thậm chí cả Tô Vân Cảnh còn hỏi thăm anh ấy nữa.
Nhưng Lâm Liệt chết tiệt kia lại không có động tĩnh gì.
Đến lúc này, cuối cùng Đường Vệ cũng có cuộc sống yên ổn được vài ngày, anh ấy không đi hộp đêm nữa, không đi xăm hình mà anh ấy đã đặt trước, cũng không dám hút thuốc vì bị viêm họng.
Không ở trong tĩnh lặng mà bùng nổ thì sẽ phải chết dần chết mòn trong lặng im.
Sau khi chiến tranh lạnh với Lâm Liệt được một tháng rưỡi, Đường Vệ tức giận gọi một cuộc điện thoại nước ngoài.