• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Thôi ! Được rồi ! Haizz … Nhưng chỉ một chút thôi nhé ! _ Kỳ thỏa hiệp . [ Anh chịu hết nổi rồi , chả nhẽ bộ dạng cô đáng thương như thế anh lại nỡ cự tuyệt sao ? Thế thì anh nói anh thích cô , anh yêu cô là giả sao ? Trông cái bộ dạng đáng thương đó của cô , anh chắc rằng khối người sẽ bị thuyết phục chứ không phải một mình anh . ]

Tôi vui vẻ nhảy nhót loạn lên ” ôi ! Cuộc sống tự do của tôi ! ” . Tôi phấn khởi quên mất tên ” sói già ” đang ở bên cạnh , vội chạy đến ôm chầm lấy hắn , hôn ” chụt ” một phát lên má hắn , nói – Cảm ơn anh !

[ Anh cũng ngỡ ngàng trước hành động lớn mật của cô , không ngờ cô gái nhỏ này lại ngốc nghếch tới vậy * thực chất chị ko ngốc nghếch như anh tưởng đâu * , chỉ vì một câu nói của anh . Nếu mỗi ngày đều được như thế , anh thà nhốt cô cả đời còn hơn . Nhưng suy nghĩ lại thì nó không phải là cách lâu dài , nếu như làm quá cô nhất định sẽ nghĩ không thông suốt mà tự tử mất .]

Lúc tôi ra ngoài , có vài vệ sĩ ngăn cản , Kỳ nói gì đó vào tai bọn họ , mấy người vệ sĩ mới gật đầu cho tôi ra ngoài * ns gì tự mọi người tưởng tượng nhé ! * . Tôi được trả tự do thì giống như con chim bị nhốt trong lồng lâu ngày , sảng khoái chạy nhảy khắp nơi , cảm nhận ánh bình minh tươi đẹp , thả hồn theo gió , tham lam hít một hơi không khí trong lành , nói – Thật thoải mái !

Người ta nói thật đúng ” cuộc sống tự do mới là cuộc sống thoải mái nhất ” . Cũng như con chim bị nhốt trong lồng vậy , cho dù nó có được ở trong chiếc lồng đẹp đẽ đến đâu , thoải mái đến đâu , người yêu thương nó đến đâu thì nó vẫn cần đến môi trường sống của nó , một môi trường tự do không gò bó . Tôi đang liên tưởng mình là chú chim đó , chỉ muốn tự do bay nhảy , vùng vẫy trong thế giới của riêng mình . [ Nhìn thấy cô vui thì Kỳ cũng rất vui . Người ta nói đúng ” yêu nhau yêu cả đường đi ” , anh phát hiện mình ngày càng yêu cô hơn rồi . Ở chung với cô lâu như vậy , anh bỗng phát hiện cô là một cô gái không hề đơn giản . Cô là một cô gái lạc quan , yêu đời , đôi lúc trẻ con và còn rất nghịch ngợm , hơn nữa cực kì lắm chiều . Nhưng càng khó càng yêu , không phải sao ? ] . Tôi quay ra , thấy Kỳ vẫn đang chăm chú nhìn mình , hơi ngượng ngùng cúi đầu . Tôi không thích có ánh mắt đắm đuối nhìn tôi như vậy . Nhưng tôi hiểu bây giờ không có thời gian nghĩ nhiều , phải tìm cách trốn khỏi đây rồi hãy tính tiếp . Nghĩ vậy , tôi mon men lại gần , giơ đôi mắt chớp chớp lên nhìn Kỳ , giọng nũng nịu mà trong lòng ớn tới sắp ói . Tôi nói :

– Em muốn ăn kem ~~ !

– Được ! Anh sẽ mua cho em ! _ Kỳ thỏa hiệp . Tôi tươi cười lộ rõ sự gian manh , cuối cùng con sói già mi cũng phải mắc bẫy * ai là sói già ? chị hay anh í ? * . Khi thấy Kỳ sắp chạy đi , tôi níu lại

– Cho em đi với , em không muốn bị bỏ lại một mình đâu ! _ Đôi mắt chớp chớp lộ rõ sự mong chờ * chiến thuật công kích đợt 2 , hehe , lần này anh Kỳ khó thoát khỏi rùi *

Tôi làm thế chỉ để tìm cơ hội chuồn ra ngoài , chờ khi Kỳ sơ ý thì trốn đi . [ Anh nghe cô nói vậy cũng không đành lòng bỏ mặc cô , nên đồng ý mà không chút đề phòng * úi chùi ! chiến thuật công kích đợt 2 của chị thành công rùi . anh thật là ” dại gái ” ko thể tả nổi * . Chẹp … chẹp , đúng là khi yêu làm con người ta mù quáng quả thực không có sai chút nào . . Cho dù anh là sói già lão luyện trên thương trường thì trước cô anh vẫn dễ lừa như vậy ]

Tôi vui vẻ vừa đi vừa hát , giọng đầy phấn khởi . Vì sao ư ? Vì tôi sắp được tự do rùi , sắp thoát khỏi tên sói già Kỳ rồi . Đi một chút đã đến quầy kem , tôi với Kỳ vào trong , tôi bảo Kỳ đi gọi kem . Trong khi Kỳ đi tôi len lén , rón ra rón rén trốn đi . Băng qua dòng người , vừa đi vừa đề phòng , tôi dáo dác ngó quanh , không thấy ai đuổi theo , lúc này tôi mới yên tâm nhưng vẫn không buông lỏng phòng bị , vừa núp , vừa trốn , vừa ngó nghiêng , vừa chạy , vừa dò đường . Chạy một lúc lâu , mệt quá , tôi mới dừng lại thở hổn hển , nhìn xung quanh để xác định vị trí của mình , là một con hẻm vắng , không một bóng người . Tôi thấy lạ , không lẽ mình đi lạc ? Nghĩ thế, trong tôi bất giác rùng mình một cái , lòng lo lắng không thôi . Chết rồi , tôi bị lạc rồi , bây giờ biết đường đâu mà về ? * thông báo tìm trẻ lạc đê ! yên tâm , anh Kỳ ko để cho chị mất tích dễ dàng như vậy đâu * . Bỗng nhiên sau lưng có cái tay đặt lên vai tôi , tôi giật mình quay lại : là một tên trông có vẻ rất đầu gấu * vì tụi nó vốn là đầu gấu mà ! * , quần áo bụi bặm , mặt vênh váo , mắt sắc lạnh , đặc biệt trên mặt hắn có cái sẹo rất dài trông rất kinh dị . Đứng đằng sau là vài tên khác , có khoảng 5 người . Bọn chúng với khuôn mặt dữ tơn nhìn tôi với ánh mắt rất chi là dâm dê . * quả này chít chị rồi hen ! tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa ! nhưng em thấy vỏ dưa là anh Kỳ vẫn dễ thương hơn . bây giờ gặp phải bọn họ ai sẽ cứu chị đây ? các bạn hãy theo dõi tập tiếp theo nhé ! *

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

 

Tôi hoảng sợ bỏ chạy , nhưng có một tên nhanh tay hơn túm tôi lại , tôi sợ hãi khóc thét . Tên đó với ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi tự trên xuống dưới khiến tôi rùng mình . Tôi cảm tưởng mình đang khỏa thân trước mặt hắn mặc dù tôi đã mặc rất nhiều quần áo . Tên đó dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vuốt mặt tôi khiến tôi ghê tởm . Hắn bỡn cợt nói :

– Cô em làm gì mà vội thế ? Ở lại chơi với tụi anh một chút đi !

– Đại ca ! Em thấy con này còn non nớt lắm ! Haha ! Chúng ta vớ được món hàng béo bở rồi ! _ Tên khác cười man rợ.

– Các anh … các anh muốn gì ? Tiền ư ? Không thành vấn đề , tôi sẽ đưa cho các anh nhưng xin các anh tha cho tôi ! _ Tôi sợ hãi nói , thân thể theo phản xạ lùi lại đến khi đụng vào góc tường . Được thế bọn họ càng lấn tới , một tên tiến lên , hỏi :

– Tiền đâu ? _ Tôi lắp bắp trả lời – Hiện giờ tôi không mang theo nhưng các anh thả tôi thì tôi nhất định sẽ mang đến nộp đủ cho các anh . 5 triệu … không được sao ? Vậy thì 10 triệu … ? Ít quá ! 50 triệu … _ Tôi dần dần tăng mức giá .

– Con khốn ! Mày định trêu đùa tụi tao hả ? Mày còn trẻ con như thế lấy đâu ra tiền để mà cho tụi này ? Cô em , ngoan ngoãn phục vụ bọn anh , bọn anh nhất định không bạc đãi em đâu ! _ Sau đó là những tiếng cười man rợ .

– Các anh … nếu làm như vậy sẽ bị ngồi tù đó ! Chả nhẽ các anh không lo nghĩ cho gia đình mình còn ở nhà đợi các anh kiếm tiền sao ? _ Tôi khuyên bảo

– Ngồi tù ? Tao không quan tâm , hưởng thụ trước đã ! * đúng rùi ! cứ chơi cho đã đi ! phải biết rằng sau vụ này mấy ng` chít vs chị ấy chứ chẳng đùa * Tụi bây đâu , lên đi , hôm nay phải chơi cho đã mới được ! _ Sau đó bọn chúng nhào vào tôi .

Trong con hẻm vang lên tiếng kêu thảm thiết rất rùng rợn cùng tiếng cười man rợ của bọn chúng . Tôi sợ hãi khóc thét , trong phút chốc bọn họ gần như là xé tan quần áo tôi . Lúc đó , trong đầu tôi chỉ nhớ duy nhất một người đó là Kỳ , tôi hét lên một cách tuyệt vọng :

– Kỳ ! Cứu em ! Huhu …. ! _ Tôi không muốn đời mình bị hủy trong tay cái bọn này . Bỗng có tiếng nói quen thuộc và một bóng dáng cao , tuấn tú xuất hiện , nói :

– DỪNG TAY ! _ Tôi he hé mắt nhìn , quả nhiên là Kỳ . Một cỗ vui sướng không sao tả nổi bỗng dâng lên trong lòng tôi . Như tìm thấy vị cứu tinh , tôi hét lên – Kỳ ! Cứu em !

– Mày là ai ? Đừng xen vào chuyện của người khác ! Cút đi ! _ Bọn họ nghe thấy tiếng người , quay ra thấy Kỳ , quát lên

– Tao là ai và việc tao đi hay không không cần mày và cũng không đến lượt mày lên tiếng ! _ Vừa dứt lời , một thân ảnh cao lớn lao tới , nhanh như chớp 4 tên ngã gục , còn một tên đang giữ tôi : chính là tên mặt sẹo . Tôi cảm nhận người hắn run cầm cập , tuy sợ hãi nhưng vẫn to mồm :

– Mày đừng qua đây ! Không tao … tao giết nó bây giờ đấy !

– Mày cứ thử động vào cô ấy xem ! _ Kỳ thách thức

– Mày là ai ? Tại sao lại xen vào chuyện của tụi tao ? Tao là người ở bang Hắc Điểu đó ! Mày mà động vào tao là mày không còn đường sống đâu !

– Vậy ư ? Tao lại không nghĩ vậy ! Kẻ không còn đường sống chính là mày ! Mà mày bảo sao ? Mày ở bang Hắc Điểu ?

– Đúng vậy !

– Hắc Điểu mà lại đào tạo ra cái loại vô dụng như mày ư ? Thật khó tin . Nhưng nếu đúng mày ở bang Hắc Điểu thì về hỏi bang chủ mày tao là ai ? Còn bây giờ , đừng hỏi vì sao tao đánh mày . Vì mày động phải ” NGƯỜI CỦA TAO ” ! _ Kỳ nói xong rồi nhanh chóng ra tay không để tên kia hó hé thêm câu nào . Chỉ qua một chiêu , tên kia đã nằm đo đất mà không gượng dậy nổi .

Tôi ở đằng sau trông bộ dạng rất thê thảm : quần áo xộc xệch , rách te tua , đã bị xé trông tơi tả thảm hại , đầu tóc rũ rượi , xù xì , trông cực kì đáng sợ , khuôn mặt nhem nhuốc , người ngợm bẩn thỉu , đang co rúc sợ hãi ở góc tường . Thấy bóng đen đi tới , tôi sợ hãi la lên :

– Cút đi !

– Đừng sợ ! Là anh ! Anh nhất định không để em tổn thương thêm lần nào nữa ! _ Rồi ôm tôi vào lòng trấn an . Nhận thấy mùi hương quen thuộc , tôi không kiêng nể nhào vào lòng Kỳ , ôm chặt lấy hắn , khóc lóc – Em sợ lắm ! Huhuhu … ! * cuối cùng nhận ra điểm tốt của anh ấy chưa ? sướng mà không biết điều ! *

[ Kỳ khẽ vuốt mái tóc cô , an ủi . Nhìn cô như thế anh thấy đau lòng lắm . Anh trong lòng tự thề sẽ bảo vệ cô thật tốt , chuyện này sẽ không bao giờ được xảy ra với cô nữa * nhớ lời thề của anh đó ! * . Vừa thấy cô khóc thét khi bị bọn chúng sàm sỡ , tim anh như bị lăng trì , cảm giác như ngừng đập , trong lòng khó chịu vô cùng . Có lẽ anh thực sự yêu cô rồi . Haizz … ]

Kỳ khoác cái áo của mình lên người để bao bọc tôi , giấu đi vẻ thảm hại , nhếch nhác của tôi . Trước khi đi , hắn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó , một câu ngắn gọn nhưng chứa đựng đủ sự nguy hiểm và đáng sợ khiến người xung quanh không rét mà run :

– Xử lí chúng !

– KHOAN ĐÃ ! _ Tôi hét to đủ để cho người bên kia điện thoại cũng nghe thấy , tôi giật giật áo Kỳ , nói với giọng cầu xin – Giữ chúng lại ! Được không ? * ôi ! chị giữ chúng lại làm gì , chỉ thêm một mối tai họa thôi ! *

– Được rồi ! Nghe thấy rồi chứ ( hỏi người bên kia điện thoại ) Đưa chúng về ! _ Sau đó tắt máy , dáng vẻ cao ngạo choàng qua vai kéo tôi đi qua bọn đầu gấu . Trước khi rời khỏi , tôi còn không lưu tình đá cho bọn chúng vài phát cho hả giận . Kỳ không nói gì , mặc cho tôi làm liều , sau đó vẫn tiếp tục khoát eo tôi nghênh ngang rời đi . Trong lòng Kỳ , không hiểu sao lòng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK