Hạ Tử Dụ giật mình tỉnh giấc, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không còn sức lực.
Y khỏa thân nằm trên giường, chăn được đắp ngang mông, để lộ xương bả vai đầy những vết cắn. Y co người lại, tối qua khóc lóc quá thảm thiết, nhưng cũng chẳng nhớ mình khóc vì cái gì nữa.
Cảm giác nhục nhãn ban đầu dần tan đi, bây giờ trái lại y vẫn còn muốn nữa, buồn bực tại sao Tần Kiến Tự không tiến thêm một bước.
Đến khi Hạ Tử Dụ gắng gượng chống tay ngồi dậy mới phát hiện ra đệm chăn đều bị dây bẩn, xương quai xanh và ngực đều tràn đầy những vết đỏ loang lổ.
Ánh sáng vụn vỡ nhàn nhạt chiếu vào vải lều trại mang theo cảm giác ấm áp, Hạ Tử Dụ vén chăn ngồi quỳ trên giường, y nâng tay vén tóc ra đằng sau để lộ cơ thể trắng trẻo hơi gầy, khiến cho những dấu vết trên người càng thêm quyến rũ.
Không biết Tần Kiến Tự lại ném ngọc giác ở chỗ nào rồi.
"Bệ hạ?"
Hạ Tử Dụ khẽ gọi nhưng không thấy tiếng đáp lại. Y luôn nghi ngờ rằng Tần Kiến Tự biết thân phận hồn ma của mình, không thì tại sao lần sao hắn cũng cố tình mang ngọc giác đi, không muốn để hoàng đế nhỏ nhìn thấy.
Rèm lều trại vén lên, Hạ Tử Dụ chưa kịp trốn thì Tần Kiến Tự đã đi vào trong, thấy dáng vẻ của y thì ánh mắt hắn trầm xuống. Hạ Tử Dụ cúi đầu, đưa tay lên che đậy.
"Còn chưa đi vào sâu mà bệ hạ đã xấu hổ như vậy rồi." Tần Kiến Tự nhấc tay của y ra, cúi xuống ôm lấy eo Hạ Tử Dụ rồi tiện thể hôn lên môi y, "Chờ bệ hạ về hoàng cung rồi thì phải làm sao?"
Khuôn ngực trần trụi cọ xát với hoa văn thêu trên vải áo của Tần Kiến Tự, cảm giác ngứa ngáy khiến Hạ Tử Dụ hít sâu một hơi, môi thì bị Tần Kiến Tự cắn nhẹ một cái. Tay của Tần Kiến Tự có vết chai, hắn thong thả sờ vào chỗ lõm trên sống lưng Hạ Tử Dụ.
Cảm giác tê dại chầm chậm leo lên từ cuối sống lưng khiến cho cơ thể Hạ Tử Dụ giật lên từng hồi.
Ánh mắt của Tần Kiến Tự mang ý cười, "Sao bệ hạ lại run thế này?"
"Hoàng thúc, đừng sờ nữa mà." Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại, giọng nói bắt đầu kèm theo tiếng thở gấp. Không phải là y cố tình tỏ ra như vậy, nhưng y không thể điều khiển cơ thể mình, "Ngài...đừng được voi đòi tiên."
"Thần vẫn luôn tham lam như vậy mà."
Hạ Tử Dụ đau khổ nhắm mắt lại, sau đó lại bị Tần Kiến Tự đè xuống giường, bàn tay hắn dần di chuyển xuống dưới.
Hạ Tử Dụ không hiểu tại sao Tần Kiến Tự lại coi cơn giận dữ ngày hôm qua của mình thành sự ghen tuông hờn dỗi khi bị đối xử lạnh nhạt. Đường đường là Nhiếp chính vương mà lại đặc biệt giải thích và cam đoan với y, Hạ Tử Dụ luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cứ như thể chuyện mà Tần Kiến Tự đang nghĩ và chuyện y đang nghĩ là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Mái tóc của Hạ Tử Dụ xõa ra, đuôi mắt dần ửng đỏ.
- --
Cho đến khi Hạ Tử Dụ ra khỏi lều trại với bước chân hụt hẫng, bách quan đã bắt đầu cuộc đi săn.
Tần Kiến Tự đưa tay ra, trên lòng bàn tay hắn chính là ngọc giác. Hạ Tử Dụ chần chừ một lát rồi nhận lấy. Tần Kiến Tự lại đưa tay lên xoa đầu y.
"Đợi một lát, thần đưa bệ hạ đi săn thú."
"Vết thương ở chân còn chưa khỏi..."
"Không sao, bệ hạ có thể cưỡi cùng một con ngựa với thần." Tần Kiến Tự nhìn bộ long bào màu đen của Hạ Tử Dụ, chẳng ai biết bên dưới bộ long bào ấy tràn đầy những dấu hôn màu đỏ, giống như một món đồ có đóng dấu thuộc sở hữu của hắn. Ham muốn chiếm giữ và phản ứng của Hạ Tử Dụ đều khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Vậy thì mong muốn nho nhỏ của Hạ Tử Dụ, có lẽ là hắn có thể đáp ứng.
Hắn lấy ra một cuốn sổ mỏng từ trong tay áo.
"Đây là gì vậy?"
"Những vị trí còn trống trên triều đình," Tần Kiến Tự cúi đầu đáp, "Bệ hạ có thể điền vào đó những cái tên dự định sẽ chọn."
Hạ Tử Dụ ngẩn người rồi mở cuốn sổ ra, quả nhiên đều là những vị trí không quan trọng cho lắm, nhưng ý của Tần Kiến Tự là...
"Bệ hạ muốn điều gì, cứ mở miệng nói với thần là được. Nhưng chỉ riêng việc tự chấp chính thì là bởi bệ hạ chưa đủ tuổi, phí tâm phí sức lên kế hoạch cũng không ích gì." Tần Kiến Tự ngẩng đầu lên nhìn thảo nguyên bát ngát, "Những vị trí này có lẽ đủ cho bệ hạ chơi đùa một thời gian, sau này đừng lén cài cắm người sau lưng thần nữa."
"Hoàng thúc biết hai người ở Hộ bộ..."
"Biết từ lâu rồi."
Hạ Tử Dụ cười khổ, lúc này mới nhận ra. Quả nhiên thái phó nói rất đúng, sở dĩ Tần Kiến Tự tỏ ra thờ ơ không quan tâm là bởi hắn coi việc y cài cắm người như một trò chơi của trẻ con, hắn chưa từng để bụng.
"Trẫm được điền vào danh sách này theo ý thích?"
"Đúng."
"Trẫm âm mưu tự chấp chính, hoàng thúc không giận sao?"
Tần Kiến Tự nhìn y rồi cười nhạt, cứ như thể đang hỏi Hạ Tử Dụ rằng liệu ngài có thực sự làm được điều đó hay không. Hạ Tử Dụ hít sâu một hơi dài, nhướng mày nói: "Vậy... cảm ơn hoàng thúc."
- --
Gió thổi làm ngọn cây lay động, Tần Kiến Tự ra chuồng ngựa chọn lấy một con ngựa, Hạ Tử Dụ thì đi thăm Sở Phi trước. Hắn vẫn còn đang hấp hối trên giường, nhìn thấy Hạ Tử Dụ đến thì vội giãy giụa ngồi dậy hành lễ, cuối cùng bị y ngăn lại.
"Khanh cứ nghỉ ngơi đi, sau khi vết thương khỏi hẳn thì tỷ thí với phó thống lĩnh. Nhớ là đừng xuất sắc quá, cứ đánh bình thường là được." Hạ Tử Dụ cho người xung quanh lui hết rồi ngồi xuống chiếc ghế dài, cầm một miếng bánh lên ăn.
"Đa tạ bệ hạ." Sở Phi gật đầu, cúi xuống như thể đang giấu nỗi niềm tâm sự gì đó. Hạ Tử Dụ nhìn hắn đầy khó hiểu.
Sở Phi chạm mắt với y, đắn đo một lát rồi hỏi: "Bệ hạ, ti chức nghe nói vương gia ở lại lều trại của ngài suốt cả đêm qua, ngài..."
Miếng bánh mắc ngang họng Hạ Tử Dụ, y ho sặc sụa, "Ngươi làm càn rồi đấy."
"Bệ hạ, nếu chuyện ấy là thật, xin bệ hạ cho ti chức được nói một câu," Môi của Sở Phi trắng bệch, hắn lập tức trở nên kích động, "Ti chức tình nguyện ám sát Nhiếp chính vương vì bệ hạ, tiêu diệt phản loạn, thanh trừng lộng thần. Thân thể của bệ hạ quý như vàng ngọc, không thể để bị làm nhục như vậy được."
Hạ Tử Dụ đứng lên phất mạnh tay áo, y không thể phủ nhận, "Nếu khanh đã tự xưng là ti chức thì không nên nói năng bừa bãi như vậy."
"Ti chức biết bệ hạ cô độc một mình rất khó khăn, chỉ muốn bảo vệ bằng cả tính mạng, không muốn bệ hạ bị vương gia ức hiếp. Hôm qua, người mà ti chức cài cắm bên Tả tướng đã thăm dò được một tin tức," Sở Phi ngẩng đầu lên khẽ nói: "Bọn họ muốn nhân cơ hội Nhiếp chính vương đi săn để dụ hắn vào rừng, sau đó sẽ bắn chết."
"Gì cơ?"
"Nếu bệ hạ cho phép, ti chức sẽ sai người âm thầm giúp Tả tướng một tay. Còn nếu bệ hạ có kế hoạch khác, ti chức sẽ nghe theo bệ hạ sắp xếp, tuyệt nhiên không tự ý hành động."
Hạ Tử Dụ sửng sốt, bỗng dưng cảm thấy như có một tảng đá nặng đang đè lên tim.
Bắn chết Tần Kiến Tự.
Không được, tuy rằng y cũng mong Tần Kiến Tự chết nhưng nếu hắn xảy ra chuyện ở thời điểm này, người khống chế vua để điều khiển chư hầu sẽ đổi từ Nhiếp chính vương thành Tả tướng, không còn ai để tạo thế cân bằng. Hạ Tử Dụ lắc đầu thật mạnh, "Không được."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Lấy tĩnh chế động, đừng có làm bậy."
Sở Phi ôm quyền cúi đầu xuống, "Vâng."
Hạ Tử Dụ lại tiếp tục nói chuyện với Sở Phi một lúc lâu, hỏi về tình hình chiến sự ở biên quan. Tiếp theo y không thể nhún nhường được nữa, phải làm ra nhiều chuyện hơn.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng nói, "Tham kiến Nhiếp chính vương!"
Hai người không hẹn mà cùng im bặt, Hạ Tử Dụ nhìn Sở Phi đầy ẩn ý rồi đi ra ngoài lều trại.
Bên ngoài, Tần Kiến Tự đã nắm dây cương cưỡi lên lưng ngựa, hắn mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa và đeo cung tên sau lưng, hắn nhìn Hạ Tử Dụ rồi liếc vào trong lều trại.
"Lên ngựa đi."
Hạ Tử Dụ hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn vào bên trong lều, sau đó được Tần Kiến Tự cúi xuống vớt lên lưng ngựa. Hắn ôm chặt lấy eo Hạ Tử Dụ rồi kéo lại gần, bất chợt vung roi lên quất thật mạnh.
Con ngựa khỏe thấy đau nên cất tiếng hí dài rồi chồm vó ngựa lên, bắt đầu chạy như bay.
Hoạn quan cung tỳ cúi đầu đứng phía sau chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dần đi xa, lúc ngẩng đầu lên thì chỉ còn thấy được hai bóng người nhỏ bé màu đen. Trên thảm cỏ, Hạ Tử Dụ kêu to rồi ngã vào trong lòng Tần Kiến Tự, cảm nhận được cằm của người phía sau đang đặt lên vai mình, giọng nói trầm lắng của hắn vang lên.
"Hình như bệ hạ đối xử với Sở Phi rất đặc biệt?"
Hóa ra là hắn lại lên cơn chiếm giữ, Hạ Tử Dụ thở phào một hơi, "Hoàng thúc nghĩ nhiều rồi."
Tần Kiến Tự bật cười, há miệng cắn vành tai y, sau đó đưa tay ra đằng sau rút một mũi tên, hai tay như ôm lấy Hạ Tử Dụ, đặt mũi tên lên dây cung rồi kéo ra thật mạnh.
"Vút!" Mũi tên rời khỏi cung, bắn thẳng vào con đại bàng đang xoay tròn trên không trung, nó cất tiếng kêu thê thảm rồi rơi xuống.
Hạ Tử Dụ bị ôm như vậy thì không thoải mái, khẽ cúi đầu xuống, "Kỹ thuật bắn cung của hoàng thúc thật là tốt."
Hắn liếc nhìn Hạ Tử Dụ, sai ám vệ đi nhặt con mồi.
Phía xa, các vương công quý tộc vẫn đang mải mê cưỡi ngựa và kéo xe đi săn mồi. Con mồi sẽ được chất lên xe, đợi đến buổi chiều thì sẽ so sánh số lượng con mồi săn được.
Tần Kiến Tự ôm Hạ Tử Dụ, hắn muốn đi săn nhẹ nhàng không coi trọng số lượng, cho nên cố tình rời xa đám đông để đi vào trong rừng.
"Hoàng thúc, đừng đi vào trong rừng..."
Hạ Tử Dụ đang định ngăn cản nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân. Y quay lại nhìn đám ám vệ đang cưỡi ngựa đi theo phía sau, đành phải ngậm miệng không nói gì.