Nhưng cậu không phải.
Cậu chỉ giống cậu ấy thôi, diện mạo của cậu còn có khả năng k1ch thích tới Phó Hàn Chu, khiến bệnh tình của Phó Hàn Chu càng trở nên nghiêm trọng.
Vì thế Giang Sơ Niên không thể tiếp xúc quá nhiều với một người như vậy.
D3 xuống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Giang Sơ Niên cứng rắn từ chối Tô Vân Cảnh: “Tôi không thể giúp cậu, cũng không có lý do gì để giúp cậu, cậu đừng tới tìm tôi nữa.”
Tô Vân Cảnh có chút sửng sốt, trơ mắt nhìn Giang Sơ Niên rời đi, cậu cũng không đuổi theo nữa.
Giúp là tình cảm, không giúp cũng là bình thường.
Dù sao thì hiện giờ đối với Giang Sơ Niên, cậu chỉ là một người xa lạ, có điều người lạ này lại giống với người bạn ngày xưa của anh ấy nên lần trước mới ra tay giúp đỡ một lần.
Tô Vân Cảnh khẽ thở dài.
Đợi Giang Sơ Niên rời khỏi sân bay, Tô Vân Cảnh mới nhớ ra quên nói với đối phương là có người bán lịch trình của Phó Hàn Chu.
Vốn dĩ cậu muốn gặp mặt Giang Sơ Niên là vì định đưa số Wechat của người bán tin đó cho Giang Sơ Niên để anh ấy điều tra xem là ai để lộ ra.
Tô Vân Cảnh do dự một chút, ra khỏi sân bay, nhìn xung quanh một lượt không thấy Giang Sơ Niên đâu nên đành từ bỏ.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi, Tô Vân Cảnh nhịn đói cả ngày, định đi ăn một bát mỳ ở gần đây rồi về ký túc xá công ty.
Thấy có chai nước khoáng không biết là ai vứt dưới đất, Tô Vân Cảnh tiện tay nhặt lên, ném vào thùng rác ở bên cạnh.
Vừa ngẩng đầu thì thấy một chiếc xe MPV màu đen chạy tới.
Cửa xe màu đen hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn Tô Vân Cảnh, ánh mắt đen thâm trầm khiến người ta nhìn không ra vui hay buồn.
Tô Vân Cảnh hơi mở to mắt.
Nhìn thoáng qua một cái, chiếc xe MPV lại lướt như bay qua.
Ánh mắt Tô Vân Cảnh nhịn không được mà nhìn theo chiếc xe kia, mãi tới khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt cậu mới rầu rĩ thu lại ánh nhìn.
Lúc trước cảm thấy nhóc cool ngầu quá dính người, bây giờ không dính người nữa lại có chút không quen.
Con người ấy mà, chính là mãi mãi không biết đủ như vậy.
Kế hoạch nhờ sự giúp đỡ của Phó Hàn Chu và Giang Sơ Niên đổ bể, việc này đã đả kích tới Tô Vân Cảnh, cậu cảm thấy trước hết cứ tạm kéo dài đã, nếu như thật sự không được thì sẽ đi tìm Văn Yến Lai.
“Đoàn Thiếu Niên Hoa Dạng” sắp ghi hình, Nghiêm Vĩ đã báo danh cho Tô Vân Cảnh rồi.
Nhưng Tô Vân Cảnh nói thế nào không đi, còn kiếm cớ là lúc tập nhảy eo bi thương, không thể nào tham gia thi đấu được.
Dáng vẻ bùn loãng không thể trát tường của Tô Vân Cảnh khiến Nghiêm Vĩ vô cùng tức giận, cách vài ngày lại gọi điện thoại cho cậu.
Ban đầu Nghiêm Vĩ còn vẽ cho Tô Vân Cảnh một miếng bánh lớn, tỏ ý công ty sẽ chi một số tiền lớn nâng đỡ cậu thành đỉnh lưu, tới lúc đó còn ký cho cậu một hợp đồng mới.
Thấy Tô Vân Cảnh nhất định không nghe, Nghiêm Vĩ lại khôi phục bản tính uy hiếp Tô Vân Cảnh, nếu như làm ầm ỹ như vậy vì muốn trèo cao thì anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ hợp đồng của Tô Vân Cảnh, muốn bỏ xó Tô Vân Cảnh luôn.
Tô Vân Cảnh không mong chờ gì vào việc nổi tiếng, bỏ xó cậu cũng không sợ, thẳng thừng block Nghiêm Vĩ.
Vì thế khi có một số lạ gọi tới, Tô Vân Cảnh tưởng là Nghiêm Vĩ, lướt xem tin tức tuyển dụng trên mạng, giọng điệu lạnh nhạt.
“Tôi đã nói với anh rồi, bây giờ tôi không mơ làm minh tinh nữa, cũng không tham gia “Đoàn Thiếu Niên Hoa Dạng.”
Bên kia chờ Tô Vân Cảnh nói xong mới lên tiếng: “Là tôi, tôi là Giang Sơ Niên.”
Bàn tay đang giữ chuột của Tô Vân Cảnh chợt dừng lại, không ngờ Giang Sơ Niên lại gọi điện thoại cho cậu.
“Ngại quá, tôi còn tưởng là người đại diện của tôi.” Tô Vân Cảnh giải thích một câu rồi mới hỏi Giang Sơ Niên: “Anh Giang, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Giang Sơ Niên: “Lần trước không phải cậu hỏi tôi chuyện hủy bỏ hợp đồng với công ty sao? Dạo này tôi có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt, như vậy có thể nói rõ hơn về quá trình hủy bỏ hợp đồng.”
Tô Vân Cảnh mơ mơ hồ hồ đồng ý, hẹn chiều ngày mai gặp mặt Giang Sơ Niên.
Tắt điện thoại, Tô Vân Cảnh hoang mang nghĩ, sao đột nhiên bạn học Giang Sơ Niên lại muốn giúp cậu, lẽ nào là vì khuôn mặt này à?
Chiều ngày hôm sau, Tô Vân Cảnh đổi hai chuyến tàu điện ngầm, dựa theo thời gian đã hẹn với Giang Sơ Niên, tới tiệm cà phê đúng giờ.
Giang Sơ Niên đang ở tầng hai chờ cậu, Tô Vân Cảnh được nhân viên dẫn tới.
Đẩy cửa ra liền thấy Giang Sơ Niên ngồi bên cửa sổ, mặc áo sơ mi trắng cùng áo khoác màu xám.
Người đàn ông hoàn toàn không còn sự non trẻ hồi niên thiếu, cũng không còn tự ti như trong quá khứ nữa, thay vào đó trên người toát ra sự bình tĩnh của một tinh anh xã hội.
Thấy Tô Vân Cảnh tới, Giang Sơ Niên bảo cậu ngồi xuống.
Tô Vân Cảnh kéo ghế mây trước mặt ra ngồi xuống.
Giang Sơ Niên nhìn gương mặt thanh tú của thanh niên trước mặt, ánh mắt có chút thất thần.
Tuy rằng năm nay nguyên chủ đã hai mươi tuổi nhưng diện mạo lại trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, giống như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cũng chính là tuổi của Văn Từ khi qua đời.
Giang Sơ Niên lặng lẽ thu hồi tầm mắt, rũ mắt uống một ngụm cà phê.
“Hẹn cậu ở đây cho có sự riêng tư. Nếu như để người đại diện của cậu viết được còn tưởng rằng chúng ta đàm phán chuyện hợp tác sau này, càng bất lợi cho việc cậu hủy bỏ hợp đồng.”
Khi ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt Giang Sơ Niên đã vơi đi: “Nếu như cậu tin tôi, có thể nói rõ chuyện hủy bỏ hợp đồng với tôi một lần.”
Tô Vân Cảnh đương nhiên tin tưởng Giang Sơ Niên, nếu không thì đã chẳng muốn tìm anh ấy ngay từ đầu.
Có điều chuyện này có chút phức tạp, liên quan tới ân oán giữa Hứa Hoài và Văn Yến Lai, Tô Vân Cảnh không tiện nói ra, chỉ đành hàm hồ nói là mình cũng không biết tại sao lại đắc tội với Hứa Hoài.
Cũng cố gắng tránh nói đến chuyện nguyên chủ đồng ý quy tắc ngầm, dù sao thì mục tiêu cuối cùng của cậu là quay trở về bên cạnh nhóc cool ngầu, không thể khiến bọn họ cho rằng cậu là người coi trọng lợi ích mà đánh mất lương tâm được.
Nghe xong chuyện hủy bỏ hợp đồng đã được Tô Vân Cảnh nói giảm nói tránh, kiến nghị của Giang Sơ Niên chỉ có một chữ, kéo.
Kéo dài tới lúc “Đoàn Thiếu Niên Hoa Dạng” bắt đầu quay, Nghiêm Vĩ không tìm ra giá trị gì trên người Tô Vân Cảnh, không nhìn ra được tiềm năng nổi tiếng của Tô Vân Cảnh, anh ta sẽ chủ động đá Tô Vân Cảnh khỏi công ty.
Giang Sơ Niên dặn dò Tô Vân Cảnh, gần đây không cần có bất kỳ tiếp xúc gì với công ty quản lý, cũng đừng vội đi tìm công việc khác.
Nếu như để Nghiêm Vĩ nắm được nhược điểm, có lẽ sẽ bị lừa một số tiền hủy hợp đồng lớn.
Kiểu ký hợp đồng với thực tập sinh như bọn họ, điều khoản đương nhiên đều vô cùng hà khắc, thực tập sinh luôn là bên yếu thế.
Bình thường lén làm thêm việc gì thì không sao nhưng nếu như công ty muốn truy cứu thì sẽ làm tới cùng.
Giang Sơ Niên vẫn đang xem hợp đồng của Tô Vân Cảnh, còn cố ý nhắc nhở cậu mấy lỗ hổng trong đó.
Thái độ của Giang Sơ Niên khác quá nhiều, lúc ở sân bay còn bảo Tô Vân Cảnh đừng tìm anh ấy nữa, hôm nay lại cẩn thận kiên nhẫn nói với cậu nhiều việc cần làm trong chuyện hủy hợp đồng như vậy.
Tô Vân Cảnh nhịn không được mà nghi ngờ trong lòng, lên tiếng hỏi Giang Sơ Niên: “Có thể hỏi một câu, vì sao đột nhiên anh lại giúp tôi không?”
Không phải Giang Sơ Niên muốn giúp Tô Vân Cảnh, mà là Phó Hàn Chu đột nhiên muốn giúp cậu.
Giang Sơ Niên không rõ nguyên nhân, Phó Hàn Chu không giải thích với anh ấy, cũng không định lộ mặt, không biết là anh đang muốn làm gì nữa.
Giang Sơ Niên mím môi một lát, nửa thật nửa giả nói: “Bởi vì cậu hơi giống một người bạn của tôi, lúc về tôi nghĩ vẫn nên giúp cậu một lần.”
Thật ra cho dù Phó Hàn Chu không lên tiếng, nếu như nghe nói tình cảnh của Tô Vân Cảnh rất thảm, anh ấy cũng nhịn không được mà ra tay giúp đỡ.
Chỉ là hy vọng Tô Vân Cảnh có thể nhận được một bài học, biết được giới giải trí không dễ sống, cũng đừng lún sâu vào vũng nước đục này, tìm một công việc thích hợp với bản thân.
Nói xong chuyện chính, Giang Sơ Niên cũng không nói chuyện phiếm gì với Tô Vân Cảnh, lập tức rời khỏi quán cà phê.
Một chiếc xe Phantom màu đen lặng lẽ dừng ở ven đường, Giang Sơ Niên mở cửa xe, ngồi vào trong, nói với người bên cạnh.
“Nghiêm Vĩ rất dễ giải quyết, chỉ là Hứa Hoài nhúng tay vào gây phiền phức, trong thời gian ngắn không thể hủy bỏ hợp đồng được, nếu không bỏ chút phí hủy hợp đồng thì chuyện này có lẽ phải kéo dài chừng một năm.”
Đây là Giang Sơ Niên dựa theo hiểu biết của mình về Nghiêm Vĩ cùng với công ty quản lý mà kết luận.
Phó Hàn Chu không nói gì.
Rõ ràng mặt mũi anh sáng ngời, nhưng ẩn trong bóng tối lại toát ra vẻ lạnh lẽo cô đơn.
Giang Sơ Niên không khỏi nhìn thoáng qua Phó Hàn Chu, thấy anh rũ mắt, mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy năm nay, Phó Hàn Chu càng ngày càng im lặng, ngoại trừ lời thoại lúc đóng phim, đa số thời gian đều yên tĩnh một mình.
Giang Sơ Niên biết anh rất cô đơn, cũng muốn anh bước ra.
Nhưng anh tự đấu tranh với mình, Giang Sơ Niên cũng bó tay không có cách nào.
Tô Vân Cảnh gặp mặt Giang Sơ Niên xong, trong lòng cũng đỡ lo hơn phần nào, chỉ là cậu có thể kéo dài tiếp, nhưng tiền trên người lại không thể kéo thêm được.
Trên người Tô Vân Cảnh chỉ còn lại chưa đầy hai nghìn tệ, nguyên chủ còn nợ app mua hàng một vạn, app vay tiền ba nghìn.
Hiện giờ cậu không thể ra ngoài kiếm tiền, Nghiêm Vĩ vì muốn ép Tô Vân Cảnh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, chắc chắn sẽ không giới thiệu phim cho cậu đóng nữa.
Tô Vân Cảnh chỉ đành cố gắng chịu đựng tiếp, vì để trả hết nợ, cậu còn dọn hết mấy món đồ xa xỉ của nguyên chủ đăng lên mạng bán.
Ký túc xá có nồi có bếp, mua chút gạo và mì có thể tự nấu, như vậy thì có thể tiết kiệm chút tiền ăn.
“Đoàn Thiếu Niên Hoa Dạng” sắp bắt đầu quay rồi, Tô Vân Cảnh không thể nào thoải mái được, tới công ty cũng chèo chống qua ngày.
Nghiêm Vĩ cũng không biết Tô Vân Cảnh thật sự muốn giải nghệ hay là đã tìm được nhà mới. Anh ta cho người đi nghe ngóng các công ty khác, còn bảo đám người Viên Minh để ý Tô Vân Cảnh ở ký túc xá xem có gì kỳ lạ không.
Viên Minh mập mờ hỏi Tô Vân Cảnh mấy lần sao lại cứng rắn với công ty như vậy, có phải thật sự muốn về quê nuôi cá trồng rau hay không?
Cho dù với ai đi nữa thì Tô Vân Cảnh đều có dáng vẻ như vậy, cậu muốn về quê tìm một công việc ổn định.
Cho dù công ty sắp xếp cái gì, Tô Vân Cảnh cũng làm theo nhưng đều làm không tốt.
Hỏi thì bảo năng lực kém.
Công ty nguyên chủ mỗi tháng đều kiểm tra thực tập sinh, thực tập sinh không đạt tiêu chuẩn sẽ trực tiếp hủy bỏ hợp đồng.
Lúc đầu Nghiêm Vĩ thấy Tô Vân Cảnh có ngoại hình không tồi, tuy rằng hát nhảy không ra gì nhưng vẫn giữ cậu lại, ký hợp đồng dài hạn.
Bây giờ Tô Vân Cảnh chống chế nghiêm trọng, không tích cực tập luyện, không để tâm nghe giảng, còn không nghe lời giáo viên.
Điều khiến Nghiêm Vĩ đau đầu nhất là, bây giờ còn không liên lạc được với Hứa Hoài, nghe nói Hứa Hoài và người hợp tác mở công ty xảy ra chút chuyện, đang bị cơ quan bộ ngành điều tra.
Hoạt động của công ty nghệ sĩ vô cùng phức tạp, nếu như thật sự điều tra, cho dù là ai cũng sẽ bị tổn thất.
Tuy rằng Hứa Hoài xảy ra chút phiền toái nhưng “Đoàn Thiếu Niên Hoa Dạng” vẫn quay như thường, Tô Vân Cảnh tìm đủ lý do bệnh không đi, Nghiêm Vĩ chỉ đành tạm thời đổi một người khác.
Bây giờ Hứa Hoài đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, không rảnh để ý tới Tô Vân Cảnh, Nghiêm Vĩ hoàn toàn từ bỏ vũng bùn loãng trát tường này rồi, chuẩn bị hủy bỏ hợp đồng với Tô Vân Cảnh.
Cho dù có đi tới bước hủy bỏ hợp đồng thì khắp nơi vẫn là hố.
Nếu như không phải có Giang Sơ Niên nhắc nhở, Tô Vân Cảnh đã giẫm một chân vào, cuối cùng vẫn có thể hủy bỏ hợp đồng nhưng nếu như cậu đã tiến vào giới giải trí thì vẫn phải chịu kiện tụng sứt đầu mẻ trán.
Tô Vân Cảnh không có hứng thú với việc ra mắt nổi tiếng, nhưng cậu không muốn bị người ta hố như vậy.
Khó khăn lắm mới có thể hủy bỏ được hợp đồng, Tô Vân Cảnh thở phào một hơi.
Nếu như còn kéo dài nữa, có lẽ cậu thật sự sẽ lâm vào đường cùng, hiện giờ trong thẻ của Tô Vân Cảnh chỉ còn mấy trăm tệ thôi.
Khoảng thời gian này cậu luôn ăn mặc cần kiệm, trơ mắt nhìn tiền từng chút một ít đi, trong lòng Tô Vân Cảnh không khỏi nhỏ máu.
Lúc trước Tô Vân Cảnh cũng từng dốc sức ở thành phố lớn, cũng từng nghèo khó một khoảng thời gian nhưng chưa bao giờ nghèo tới mức này.
Cơ thể mà hệ thống xuyên sách bố trí cho cậu là một cô nhi không cha không mẹ, tốt nghiệp cấp ba xong liền ra ngoài làm thêm, vô tình được phát hiện ra, ôm mộng minh tinh vào giới giải trí một năm.
Không chỉ không còn đồng nào, còn nợ tận gần hai vạn tệ.
Họa đơn vô chí, Tô Vân Cảnh vừa hủy hợp đồng liền bị đuổi ra khỏi ký túc xá.
Tô Vân Cảnh vừa thu dọn đồ đạc vừa lên kế hoạch tìm một công việc bao ăn bao ở, làm hai ba tháng, trả xong hết nợ rồi lại nghĩ cách tới bên cạnh Phó Hàn Chu.
Thu dọn đồ đạc xong, Tô Vân Cảnh đang định tìm một nhà nghỉ nhỏ trên app nghỉ một đêm thì Giang Sơ Niên lại gọi điện tới.
Giang Sơ Niên hỏi cậu tiếp theo có dự định gì, muốn ở lại thủ đô tìm việc hay là về quê.
Tô Vân Cảnh nói kế hoạch đơn giản của mình cho Giang Sơ Niên: “Ở quê tôi không có người thân, trước mắt định ở lại, tìm một công việc bao ăn bao ở rồi tính tiếp.”
Phía bên kia im lặng một lúc, lên tiếng hỏi Tô Vân Cảnh: “Cậu có muốn tiếp tục ở trong giới giải trí không? Đúng lúc tôi đang tuyển một trợ lý.”
Đệch.
Tô Vân Cảnh lập tức kích động, trùng hợp như vậy sao?
“Được, được.” Tô Vân Cảnh vội vàng đồng ý.
Dừng lại một chút rồi hỏi: “Lo chỗ ở không? Hiện giờ tôi không có chỗ ở, trên người cũng không có bao nhiêu tiền.”
Chút tiền này ở thủ đô thuê nhà nửa tháng còn khó, đừng nói tới thuê nhà còn phải đặt cọc ít nhất ba tháng tiền thế chấp.
“Bây giờ cậu không có chỗ ở?” Giang Sơ Niên cố ý hỏi lại một lần, anh ấy quay đầu nhìn người bên cạnh.
Điện thoại mở loa ngoài, Tô Vân Cảnh nói cái gì phía bên kia cũng có thể nghe rõ ràng.
Nghe thấy Tô Vân Cảnh thừa nhận mình không có chỗ ở, người có ánh mắt sáng ngời kia khẽ gật đầu một cái.
Lúc này Giang Sơ Niên mới trả lời Tô Vân Cảnh: “Lo chỗ ở.”
Tâm tư anh ấy vô cùng cẩn thận, biết được thực tập sinh như Tô Vân Cảnh không có nhiều tiền trên người, còn mới hủy hợp đồng với công ty, cơ bản chính là thu không đủ chi nên hỏi Tô Vân Cảnh ở đâu để bảo người tới đón.
Thật ra tốc độ hủy bỏ hợp đồng này của Tô Vân Cảnh đã vô cùng vô cùng nhanh rồi, nhanh tới nỗi không thể tưởng tượng nổi.
Ban đầu Giang Sơ Niên còn cho rằng, nguyên nhân Phó Hàn Chu giúp Tô Vân Cảnh một nửa vì không thích Hứa Hoài, một nửa là vì Tô Vân Cảnh trông giống Văn Từ.
Nhưng giúp được chuyện này xong lại để cậu tới làm việc bên cạnh mình, còn lo chỗ ở, Giang Sơ Niên cảm thấy thái độ của Phó Hàn Chu đối với Tô Vân Cảnh có chút kỳ lạ.
Còn về chuyện vì sao thái độ của Phó Hàn Chu đối với Tô Vân Cảnh lại thay đổi như vậy thì tạm thời Giang Sơ Niên vẫn không hiểu được, nhưng trong lòng cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Là bước đầu tiên để anh bước ra khỏi thế giới của chính mình.
Hiệu suất làm việc của Giang Sơ Niên rất nhanh, gọi một cú điện thoại đã giải quyết được vấn đề chỗ ở cho Tô Vân Cảnh.
Căn nhà hai phòng khách hai phòng ngủ đầy đủ đồ đạc điện nước, chỉ cần mang vali tới là có thể ở.
“Chỉ có một mình tôi ở sao?” Tô Vân Cảnh nhìn ngôi nhà mới của mình, cảm thấy đãi ngộ của chức trợ lý này thật sự quá tốt rồi.
Khi còn làm thực tập sinh, bốn người bọn họ ở trong một căn phòng nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, nguyên chủ còn phải ngủ ngoài phòng khách.
Đưa chìa khóa phòng cho Tô Vân Cảnh: “Trợ lý thường không lo chỗ ở nhưng trường hợp của cậu đặc biệt, vừa hay có nhà của một người bạn tôi để trống nên cậu ở trước đi.”
Tô Vân Cảnh nhận lấy chìa khóa, nói một câu cảm ơn với Tô Vân Cảnh, cảm ơn anh ấy đã giúp mình tìm nhà, còn giúp mình giải quyết chuyện hủy hợp đồng phiền phức.
Quan trọng nhất là còn giới thiệu cho cậu một công việc thế này, không cần phải vắt óc nghĩ xem nên tiếp cận nhóc cool ngầu thế nào nữa.
Giang Sơ Niên: “Trợ lý thực tập một tháng, trong thời gian thực tập tiền lương là năm nghìn, bây giờ nếu như cậu đang thiếu tiền tôi có thể ứng trước cho cậu một tháng lương.”
Nghe thấy lời này của Giang Sơ Niên, Tô Vân Cảnh như thể thấy một vầng sáng phía sau người anh ấy.
Thật không ngờ khi còn đi học cậu chỉ làm chút chuyện nhỏ không tốn sức gì, bây giờ lại có thể được anh ấy giúp đỡ đúng lúc túng quẫn thế này.
Chuyện này đủ chứng tỏ, vui vẻ giúp đỡ người khác sau này nhất định sẽ hạnh phúc.
Giang Sơ Niên không nói với Tô Vân Cảnh những chuyện này đều là Phó Hàn Chu tham gia vào, bởi vì Phó Hàn Chu không cho anh ấy nói.
Phó Hàn Chu có phòng làm việc riêng của mình, không trực thuộc bất kỳ công ty điện ảnh nào.
Thẩm Niên Ôn làm về mảng Internet, có liên quan mật thiết với giới giải trí nên weibo cũng có cổ phần của ông.
Còn có những nền tảng video ngắn rất hot hiện giờ, nền tảng livestream, trò chơi, Thẩm Niên Ôn đều có mặt.
Quan hệ của Phó Hàn Chu trong giới này không cần tốn quá nhiều công sức tìm cũng tự khắc có người tìm tới.
Có điều không giống như những đỉnh lưu khác, Phó Hàn Chu hầu như không nhận hoạt động biểu diễn kinh doanh, cũng rất ít tiếp nhận phỏng vấn, càng không tham gia show giải trí.
Dân cư trên mạng gọi đây là thiếu gia tự tin nhất, không thiếu tiền, cũng không cần vất vả kiếm đồng tiền dơ bẩn.
Phó Hàn Chu ít khi xuất hiện trước ống kính vẫn có thể có nhiều fan trung thành như vậy, hoàn toàn là vì nhan sắc cao, gia cảnh tốt, hơn nữa bản thân cũng có cảm giác thần bí, không xào CP.
Từ trước tới nay anh cũng không chọn vai chính vì kén chọn kịch bản.
Nghe nói Phó Hàn Chu không đóng phim tình cảm, có cảnh thân mật và cảnh hở hang, cho dù có hở nửa thân trên cũng không được.
Dù sao thì trong giới giải trí cũng có rất nhiều tin đồn liên quan tới anh, đủ loại tin tức linh tinh.
Còn có người nói Phó Hàn Chu không quay phim tình cảm là vì không có hứng thú với phụ nữ nên không thể diễn cảnh tình cảm được.
Tô Vân Cảnh:...
Không chỉ lan truyền bên ngoài, bên trong phòng làm việc của Phó Hàn Chu cũng có đầy loại bát quái bay khắp trời.
Không ai biết Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu có quan hệ gì, giờ nghỉ trưa, Tô Vân Cảnh nghe bọn họ tám chuyện đều liên quan tới Phó Hàn Chu.
Phòng làm việc có fan của Phó Hàn Chu, ban đầu ứng tuyển vì thích Phó Hàn Chu. Kết quả đi làm rồi mới phát hiện ra, làm nhân viên của minh tinh chưa chắc sẽ thường xuyên thấy người.
Tô Vân Cảnh đi làm được hơn một tuần nhưng chưa từng gặp Phó Hàn Chu.
Cậu còn tưởng là trợ lý sẽ đi theo giúp đỡ Phó Hàn Chu, kết quả chỉ là một cậu em in ấn.
Ngày nào cũng làm mấy cái bảng biểu vô cùng đơn giản, sau đó giúp đồng nghiệp chạy chân in tài liệu, hợp đồng và các loại giấy tờ khác.
Công việc vừa nhẹ nhàng lại vừa đơn giản, còn có ký túc xá hai phòng khách hai phòng ngủ một mình ở.
Nếu không phải lo lắng trạng thái tinh thần của nhóc cool ngầu thì với tính cách của Tô Vân Cảnh đã cảm thấy công việc này vô cùng tốt.
Tới giờ Giang Sơ Niên vẫn không hiểu ý của Phó Hàn Chu, đưa Tô Vân Cảnh tới công ty, cũng không tính tới gặp đối phương.
Thỉnh thoảng tìm Phó Hàn Chu nói chuyện lại thấy anh nhìn chăm chú camera giám sát văn phòng, thấy Tô Vân Cảnh chuyên tâm in tài liệu trong văn phòng.
Ánh mắt sâu thẳm tựa như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó, nếu như Giang Sơ Niên không mở miệng quấy rầy thì anh sẽ ngồi trên bàn nhìn mãi.
Rõ ràng là một người còn đang thở, nhưng mỗi lần Giang Sơ Niên nhìn lại thấy Phó Hàn Chu tinh xảo đến không chân thật như vậy.
Luôn cảm thấy theo thời gian dài chờ đợi, sinh mệnh của anh dường như đang dần dần biến mất.
Từ khuôn mặt lạnh lẽo cô quạnh của anh, không thể tìm thấy hình ảnh thiếu niên xinh đẹp năm xưa Giang Sơ Niên quen biết nữa.
Cổ họng Giang Sơ Niên có chút đắng ngắt, nhịn không được hỏi anh: “Cậu định để cậu ấy ở trong văn phòng làm những việc này mãi sao?”
“Hiện giờ cậu ấy mới hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi tốt nhất, là thời điểm cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ, tôi sợ là công việc và tiền lương này không giữ được cậu ấy.”
Giang Sơ Niên thẳng thắn nói, Phó Hàn Chu hơi nhíu mày lại, cuối cùng cũng lên tiếng: “Khi nào thì cậu ra nước ngoài kiểm tra?”
Chân anh ấy năm nào cũng phải ra nước ngoài vì các cảm biến và bộ vi xử lý của chân giả cần được kiểm tra thường xuyên.
Giang Sơ Niên nhất thời không hiểu sao đột nhiên Phó Hàn Chu lại hỏi vấn đề này, thật thà nói: “Không có gì bất ngờ thì tháng này sẽ đi một chuyến.”
Phó Hàn Chu vừa mới quay phim xong, công việc tháng này không nhiều, Giang Sơ Niên định đi lúc không bận.
Phó Hàn Chu “Ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Vốn dĩ Giang Sơ Niên định cuối tháng này đi kiểm tra chân, nhưng Phó Hàn Chu lại cho anh ấy nghỉ trước.
Phó Hàn Chu cũng không có công việc gì quan trọng, chỉ có nhãn hiệu sản phẩm nào đó thay đổi bao bì, phải thay một bức hình khác ở trung tâm thương mại nên Phó Hàn Chu cần chụp vài bức ảnh.
Những công việc lặt vặt khác không cần Giang Sơ Niên phải lo lắng, anh ấy có thể yên tâm ra nước ngoài.
Tô Vân Cảnh vẫn ở văn phòng làm một con cá ươn.
Thứ bảy là ngày được nghỉ, Tô Vân Cảnh đang ở nhà tổng vệ sinh thì đột nhiên nhận được điện thoại của Giang Sơ Niên gọi tới.
Buổi chiều ngày mai phải chụp ảnh cho nhãn hàng, Giang Sơ Niên gọi điện nói nội dung chụp với Phó Hàn Chu nhưng không thể gọi được.
Sợ Phó Hàn Chu xảy ra chuyện nên Giang Sơ Niên muốn Tô Vân Cảnh qua đó xem tình hình.
Tô Vân Cảnh cũng không nghĩ nhiều vì sao Giang Sơ Niên lại tin tưởng mình như vậy, cậu lo lắng cho nhóc cool ngầu, gọi một chiếc xe đi theo địa chỉ Giang Sơ Niên gửi, tới nhà Phó Hàn Chu.
Cửa nhà Phó Hàn Chu là cửa điện tử, Tô Vân Cảnh nhấn chuông cửa một hồi lâu vẫn không có ai mở cửa, là Giang Sơ Niên nói mật mã cho cậu.
Sau khi mở khóa cửa, Tô Vân Cảnh vội vàng đi vào.
Phó Hàn Chu sống ngôi nhà hai tầng. Hơn ba trăm mét vuông chỉ có mình anh ở, nhìn có vẻ vô cùng quạnh quẽ, trống trải.
Tô Vân Cảnh lên tầng hai tìm được phòng ngủ chính, gõ cửa phòng: “Anh Phó.”
Phó Hàn Chu là một người rất nhạy cảm, vô cùng ghét người lạ vào phòng mình, bây giờ Tô Vân Cảnh và anh không thân thiết, không dám tự tiện đi vào.
Đứng đợi ngoài cửa một phút, bên trong vẫn không có ai trả lời.
Tô Vân Cảnh sợ Phó Hàn Chu xảy ra chuyện gì, cuối cùng lại gõ cửa phòng một lần nữa: “Anh Phó, anh có ở đó không? Anh không nói gì thì tôi vào nhé?”
Lời còn dưa dứt, Tô Vân Cảnh đã vặn cửa phòng ngủ.
Cửa phòng không khóa từ bên trong, Tô Vân Cảnh đẩy cửa phòng ra.
Sắp tháng năm rồi, trong phòng vẫn mở máy sưởi, rèm cửa cũng kéo lại, ánh sáng cực kỳ u ám.
Chăn bông được trải ra giữa giường, Tô Vân Cảnh đi vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đống gấu.
Là Tô Vân Cảnh mua cho Phó Hàn Chu lúc trước, có lẽ là sợ gấu bị bẩn, mỗi con gấu còn được mặc một bộ quần áo vừa người.
Phía dưới những con gấu căng phồng lên.
Tô Vân Cảnh cầm một con gấu trên giường lên, lộ ra một đôi mắt đen láy.
Hàng lông mi dày trên mí mắt, có vài sợi rất dài, cong vút.
Không giống với ngôi sao nổi tiếng được mọi người chú ý ở sân bay ngày hôm đó. Hôm nay nhóc cool ngầu của cậu nhìn có vẻ rất ngoan.
Tô Vân Cảnh dường như bị mấy sợi lông mi dài cong vút của anh xoẹt qua, trong lòng có cảm giác tê dại ngưa ngứa, lan tràn tới khắp toàn thân.