• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là tôi đến nhà Trúc ở nhờ . Nhưng cứ như thế không phải cách lâu dài , cũng không thể cứ ăn cơm chùa mãi được , tôi đang suy nghĩ xem có cách nào tốt nhất để vẹn cả đôi đường hay không ? Cũng may lần trước tôi phát hiện trên người mình gắn máy định vị nên tháo nó ra lâu rồi chứ không chắc bây giờ tôi lại phải trở về cái biệt thự như địa ngục ấy . Thật là khổ sở khi có nhà mà không thể về , cũng là vì cái tên Kỳ chết tiệt kia . Cuộc sống của tôi bây giờ chẳng khác gì địa ngục * nếu thế thì trở về bên anh ấy đi , chỉ cần một câu đồng ý hoặc một cái gật đầu thôi mà ! * , ngay cả điện thoại tôi cũng không dám gọi vì nếu chẳng may để Kỳ tra ra được sóng điện thoại sẽ tìm ra tôi mất . Lần này chết chắc rồi , tuyệt đường rồi , đi học không đi học được , ở cũng không ở được , tiền ngay cả một xu dính túi cũng không có , phải nói tình trạng của tôi hiện giờ là tiến thoái lưỡng nan . Bỗng nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý , tôi mượn điện thoại của Trúc , gọi cho bà ngoại ở quê , kể sơ qua tình hình hiện giờ của mình cho bà biết , bảo bà mau chóng lên đây đón tôi . Tôi biết bà ngoại là người yêu thương chiều chuộng tôi nhất nên chỉ cần làm nũng một chút bà sẽ mủi lòng mà giúp đỡ tôi . Quả nhiên là vậy , tôi hẹn bà ngay hôm sau đến đón tôi ở bến xe buýt , tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây một thời gian mới được . Tôi dặn Trúc không được nói với ai chuyện tôi đi với bà ngoại để tránh bà vì giúp tôi mà bị mắng , sau đó mang ít quần áo , đồ đạc lên đường . Cuộc chia tay xảy ra trong niềm xúc động dạt dào . Trước khi đi tôi cũng qua thăm Tuấn , thấy cậu ta khỏe lên nhiều khiến tôi yên tâm hơn . Tôi không dám nói vì sợ với tính cách của cậu ta chắc sẽ bỏ nhà mà chạy theo tôi mất .

Đi xe hơn 3 tiếng đồng hồ , ngồi ê cả mông mới tới nơi . Quê ngoại tôi ở một vùng nông thôn chuyên sản xuất gạo , cũng có thể coi là nơi sản xuất gạo rất lớn . Tôi ở đây thì sẽ không lo Kỳ tìm được vì cũng đâu ai có thể ngờ tôi lại chạy đến đây chứ . Mà nếu hắn có tìm thấy thì tôi nhất định sẽ chơi trò mèo vờn chuột với hắn . Hắn càng đuổi , tôi càng chạy , cho dù có chạy tới chân trời góc bể cũng chơi tuốt , chạy tới khi nào hắn mệt mỏi mà buông tha tôi thì thôi . Tôi cũng sẽ không lo lắng mình sẽ không chạy nổi vì khí lực tôi rất tốt , đi mọi nơi mình muốn mà vẫn còn rất nhiều sức . Ở được vài ngày , hết ăn lại ngủ , hết ngủ lại chơi , cuộc sống thảnh thơi này khiến tôi chán ngấy rồi . Chỉ thương bà ngoại suốt ngày phải chạy đôn chạy đáo kiếm tiền cho tôi ăn , chơi , ngủ . Tôi quyết định sau ngày hôm nay sẽ kiếm việc làm , lương ít một chút cũng không sao , người ta nói góp ít sẽ tích được nhiều , góp từng ít từng ít một sẽ có ngày giàu lên thôi , làm lương ít một chút cũng không sao , chỉ là phải chịu khó ăn tiết kiệm một ít . Nhưng tôi không lo nhiều chuyện này vì có mỗi hai bà cháu tôi ăn cái gì chả được , tôi cũng không kén ăn là mấy . Và tôi chắc chắn rằng bây giờ ở nhà mọi người đang nháo nhào tìm tôi và chắc cũng đã báo cảnh sát rồi . Nhưng chả nhẽ họ không đọc thư tôi để trên bàn ở bệnh viện hay sao ? Tôi cũng đã dự tính từ trước , muốn cho bọn họ biết quyết tâm của tôi nên đã để lại thư rồi , trong thư viết cũng rất rõ ràng và rành mạch nhưng không có nói tôi sẽ đi đâu . Bây giờ trước mắt là phải tìm việc làm thêm . Hay là để tối về hỏi bà ngoại , năn nỉ chút là được . Còn bây giờ , đã lâu tôi không động vào sách vở , tôi rất sợ sẽ bị hổng kiến thức , nhân lúc nhà bên có cô gái cũng cùng tuổi với tôi nên tôi sang học cùng .

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

 

[ Đúng như cô dự đoán , bên chỗ Kỳ đang loạn lên tìm kiếm tung tích của cô . Cô đúng là quá thông minh rồi , ngay cả anh gắn máy định vị cô cũng biết àm tháo ra , lại còn đem chiếc điện thoại đắt tiền mà giao cho cô bạn thân cầm hộ , xem ra lần này cô quyết tâm thật rồi . Lúc anh đến thăm có đúng là có thấy bức thư , bên trong cô viết là muốn đi một thời gian , cụ thể bao lâu thì không nói , muốn để bác Hùng suy nghĩ lại về vấn đề đính hôn với anh , lại còn nói nếu cứ ép cô sẽ không trở về . Thế thì anh đành phải dùng chiêu ” dụ rắn ra khỏi hang ” , để cho cô tự mình vác xác tới chứ không thể cứ ” ôm cây đợi thỏ ” , anh phải sử dụng chút chiêu thức ” rung cây dọa khỉ ” mới được * câu này dùng khá nhiều tục ngữ , tốn không ít nơron thần kinh của mình roài ! * . Chuyện này nói ra thì dễ nhưng thực hiện lại là cả một vấn đề vì cô là một cô gái rất không ngoan và bướng bỉnh . Còn ông Hùng cũng đang rối rít tìm cô . Ông thật là tức chết mà , cô lại có thể dám to gan như vậy , nghĩ ra kế sách cũng thật chu toàn . Giờ không biết cô đang trốn nơi đâu , nếu để ông tìm được thì ông sẽ nhốt cô cả đời luôn * chưa gì đã hù dọa thế ai mà dám về hả bác ? * . Nếu lúc trước ông đau lòng bao nhiêu thì giờ ông càng hối hận bấy nhiêu . Lớn đầu rồi mà để một đứa con nít miệng còn hôi sữa lừa gạt , hơn nữa lại là cô con gái bảo bối của mình khiến ông cảm thấy mất hết mặt mũi . Tuy nhiên cô cũng gian xảo quá chứ , ngay cả Kỳ cũng không phát hiện được huống hồ gì một người già mắt kém như ông . Ông cũng thực phát điên với cô , chỉ hận sao mình sinh ra đứa con tài trí , lắm chiêu tới zậy ]

Mấy ngày nay tôi cũng đã tìm được việc rồi . Mà cũng sắp hết tháng rồi , sao bên Kỳ chưa thấy có động tĩnh gì , chả nhẽ hắn không lo hay sao ? Tuy nhiên hắn càng dậm chân tại chỗ tôi càng lo lắng vì sau vẻ bình thường là những cơn phong ba bão táp , sóng to gió lớn mà ! Nhưng cũng còn có nhiều cái đáng để tôi lo hơn nhiều việc này , tôi còn đang lo học hành để lấp đầy kiến thức bị hổng , cũng không biết nghỉ học lâu như thế tôi có bị đình chỉ học hay không ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK