[ Kỳ bên đó vẫn chưa nghĩ ra cô là có thể đi nơi nào để mà tìm kiếm . Cô bỏ đi cả tháng nay , anh sốt ruột muốn chết , không biết cô sống như thế nào ? Có tốt hay không ? Có tiền trong người hay không ? Sống có đầy đủ không ? v.v… Anh muốn cho cô một cuộc sống sung túc đầy đủ nhưng tại sao cô hết lần này đến lần khác đều cự tuyệt , trốn tránh anh ? Cho dù thế anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ , một phần vì anh yêu cô là thật , một phần vì ý chí muốn chinh phục cô vẫn hừng hực cháy trong anh . Duyên phận đã định sẵn rồi * đâu có , là tác giả định sẵn đó chứ * , đời này cô chỉ có thể gả cho anh , thuộc về một mình anh , cũng chỉ được yêu duy nhất anh mà thôi * èo ~ ! bá đạo thế ! * . Hôm nay anh vẫn cho người đi tìm nhưng vẫn không tra ra một chút manh mối nào về tung tích của cô mặc dù anh đã lật tung cái thành phố này lên rồi , cô như bong bóng xà phòng tan biến không một chút dấu vết còn sót lại . Bây giờ chỉ còn cách là uy hiếp cô để cô tự lòi mặt ra và tự chui đầu vào cái lưới mà anh đã giăng sẵn . Anh sẽ cho phát một đoạn video , trong đó có cảnh hai nhỏ bạn thân của cô bị bắt cóc * lần này anh Kỳ dùng chiêu độc thật , chắc chắn chị phải quay về quy án thui ! * . Cô là người trọng tình cảm , nhất định sẽ ngoan ngoãn tự quay về nộp mình , cho dù không cam tâm đi chăng nữa . Mỗi ngày đều cho phát đi phát lại trên truyền hình vào các kênh , như vậy cô chắc chắn sẽ xem được . Tuy nhiên đã qua một tuần mà không có chút động tĩnh , anh đang lo lắng liệu có khi nào cô không thèm để ý đến mà vẫn muốn trốn hay không thì hôm nay , bên thuộc hạ của anh báo đã tìm thấy cô và đưa cô trở về ]
Tôi thực ra không muốn tự chui đầu vào lưới đâu nhưng lúc tôi xem tivi thấy hai nhỏ bạn thân của tôi bị hắn bắt , trông rất khổ sở : bị trói , đang run lên từng hồi trong sợ hãi . Tôi sau vài ngày suy xét , quyết định phải trở về cứu hai nhỏ . Dù sao hai nhỏ cũng là vì tôi mà bị liên lụy , tôi sợ nếu không về kịp hai nhỏ sẽ nguy đến tính mạng , mà tôi lại cực kì không muốn điều đó xảy ra . Hắn thật là bỉ ổi , vô liêm sỉ ! Dám dùng cách này để uy hiếp tôi . Đã thế tôi sẽ cho hắn thấy hậu quả của việc động đến tôi đây , tưởng ta còn nhỏ tuổi mà dễ bắt nạt à ? Hổ không ra oai chắc người ta tưởng mình là mèo bệnh * cái con mèo Hello Kitty ấy ! * . Nhưng trước hết tôi phải trở về làm rõ việc này đã . ( m` nhắc lại : sstruyen đăng thiếu chương của mình , các bạn đọc ở đấy nếu muốn đọc đầy đủ thì vào lại santruyen.com nhá ) . Vì thế tôi mới xin tiền bắt xe trở về . Vừa đặt chân xuống khỏi xe , tôi đã bị bọn thuộc hạ của Kỳ tóm cổ đưa đi . Vào trong nhà tôi đã cảm nhận mùi sát khí ngút trời , thấy bóng dáng quen thuộc ngồi lù lù một đống trên ghế sofa , bắt chân chữ ngũ , nhàn nhã cầm cốc rượu uống * bé tí tuổi đầu bày đặt uống rượu cơ ! * , cả người hắn toát ra hàn khí ngút trời khiến tôi rét run .Mà dáng ngồi của hắn lại quyến rũ cực kì nhưng tôi nào có tâm trạng quan tâm đến điều ấy . Kì thực tôi bây giờ thấy rất sợ hãi , bao nhiêu sĩ khí lúc trước cháy hừng hực thì bây giờ đã bay đâu mất . Tôi e ngại bước đến gần , vừa đi vừa đề phòng hắn như đề phòng con hổ có thể giơ ma chảo ra vồ lấy tôi bất cứ lúc nào , đầu cúi xuống tỏ vẻ biết lỗi , bộ dạng giống cô con gái làm sai bị phạt . Lúc tôi đến gần , quả nhiên Kỳ giơ tay ra , kéo tôi , ôm chặt đến nỗi tôi sắp nghẹt thở mới chịu buông ra , nghiêm mặt hỏi :
– Tại sao lại muốn bỏ trốn ?
– Tôi thích ! _ Tôi quay mặt đi trả lời , không dám nhìn thẳng vào cái khuôn mặt đen thui như Diêm Vương tái thế của hắn
– Nhìn thẳng vào mặt tôi , nói đi , vì sao muốn trốn ? _ Kỳ xoay tôi lại , giọng nghiêm trang khiến tôi càng thêm sợ hãi .
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Lúc tôi nhìn thẳng vào mắt hắn , tôi thực sự rất sợ , người hơi run . Đôi mắt hắn sắc bén , sâu không thấy đáy , nhìn tôi như chỉ trực muốn ăn tươi nuốt sống vậy . Tôi không dám nhúc nhích , đứng như trời trồng , mắt mở to nhìn hắn . Hắn vẫn chờ đợi câu trả lời của tôi , nhưng hình như hết kiên nhẫn , hắn quát lên :
– Nói đi chứ !
– Hức … hức … huhu … oa … oa … ! _ Tôi òa lên khóc .
Trông bộ dạng hắn lúc này thật giống ông Ba Bị . Đây cũng không phải là giả bộ nha , tôi thấy hắn bây giờ thật đáng sợ . Dù sao tôi cũng chỉ mới có 14 tuổi thôi mà , có cần phải hù dọa đáng sợ như thế không ? Tôi thấy hắn so với ba tôi còn đáng sợ hơn . Mà dù sao khóc thật hay khóc giả chỉ cần hù dọa được hắn là tốt rồi . Người ta nói ” người đàn ông tốt là người không để cô gái mình yêu rơi lệ ” mà hắn lại nói hắn yêu tôi , để tôi thử hắn một chút . Nếu hắn yêu tôi thật thì hắn phải biết cách dỗ tôi nín rồi . [ Tự nhiên cô lại khóc làm anh cảm thấy bối rối , chắc bộ dạng này cảu anh đã hù dọa cô rồi ! * đúng là như thế đó * Thực ra anh cũng không muốn hù dọa để cô chạy mất đâu . Cứ như mấy ngày trước làm anh ăn không ngon ngủ không yên , như thế anh sao chịu nổi . Nếu như lần này cô mà bỏ đi nữa anh chắc chắn có muốn tìm cũng tìm không thấy , anh thực sự rất sợ chuyện đó lại tái diễn một lần nữa , anh chắc chắn không sống nổi mất . Mặt anh dịu lại : ]
– Ngoan ! Đừng khóc nữa . Nói anh nghe vì sao em lại trốn ?
– Là anh ! Chính anh khi dễ em ! Anh bảo ba nhốt em , không cho em ra ngoài , em không muốn sống một cuộc sống không có tự do như thế nữa , em muốn được sống một cuộc sống bình thường thôi , tại sao ai cũng không để em được sống một cuộc sống như thế ? Oa … oa … _ Tôi rống to hơn cái loa dè của mình
– Ngoan ! Em nín đi ! Biết tại sao ba nhốt em không ? Là vì em không chịu nghe lời đó !
– Nhưng chuyện này là hạnh phúc cả đời người ta đó ! Làm sao có thể nói nghe lời là nghe lời được chứ ?
– Nhưng bây giờ em trở về không sợ bị nhốt nữa sao ?
– Tất nhiên là không sợ rồi ! Lần này em trở về cũng đâu muốn bị nhốt nữa . Chỉ cần đồng ý là được chứ gì ? _ Tôi bất mãn nói
– Em … đồng ý ? _ Kỳ hỏi lại , nhận được cái gật đầu đầy miễn cưỡng của tôi , Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười thật tươi , cười như chưa bao giờ được cười vậy .
– Bạn em đâu ?
– Họ vẫn an toàn !
– Anh không làm gì họ đấy chứ ? _ Tôi nghi ngờ hỏi
– Gọi họ đến đây ! _ Kỳ sai một tên thuộc hạ đứng bên cạnh . Một lúc sau , hai nhỏ chạy vào , trông rất vui vẻ , không có biểu hiện gì gọi là hoảng sợ cả . Lúc thấy tôi , hai nàng ta chạy tới , xoay tôi vòng vòng , hỏi :
– Mày không sao chứ ? Sao lại về đây ?
– Tôi đâu có muốn về , không phải là lo cho hai nàng hay sao ?
– Sao phải lo cho tụi tao ? À ! Mày biết không ? Chồng mày đúng là một người tốt rất tốt nha ! Thế mà mày không biết quý trọng . Hôm trước anh ấy mới mời hai tụi tao đóng phim diễn cảnh bị bắt cóc đó , chắc mày cũng xem rồi nhỉ ? Đạt không ? _ Hai đứa hào hứng kể
– Ôi trời ! _ Tôi ca thán , thấy mình đúng alf ngu thật ngu nha , đúng là khôn ba năm dại một giờ mà . Tôi tiếp tục mắng – Mày có biết hai đứa tụi bây hại tao thê thảm lắm hay không ? Ở đấy mà đóng mới chả kịch . Hừ ! Đúng là cái lũ phản bạn . Bây giờ vì tụi bây mà tao phải lên xe hoa về nhà chồng đây nè !
– Hì ! Chúc mừng nha ! Cung hỉ ! Cung hỉ ! _ Trúc vỗ tay cười tươi rói làm tôi hết sức bực mình . Không biết bây giờ đứa nào mới là bạn mình nữa . Đúng là cõng rắn cắn gà nhà , nuôi ong tay áo mà , cái lũ nối giáo cho giặc , dẫn giặc vào nhà , lũ phản bạn .
[ Còn Kỳ thì đang vui vẻ hí hửng vì quyết định của cô . Cô đồng ý thì còn gì bằng . Mà định sẵn tháng này tổ chức lễ đính hôn luôn , may là không phải vì việc cô bỏ trốn mà thay đổi . Anh thức sự rất hồi hộp , mong muốn đến ngày có thể nhìn thấy cô mặc váy cưới đứng trước mặt anh , lúc ấy sẽ hạnh phúc biết bao . ]
Ngay hôm sau , tôi và Kỳ được triệu tập trở về gia đình gặp mặt hai nhà để bàn chuyện hôn sự , chắc lại do cái tên Kỳ chết tiệt bép xép lung tung rồi . Mà một sự thật tôi không thể ngờ là ngay tuần sau đã làm lễ rồi , sao mà nhanh dzữ vậy ? Thế là tuần sau tôi phải lên xe hoa rồi !