• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, ánh mắt miêu tả khuôn mặt thanh tú của Tô Vân Cảnh từng chút một.

Đã lâu lắm rồi anh không nhìn cậu thật kỹ, từ sau khi ảo giác biến mất, sợ Tô Vân Cảnh phát hiện ra điều bất thường, Phó Hàn Chu không dám đặt ánh mắt lên người cậu quá lâu.

Hai người bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở giao hòa.

Phó Hàn Chu nhịn không được dựa gần lại cậu, đôi môi trở nên run rẩy.

“Em đang ở bên cạnh anh đây.” Tô Vân Cảnh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đang phát run của Phó Hàn Chu: “Sau này cũng mãi ở bên anh, đừng sợ.”

Tô Vân Cảnh giống như một tia sáng rẽ mở đám mây âm u, tia sáng đó chiếu lên người Phó Hàn Chu, dần dần đẩy lùi sự u ám trong nội tâm anh.

Anh rất thích Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu run rẩy ôm lấy Tô Vân Cảnh, hôn lại cậu, đuôi mắt bị những giọt nước nhỏ làm cho ẩm ướt.

Rất thích.

Phó Hàn Chu là một bông hoa nở trong đầm lầy, nhìn thì vô cùng đẹp đẽ rực rỡ, nhưng thực chất lại héo úa tàn lụi, phải hấp thụ hơi ấm của Tô Vân Cảnh mới có thể sống được.

Anh cần rất nhiều rất nhiều tình yêu và sự quan tâm của Tô Vân Cảnh, mới có thể sống được.

Vào lúc này, Phó Hàn Chu khó có khi yên lặng như vậy, không giống như trước đây luôn mềm mại gọi “anh ơi” bên tai Tô Vân Cảnh.

Anh chỉ nhìn chăm chú vào Tô Vân Cảnh, không ngừng “hấp thụ” Tô Vân Cảnh.

Biết nhóc cool ngầu khó có cảm giác an toàn, Tô Vân Cảnh không ngại phiền lặp đi lặp lại rằng, cậu thích anh, sẽ không rời khỏi anh.

Vết thương trên tay Phó Hàn Chu lại nứt ra.

Máu thấm ra ngoài băng gạc, thấm thành mảnh một màu đỏ nhạt.

Tô Vân Cảnh mất tự nhiên tránh khỏi tầm mắt của anh, vành tai đỏ hồng, cậu lại băng bó lại cho anh.

Vừa mới băng lại xong, Phó Hàn Chu đã ôm lấy Tô Vân Cảnh từ phía sau, đè người cậu xuống.

Tô Vân Cảnh không kịp đề phòng, bị d3 xuống trước giường, Phó Hàn Chu gối lên người cậu.

Có lẽ là sợ eo Tô Vân Cảnh không thoải mái, Phó Hàn Chu chỉ nằm bò một lúc, ngồi dậy lật người Tô Vân Cảnh lại.

Tô Vân Cảnh:...

Phó Hàn Chu vùi đầu trên vai Tô Vân Cảnh, cọ cọ dụi dụi trên hõm vai cậu, dường như đang làm nũng, lại giống như đang tìm một nơi thoải mái.

Tô Vân Cảnh vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy hàng mi dài nơi đuôi mắt của Phó Hàn Chu.

Tìm được vị trí thích hợp, Phó Hàn Chu ôm lấy eo Tô Vân Cảnh nhắm mắt lại.

Cho dù là mùa hè rất nóng thì trên người Phó Hàn Chu cũng rất mát mẻ, không hề dính dấp, bám lấy cậu như vậy rất thoải mái.

Thấy cảm xúc của anh vẫn rất nặng nề, Tô Vân Cảnh luồn tay vào mái tóc anh, lúc có lúc không xoa xoa.

Một lúc sau Phó Hàn Chu vẫn không có động tĩnh gì, Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng anh ngủ rồi, vừa dừng tay một lúc, đối phương liền cọ tai lên cằm cậu.

Lông mày Tô Vân Cảnh hơi nhướng lên: “Anh chưa ngủ à?”

Phó Hàn Chu không nói gì, cánh tay lại ôm chặt eo Tô Vân Cảnh hơn.

Tô Vân Cảnh bật cười, biết nhóc cool ngầu đang làm nũng với cậu, chỉ đành tiếp tục vuốt lông cho cái đồ ngạo kiều này.

Đúng thật là cánh tay Phó Hàn Chu buông lỏng ra một chút.

Thấy cảm xúc của anh cũng coi như ổn định lại, trái tim căng thẳng của Tô Vân Cảnh cũng được thả lỏng, tiếp tục an ủi anh.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Phó Hàn Chu vẫn còn chưa ngủ, Tô Vân Cảnh vừa dừng tay, anh lại cọ Tô Vân Cảnh làm nũng.

“Anh định cả tối không để em ngủ, vuốt lông cho anh tới tận khi trời sáng à?” Tô Vân Cảnh trêu ghẹo anh: “Tiền công một đêm bao nhiêu, ít thì em không làm đâu đấy.”

Lúc đang nói, Tô Vân Cảnh đột nhiên gãi lên chỗ có máu buồn của anh.

Phó Hàn Chu sợ buồn cọ loạn trên người Tô Vân Cảnh, mái tóc đen lướt qua cần cổ Tô Vân Cảnh, lành lạnh ngưa ngứa.

Dường như Tô Vân Cảnh nghe thấy tiếng cười của anh, lại dường như không có, tiếp tục xoa cho anh: “Nói đi Chu Chu, trả tiền công bao nhiêu vậy?”

Phó Hàn Chu vẫn đang cọ loạn.

“Thế này nhé. Anh cười một tiếng đi, nếu như em thấy nụ cười của anh đẹp, em sẽ coi như anh đã trả tiền công.” Tô Vân Cảnh dừng tay lại.

Phó Hàn Chu nằm trên vai Tô Vân Cảnh một lát mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tô Vân Cảnh.

Con mắt bị thương kia bị mái tóc đen hỗn loạn che mất một nửa, một con mắt khác giống như được điểm một nét mực, lóng lánh ánh nước.

Anh nhìn Tô Vân Cảnh, im lặng lại vô cùng chăm chú, nơi sâu nhất có ý cười thấp thoáng.

Ngoan thật.

Chu Chu của cậu ngoan thật đấy.

Trái tim Tô Vân Cảnh gợn sóng, không nhịn được khẽ chạm lên mắt anh một cái.

Phó Hàn Chu lần theo hơi thở của Tô Vân Cảnh, chậm rãi dựa lại gần cậu, khẽ khàng mut lên đôi môi của Tô Vân Cảnh.

Nụ hôn của nhóc cool ngầu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, Tô Vân Cảnh mỉm cười, giơ tay lên xoa mái tóc đen mềm của anh.

Vốn dĩ Phó Hàn Chu đang dán chặt lấy Tô Vân Cảnh, không biết từ khi nào đã nghiêng người dậy.

Bên trên anh không mặc áo, làn da trắng mềm mịn lành lạnh, ánh đèn trong phòng chiếu lên giường, phủ lên ánh sáng như ngọc.

Cái bóng đổ xuống của nhóc cool ngầu hoàn toàn che phủ cậu, lúc này Tô Vân Cảnh mới cảm thấy không ổn: “Nè nè nè, anh làm gì đó?”

Đợi khi Phó Hàn Chu kéo chăn che lên, trái tim Tô Vân Cảnh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

“Chúng ta trốn đi.” Phó Hàn Chu cúi xuống hôn vành tai Tô Vân Cảnh: “Anh muốn trốn đi.”

Tô Vân Cảnh dở khóc dở cười, sao lại nữa rồi?

Nhóc cool ngầu không cho Tô Vân Cảnh cơ hội phát biểu ý kiến, nuốt những lời cậu muốn nói xuống.

Tô Vân Cảnh buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, gần như chạm vào gối liền ngủ.

Phó Hàn Chu vẻ mặt thỏa mãn ôm lấy Tô Vân Cảnh, trước đây mắt anh bị che bởi tấm khăn lụa, không nhìn thấy biểu cảm của Tô Vân Cảnh, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy được rồi.

Anh ôm chặt lấy Tô Vân Cảnh, cảm nhận sự ấm áp và mạch đập nơi cần cổ của Tô Vân Cảnh, rất yên tâm.

Trước khi Phó Hàn Chu rạch mắt bị thương, Tô Vân Cảnh tưởng rằng bệnh của anh đang từ từ ổn hơn rồi, nhưng chuyện lần này đã gõ lên hồi chuông cảnh báo cho cậu.

Bệnh tâm lý giống như nhóc cool ngầu, không phải ngày một ngày hai là có thể chữa được, đây là một trận chiến lâu dài.

Dù sao thì cậu cũng rời khỏi anh hai lần, người bình thường cũng không chịu nổi đả kích như vậy chứ đừng nói là một người vốn dĩ đã cố chấp điên cuồng như Phó Hàn Chu.

Nếu như anh không cố chấp như vậy thì cũng sẽ không kiên định cho rằng cậu vẫn còn quay lại sau khi Tô Vân Cảnh qua đời, hơn nữa còn đợi cậu mười năm.

Để cho nhóc cool ngầu có nhiều cảm giác an toàn hơn, Tô Vân Cảnh hận không thể lấy keo 502 ra, dán hai người bọn họ lại một chỗ.

Cho dù bây giờ Phó Hàn Chu đã không cần phải buộc khăn lụa lên mắt nữa, nhưng trong căn nhà rộng hơn ba trăm mét vuông này, Tô Vân Cảnh đi đâu cũng sẽ nắm tay nhóc ngạo kiều này tới đó.

Thể chất và cân nặng của Phó Hàn Chu từ từ khôi phục. Sau khi anh không còn giả vờ mình vẫn còn ảo giác trước mặt Tô Vân Cảnh nữa thì cũng bắt đầu nhận lấy việc phòng bếp và đa số việc nhà.

Trước đây khi họ ở trong ngôi nhà này, Phó Hàn Chu nấu cơm, Tô Vân Cảnh rửa bát, hai người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh.

Cuộc sống lại khôi phục lại sự bình yên khi Tô Vân Cảnh chưa bị Hứa Hoài lái xe tông bị thương.

Điều khác biệt duy nhất đó là, quãng thời gian này Tô Vân Cảnh vẫn chưa điều chỉnh xong cảm xúc, vẫn luôn sợ làm tới bước cuối cùng với Phó Hàn Chu.

Hiện giờ “Tân hôn nồng nàn”, thường hay kéo rèm vào lúc ban ngày, quá mức hạnh phúc.

Cuối tuần này là sinh nhật của Đường Vệ, Lâm Liệt gửi tin nhắn Wechat cho Tô Vân Cảnh, hẹn cậu và Phó Hàn Chu tới ngày đó cùng ăn cơm.

Ngày đó trên bàn cơm, Lâm Liệt hỏi phương thức liên lạc của Tô Vân Cảnh, còn kết bạn Wechat.

Quay về lâu vậy rồi, Tô Vân Cảnh chỉ gặp được Lâm Liệt, còn chưa gặp Đường Vệ.

Cậu ở thế giới này quen được hai người bạn như vậy, giờ lại có thể tiếp tục tình bạn này, đương nhiên cậu sẽ rất vui mừng.

Nhưng Tô Vân Cảnh không đồng ý ngay lập tức, nhìn nhóc cool ngầu đang nằm trên đầu gối cậu một cái.

Tô Vân Cảnh hỏi anh: “Sắp tới sinh nhật Đường Vệ rồi, Lâm Liệt hỏi chúng ta có muốn đi cùng nhau không, anh có muốn đi không?”

Phó Hàn Chu nghe thấy những lời này, ngay lập tức cau mày lại.

Anh còn nhạy cảm hơn cả Tô Vân Cảnh, Lâm Liệt không hỏi anh mà trực tiếp tìm Tô Vân Cảnh, hơn nữa trước đây Đường Vệ đón sinh nhật, cũng chưa bao giờ mời anh.

Phó Hàn Chu không muốn đi, nhưng biết Tô Vân Cảnh muốn đi cho nên vẫn gật đầu.

Sợ Tô Vân Cảnh nhìn ra anh không muốn, Phó Hàn Chu vùi mặt vào trong lòng con gấu.

Con gấu kia mặc áo ngủ nhạt màu, áo ngủ là đặt may riêng cho nên vô cùng vừa vặn.

Nhìn thấy động tác này của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh thấy anh đáng yêu vô cùng, cúi đầu hôn lên khóe môi anh.

Hàng mi Phó Hàn Chu rung động hai cái, lúc tiến tới muốn hôn Tô Vân Cảnh, đối phương lại chú ý tới điện thoại, cậu cúi đầu trả lời Lâm Liệt.

Phó Hàn Chu mím môi, không vui mà giấu nửa khuôn mặt vào trong gấu bông.

Lúc Tô Vân Cảnh trả lời tin nhắn Lâm Liệt, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Phó Hàn Chu một cái.

Trên người mỗi con gấu mà cậu tặng nhóc cool ngầu đều mặc quần áo đặt may riêng ở cửa hàng này, mỗi một bộ còn đắt hơn quần áo con người mặc.

Sở thích duy nhất của Phó Hàn Chu là mua quần áo nhỏ cho đám gấu bông này.

Mấy ngày trước Tô Vân Cảnh lại tặng Phó Hàn Chu một con gấu, tối ngày hôm đó liền đo số đo của con gấu, sau đó thiết kế quần áo, gửi bản thiết kế cho cửa hàng.

Tốc độ của phòng làm việc đó rất nhanh, chiều ngày hôm qua quần áo đã được gửi chuyển phát tới rồi.

Tô Vân Cảnh mở hộp bưu kiện ra, là bộ đồ đồng phục trường học số hai Hành Lâm.

Nhìn bộ đồng phục nhỏ này, não Tô Vân Cảnh bùng tổ, đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Chả trách trước đây cứ cảm thấy mấy bộ quần áo mà gấu bông mặc rất quen mắt, hóa ra đều là kiểu quần áo mà trước đây cậu từng mặc.

Bao gồm cả con gấu mà Phó Hàn Chu đang ôm trong lòng lúc này, quần áo trên người là áo ngủ mà hồi thiếu niên Tô Vân Cảnh từng mặc.

Lúc đó, trong nội tâm cậu bỗng xuất hiện sự phức tạp khó nói.

Tâm trạng phức tạp qua đi liền có cảm giác “Không hổ là anh, đồ bệnh kiều”.

Loại chuyện này cũng chỉ có nhóc cool ngầu có thể làm được, đúng là để lộ thuộc tính điên cuồng của bệnh kiều không còn sót lại chút nào.

Trên tivi đang chiếu liveshow, Phó Hàn Chu không có hứng thú với chương trình như vậy, chỉ là xem cùng với Tô Vân Cảnh thôi.

Khách quý trong chương trình pha trò làm bầu không khí rất náo nhiệt, cả một đám người tụ lại.

Phó Hàn Chu ôm con gấu trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xem.

Tô Vân Cảnh nói chuyện với Lâm Liệt một lúc, nhìn thấy Phó Hàn Chu không xem chương trình mà bắt đầu cởi áo ngủ của gấu bông ra, còn tưởng rằng anh lại đổi quần áo cho gấu bông, không để ý lắm, cúi đầu gõ chữ.

Bàn bạc với Lâm Liệt xong, chủ nhật này tổ chức tiệc sinh nhật cho Đường Vệ ở nhà Lâm Liệt, Tô Vân Cảnh cũng không làm phiền công việc của Lâm Liệt nữa.

Vừa đặt điện thoại xuống bàn trà, liền bị Phó Hàn Chu ấn lên trên sofa.

Tô Vân Cảnh:???

Phó Hàn Chu hôn cậu, sau đó ném con gấu sang một bên.

Nhìn thấy cảnh này, da đầu Tô Vân Cảnh tê rần.

Đối với những con gấu này, bình thường Phó Hàn Chu vô cùng yêu thương, nhẹ tay nhẹ chân, không những tự mình giặt quần áo, mặc quần áo, còn “tắm” cho chúng nó.

Là giặt tay, chứ không phải giặt máy, càng không đem tới tiệm giặt khô.

Chỉ có trong một loại tình huống, anh mới ghét bỏ đám gấu này lắm chuyện, nói lật mặt liền lật mặt luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK