Lúc đi qua quán kem , tôi giật giật tay áo Kỳ lần nữa , nhanh chóng nói nguyện vọng :
– Em muốn ăn kem ! * ôi trời ! chịu bà này , bị sàm sỡ mà vẫn có tâm hồn ăn uống ! Đúng là botay.com -.-‘ *
– Trời ! Em thế này mà vẫn muốn ăn kem hả ? _ [ Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô , anh không nỡ từ chối , đành thỏa hiệp ] – Được rồi ! Chờ anh ở đây ! Nhớ đừng đi đâu đấy , không anh không đảm bảo có thể cứu được em lần nữa đâu !
– Em … em biết rồi ! _ Tôi ngoan ngoãn thỏa hiệp . Lần này có cho tôi cũng không dám , một lần là đủ chết khiếp đến suốt đời rồi .
[ Nhưng cô không thể ngờ anh đã gắn máy định vị vào người cô , cho dù cô có trốn tới chân trời góc bể anh cũng nhất định sẽ tìm ra và đưa cô về ] . Chỉ một lát sau , Kỳ mang ra hai cây kem vị chocolate , tôi vui vẻ nhận lấy , cho luôn vào mồm cắn , quên hết mấy tên đầu gấu vừa rồi . [ Anh lắc đầu chịu thua cô * tất nhiên rồi ! đến t/g còn phải bó tay thì anh chịu thua cũng là điều đương nhiên thôi * , trái qua cái chuyện như thế mà cô vẫn còn bình thản ăn kem vậy , đúng là một cô gái kì lạ . Đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái với tính cách kì là và vô tư như thế chứ những cô gái trước đây anh từng quen luôn tỏ ra yếu đuối , cần che chở . Còn cô , luôn mạnh mẽ , thách thức cả đám con trai như vậy ] Tôi vô tư vừa đi vừa ăn , không để ý tới hình tượng thục nữ của mình . Bỗng nhiên tôi nhớ ra mấy ngày nay bị nhốt , căn bản không đi chơi , không đi học được , không biết Tuấn ra sao ? Đã khỏe chưa ? Có biết chuyện này không ? Nếu biết cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào ? <i “=””>* chị có thời gian quan tâm đến cảm nghĩ của người khác thì làm ơn quan tâm đến cảm nghĩ của anh Kỳ dùm em cái * Có lo lắng cho việc tôi mất tích không ? Tôi quay ra nhìn Kỳ chớp chớp mắt , Kỳ phẩy tay :
– Có gì cứ nói đi , đừng sử dụng chiêu đó nữa , không thì từ nay về sau anh sẽ không gặp em nữa đâu ! * A ! thì ra anh ấy sợ chiêu nay của chị ấy đấy bà kon ! Hehe ! * _ Tôi bĩu môi , xem ra hắn còn biết sợ , nếu không tôi sẽ còn cho hắn thử thêm mấy chiêu thức dụ dỗ khác xem đến lúc đó hắn dối phó như thế nào ? Lần này xem ra hắn thông minh hơn rồi .
– Em muốn gặp Tuấn ! _ Một câu ngắn gọn . Kỳ cau mày , không vui nói
– Lại là hắn ! Em không thể quên được hắn mà chấp nhận anh sao ? _ Trong không khí tôi ngửi thấy mùi dấm chua nha >_<
– Em chỉ muốn đên xem vết thương của cậu ấy thôi . Dù gì cậu ấy cũng là vì em mà bị thương . Anh có cần phải nhỏ mọn như vậy không ? Huống hồ gì em còn chưa chính thức trở thành vợ anh , nếu thật sự rồi em không biết mình còn tự do đến khi nào nữa ! _ Tôi bất mãn tuôn một tràng
– Xin lỗi anh cũng không muốn quản tự do của em đâu ! Nhưng bộ dạng này của em đến đó không sợ hù dọa chết người ta hay sao ? _ Kỳ nhìn tôi tủm tỉm cười . tôi ngây người ra một lúc rồi mới nhớ ra dáng người của mình bây giờ thực sự rất dọa người , bẽn lẽn gãi gãi đầu .
– Về nhà tắm rửa xong rồi hãy đi ! _ Kỳ lôi kéo tôi
– Em đâu có ngu ! Về đó nhỡ anh không cho đi nữa thì sao ? _ Tôi giằng tay lại , mắt nhìn hắn một cách đề phòng .
[ Cô gái này quá là thông minh đi , còn đoán trước được ý đồ của anh . Kỳ quả thực muốn dụ cô về nhà rồi tiện thể nhốt luôn không cho đi nữa nhưng cuối cùng lại bị cô phát hiện ra mất rồi ]
– Không bằng tìm tạm cửa hàng quần áo nào đó rồi thay ra còn hơn ! _ Tôi đề nghị .
– Ừ ! Được rồi ! _ Giọng Kỳ có vẻ ảo não . * vk m` quan tâm tới người khác tất nhiên là ko vui rồi ! vui đc ms là lạ *
Kỳ đưa tôi vào một cửa hàng quần áo đơn giản , tôi chọn một bộ quần áo vì tôi không thích mặc váy : áo phông bó sát người , quần bò lửng đến đầu gối , trông rất có phong cách đường phố . Xong tôi đi ra chỗ Kỳ vẫn còn ngẩn người , đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn . Chờ khi hắn kịp hoàn hồn , tôi nói :
– Đi thôi !
Lúc tôi đến nhà Tuấn , vì tránh một vụ hiểu lầm và đánh nhau không đáng có , tôi bảo Kỳ chờ ở bên ngoài . Khi tôi vào trong thấy Tuấn đã có thể ngồi dậy và bình phục nhanh chóng , vui vẻ đi đến , tôi đặt đồ ở bên cạnh , xem xét vết thương , quan tâm hỏi :
– Đã đỡ chưa ? Mau ăn để nhanh bình phục , mình muốn cùng cậu đi chơi !
– Đã khỏe nhiều rồi ! Sao dạo này không thấy cậu đến thăm tôi vậy ?
– À … ! Chuyện này , vì phải lo đối phó với mấy lão phụ huynh nên không có thời gian , xin lỗi ! _ Tôi nói dối không chớp mắt * thế mà bà bảo ko muốn nói dối cậu ta *
– Vậy thì phải phạt chứ nhỉ ? _ Tuấn cười cợt nhìn tôi
– Hình phạt là gì ? _ Tôi hỏi một cách rất ung dung không một chút nghi ngờ
– Tôi có thể nhận được một nụ hôn khích lệ hay không ? _ Tuấn hỏi tôi * ôi trời ! chỉ muốn đấm cho tên này một phát . Người ta đã có lòng đến thăm ngươi mà còn ‘ được voi đòi Hai Bà Trưng ‘ nữa * . Tôi có chút ngại ngùng và phân vân , hắn e ngại nhìn tôi , hỏi :
– Không được sao ? * ko đc ! tất nhiên là ko đc rồi ! nụ hôn của Nguyệt chỉ dành cho anh Kỳ thôi ! từ chối đi chị ! *
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
– Ai bảo chứ ? Tất nhiên là được rồi ! _ Tôi nhanh chóng thỏa hiệp
Từ mấy tháng kể từ khi bọn tôi yêu nhau chưa từng có hành động thân mật bao giờ , cùng lắm chỉ là một cái ôm hay hôn má thôi , bởi cục diện không cho phép . Xem ra tôi cũng là vô tâm quá chứ , chỉ muốn giữ người ta bên cạnh mình mà quên mất quan tâm người ta . Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà . Tôi cúi xuống , đặt lên môi Tuấn một nụ hôn . đây là lần đầu tiên tôi chủ động nên rất căng thẳng . [ Anh ở ngoài nhìn vào mà rất tức giận . Cô không kể anh đang ở ngoài mà ngang nhiên dám có hành động lớn mật khiêu khích anh như thế . Mà anh dẫn cô tới đây chỉ là để cô thăm hắn , để cho cô tin tưởng anh một chút chứ không phải để cô tình củm với hắn . Còn Tuấn thì quả thật không ngờ cô lại làm thật , chứ lời hắn vừa nói chỉ là để trêu đùa cô chút thôi . Xem ra lời trêu đùa này cũng hữu dụng đó chứ ! ] . Một lúc sau , tôi bỏ ra , thở hổn hển lấy lại hơi . Vừa căng thẳng quá nên tôi nín thở . Tên Tuấn vẫn còn đang nhìn tôi chằm chằm . Tôi đỏ mặt quay đi , nói :
– Mình về đây ! Nghỉ ngơi đi ! Khi nào mình đến thăm cậu sau !
– Ừ ! Bye ! _ Tuấn vẫn thẫn thờ như người mất hồn
Tôi ra ngoài , thấy Kỳ đang dựa người vào tường , khoanh tay , nhắm mắt , cả người toát ra khí chất thanh cao , trông rất quyến rũ và có một cảm giác ngột ngạt khiến người bên cạnh không dám đến gần . Tôi khẽ chạm vào Kỳ , anh ta mở mắt . Trong phút chốc bốn mắt chạm nhau , không khí lúc đó có phần ngượng ngùng . Tôi lấy hết can đảm nhìn vào mắt Kỳ một lần , phát hiện đôi mắt anh ta có màu hổ phách trông rất là đẹp , lúc này nó sâu tới mức không thấy đáy , như hút hồn người khác . Đôi mắt hẹp , dài , cặp lông mày dài như thanh kiếm càng làm tăng thêm khí chất cao ngạo của hắn . Ngũ quan tinh mĩ , trông hắn đẹp như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ . Trong phút chốc , tôi cũng bị hút hồn , nhất là cái nhếch môi đầy kiêu ngạo của hắn càng nên tăng thêm nét quyến rũ của hắn . ” Đẹp quá ! ” _ Tôi thầm cảm thán trong lòng , cảm thấy ông trời thật bất công đối với con người . Tự nhiên tim tôi không tự chủ được đập lệch một nhịp . Vì muốn mau chóng thoát khỏi cảm giác khó thở vì tim đập nhanh nên tôi đã phải hít một hơi bồi dưỡng tinh thần .
Về đến nhà , tôi lao ngay vào phòng , tắm rửa sạch sẽ , kì cọ kĩ càng những chỗ vừa bị bọn đầu gấu chạm qua . Nhớ tới cái bọn đầu gấu vừa nãy , tôi lại thấy rùng mình . Nếu nói tôi không sợ thì cũng không đúng , chỉ là tôi quên nhanh thôi . Những sự việc cần quên thì không nên nhớ làm gì . Lúc ấy sở dĩ tôi tha cho chúng không phải bởi vì tôi nhân từ ( người ta nói ” nhân từ là tự sát ” , ” nhân từ với kẻ thù là tàn ác với chính mình ” mà ! ) mà là tôi đợi cơ hội trả thù , khiến hắn sống không bằng chết thôi . Và rồi tôi cũng nhất định sẽ không bỏ cuộc ” chạy trốn ” của mình , chỉ tạm thời ngừng lại để nghĩ cách thôi , chờ khi tôi ” chơi ” với chúng xong sẽ tiếp tục . Nhưng lần sau tôi phải cẩn thận hơn mới được . Sau khi ăn cơm tối xong , tôi nhanh chóng cầm laptop của Kỳ nghịch một lát rồi đi ngủ . Dạo này rất nhàn nhã , tôi bị ép ở nhà nên có rất nhiều thời gian vui chơi , phải biết tận dụng và tranh thủ .
Sáng hôm sau , tôi tỉnh dậy đã có sẵn thức ăn trên bàn , tôi ăn xong trở về phòng . Bỗng một ý nghĩ trả thù kinh dị xoẹt qua đầu tôi , tôi nở một nụ cười quái giở . Tôi gọi người vệ sĩ canh ngoài cửa :
– Chú ơi ! Giúp cháu mua một ít đồ được không ? _ Tôi gọi vọng ra . Thấy có tiếng mở khóa , tôi ngoan ngoãn leo lên giường , lấy giấy bút ra viết những thứ cần mua rồi đưa cho người vệ sĩ
– Cô cần mua những thứ này để làm gì ? _ Người vệ sĩ cẩn thận dò hỏi
– Cháu không biết vệ sĩ cũng có quyền quản cả chuyện này . Nhưng thôi ! Tóm lại là cháu đang cần , chú có thể mua hộ cháu không ? _ Giơ anh mắt dụ dỗ lên . Người vệ sĩ không nói thêm gì nữa , lui ra ngoài , trước khi đi còn không quên khóa cửa . Tôi thầm nghĩ ” có cần phải để phòng kinh khủng như vậy không ? Tôi không bỏ trốn là được chứ gì ? ” Sở dĩ tôi ngoan ngoãn thế là tôi còn đang muốn chơi trò hay ho với bọn họ , làm một mẻ lớn hơn kìa .
Chỉ một lát sau , người vệ sĩ trở lại với đồ đạc lỉnh kỉnh do tôi yêu cầu . Tôi mở ra , vui vẻ ngồi nghịch mấy thứ đó . [ Kỳ đang ở công ty , nghe vệ sĩ báo cáo lại bảo cô yêu cầu bọn họ đi mua đồ , toàn là thứ hàng cấm : nào là thuốc mê , thuốc kích thích , thuốc lắc rồi còn phi tiêu , dao , … và một số nguyên liệu chế biến nhà bếp như bột ớt , hành , tỏi , muối , chanh , … và có cả … bật lửa , pháo . Những thứ vệ sĩ vừa báo cáo làm anh suýt chết sặc . Cô là đang định làm cái gì đây ? Vì muốn xem cô giở trò quái gì liền vội vã chạy về nhà . ]