"Sao bệ hạ lại tới đây thế này..." Vương tổng quản chống tay ngồi dậy. Tiểu Trác Tử lại gần đỡ lấy ông, ông khẽ phẩy tay rồi thở hổn hển.
"Trẫm nghe nói ông bị bệnh nên tới thăm ông." Hạ Tử Dụ ngồi xuống cạnh giường, nhặt chiếc bát bị đổ lên, "Ông sao thế, sao lại ốm yếu đến mức này?"
"Bệnh đến như núi lở, cảm tạ bệ hạ đã quan tâm, nhưng sợ là... khụ khụ, không chịu nổi qua mùa đông này nữa."
Vương tổng quản tựa vào đầu giường, ông nhìn Hạ Tử Dụ một cách yếu ớt nhưng cũng rất hiền từ, muốn tìm chút ít bóng dáng còn sót lại trên người Hạ Tử Dụ. Ông không tìm ra, thế là hiểu được rằng người ông muốn đợi đã không trở về được nữa rồi.
"Sư phụ đừng nói như vậy, dạo này sư phụ khỏe hơn nhiều rồi mà?" Tiểu Trác Tử cúi đầu dém chăn cho ông.
Vương Hiếu Kế vỗ vào tay nó rồi lắc đầu, Tiểu Trác Tử hiểu ý nên lui xuống. Trước khi đi, nó còn kéo màn giường xuống rồi đóng cửa sổ.
Tiếng bước chân dần đi xa, căn phòng trở nên tĩnh lặng. Hạ Tử Dụ cúi đầu không nói gì.
"Nghe nói bệ hạ đã tự chấp chính rồi..."
"Phải."
"Bệ hạ giỏi lắm," Vương Hiếu Kế dường như đang cười, nhưng cũng giống như khóc, "Bây giờ bệ hạ còn nhớ đến nô tài, lại đến thăm nô tài, đó đã là phúc đức mấy đời của nô tài rồi."
Lòng Hạ Tử Dụ thắt lại, y không nói nên lời.
Một năm vừa qua, người ở bên cạnh y lâu nhất không phải là Tần Kiến Tự, mà là hoàng đế nhỏ trốn trong ngọc giác và Vương Hiếu Kế phục vụ trong tẩm cung.
Hạ Tử Dụ còn nhớ khi y vừa đến với thế gian này, Tần Kiến Tự muốn giết y. Lúc ấy chính Vương Hiếu Kế là người đã run rẩy đứng ra chất vấn Nhiếp chính vương muốn hành thích vua. Giọng nói ấy tuy run lẩy bẩy vì sợ hãi, nhưng ông đã đứng chắn trước mặt y một cách rất kiên định.
Khi ấy y ở trong tình cảnh khó khăn, ngay cả hoạn quan cung tỳ cũng e dè thái độ của Tần Kiến Tự, thế nhưng Vương Hiếu Kế lại luôn tôn y kính y, chuyện gì cũng sắp xếp thật chu đáo.
Nhưng chỉ trong chớp mắt thôi, hoàng đế nhỏ đi rồi, tóc Vương Hiếu Kế cũng đã bạc trắng. Vốn dĩ Hạ Tử Dụ nghĩ rằng mình sẽ không lưu luyến bất kỳ ai hoặc việc gì, thế nhưng trái tim y dần dần thay đổi.
"Vương Hiếu Kế, hãy đón đêm giao thừa cùng trẫm đi." Hạ Tử Dụ nắm lấy tay ông, bàn tay y đã cầm lò sưởi suốt dọc đường đến đây nên rất ấm áp. Hơi ấm dần lan tỏa trên bàn tay khô cằn của ông lão, "Khi trẫm tới đây, duy chỉ có một mình ông bảo vệ, nay trẫm cũng chỉ có thể tiễn ông đi nốt chặng đường cuối cùng này thôi."
Vương Hiếu Kế ngẩng đầu lên, hơi ngẩn người.
- --
Hạ Tử Dụ ra khỏi trạch viện, chiếc xe ngựa đón Vương Hiếu Kế về cung đã đến trước cửa. Bên trong xe được lót thảm nhung và đặt lò sưởi, tuyệt đối không làm ông lão cảm thấy lạnh.
Một hoạn quan mà lại được hưởng tuổi già trong cung, được Ngự y chẩn mạch và điều trị, đó là phúc phần to lớn đến nhường nào. Nhưng đối với Hạ Tử Dụ, đây là tất cả những gì y có thể làm được.
"Tiểu Trác Tử kia là ai vậy?" Hạ Tử Dụ quay về xe ngựa.
"Hồi bẩm bệ hạ, là một đồ đệ mà Vương tổng quản nhận nuôi dưỡng mấy năm trước. Nó đi theo ông ấy cũng lâu lắm rồi." Hoạn quan đứng hầu bên cạnh trả lời.
"Tính tình ra sao?"
"Trung hiếu song toàn, sau khi Vương tổng quản bị bệnh thì cũng chẳng có con cái mà chăm. Nó đẩy hết mọi việc lặt vặt trong cung rồi đến đây chăm sóc ông ấy."
Hạ Tử Dụ khẽ gật đầu, "Năm sau gọi nó vào cung của trẫm làm người hầu đi."
"Vâng."
Vó ngựa chậm rãi di chuyển, Hạ Tử Dụ ngửa đầu ngồi tựa vào chiếc đệm mềm, vuốt ve chiếc lò sưởi nhỏ trong tay. Hoa văn khắc vàng hơi lồi lên, đã hơi nguội lạnh rồi. Y khẽ thở ra khói trắng, làn khói bay lên rồi tan biến.
Người hầu trung thành khó tìm. Không biết vì sao, dạo này y cứ luôn nhớ đến Chu Lãng.
Đều là phận người hầu, ký ức dần hiện lên rõ ràng, nhưng Hạ Tử Dụ không thể nhìn rõ khuôn mặt hay dáng vẻ mông lung của Chu Lãng, khuôn mặt ấy thế mà lại giống Tần Kiến Tự như đúc. Lẽ nào đời này không phải là đời đầu tiên mà Quỷ Vương lịch kiếp?
Việc này thì y cũng không rõ.
Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại, bánh xe quay lọc cọc. Y dần chìm vào vực sâu thăm thẳm.
Những chuyện khi ấy, cũng đến lúc phải hồi tưởng lại cho tử tế rồi.
- --
Năm xưa, vốn dĩ Chu Lãng luôn bảo vệ y trong lúc lánh nạn khắp mọi nơi, đến đâu cũng gặp phải quân phản loạn và chiến tranh. Kẻ nắm giữ ngai vàng đã thay mấy người rồi, trong số đó có một người tên là Hạ Khải Lục. Hắn đã dẫn một cánh quân đánh từ vùng núi non hoang vắng đánh vào Quan Trung, cũng không hề xưng vương xưng đế, mà là đi tìm y.
"Chúng thần thề chết trung thành với Đại Trịnh, tình nguyện giúp điện hạ phục quốc!" Hạ Khải Lục quỳ trước mặt y, thế là y biết rằng người này khác hẳn với đám mãng phu chỉ biết đến lợi ích nhất thời.
Lấy danh nghĩa phò tá dòng dõi chính thống mà không vội vàng xưng vương, đến nay đã rất được lòng dân và đạt được sự ủng hộ của những người cũ của tiền triều, cộng thêm việc nhân danh thảo phạt đám phản loạn.
Lưu Át nhìn thấy dã tâm đang bùng lên trong ánh mắt của người đó, nhưng y cũng chẳng biết liệu hắn có thể thống nhất thiên hạ, kết thúc vận mệnh loạn lạc được hay không. Y đã chứng kiến cảnh dân chúng khốn cùng, trẻ con và phụ nữ bị mang ra mua bán, nước mất kéo theo hàng ngàn vạn gia đình tan hoang. Nếu như y có thể dùng chút sức tàn để chấm dứt chiến tranh...
Lưu Át đồng ý, y không thể không đồng ý. Phế Thái tử như tấm bèo trôi giữa cơn loạn lạc, tình cảnh này đã khiến y cảm thấy bức bối từ lâu rồi. Thế là hôm ấy, y đứng trước căn nhà tranh ở tạm trong mấy năm qua, dùng một mồi lửa để đốt cháy tất cả. Làn khói dày đặc bay lên cuồn cuộn, Chu Lãng đứng nhìn bên cạnh y.
"Điện hạ."
"Ngươi đi đi," Lưu Át quay đầu lại, nét mặt rất mỏi mệt, "Ngươi không bảo vệ được cô đâu. Cô cũng không thể cho ngươi thứ gì cả."
Ánh mắt của Chu Lãng sâu thẳm, "Thuộc hạ sẽ không đi đâu hết."
Lưu Át đã sớm quên đi những tiếng thở gấp gáp và cảm giác thô ráp của bàn tay trong hang động ngày hôm ấy rồi, thế nhưng có người lại nâng niu những ký ức nhỏ vụn ấy rồi nhung nhớ ngày đêm.
Vó ngựa đạp vào đất làm bắn lên những tia bùn nhỏ, Phế Thái tử ẩn náu nhiều năm nay đã quay trở về chiến trường một lần nữa. Cầm đao thương cung tên lên, y không rúc mình ở trong lều trại mà trở thành người dẫn đầu thay cho những bách tính của tiền triều. Những nơi y đi qua, chắc chắn sẽ có một người tiên phong đi trước, yểm trợ phía sau cho y.
Y giết một người, Chu Lãng sẽ giết mười người. Y bị thương một lần, Chu Lãng vì y mà bị thương mười lần đến trăm lần.
Đó là nơi trái tim hắn hướng về. Phía trước Lưu Át vĩnh viễn luôn có hắn chém giết, phía sau lưng cũng vĩnh viễn có người đó đuổi theo, nhưng Lưu Át chưa bao giờ biết chuyện đó.
Bởi vì nơi mà ánh mắt y hướng đến, chưa bao giờ có Chu Lãng.
- --
Cho đến khi Hân Xuyên thắng trận, chủ soái khao thưởng cho ba quân. Mũi tên cắm vào giữa hồng tâm, Lưu Át uống cạn bát rượu.
"Điện hạ, Hạ mỗ kính ngài một chén!" Hạ Khải Lục đứng dậy cụng chén với Lưu Át, "Trận này đại thắng là nhờ có điện hạ dẫn dắt nên quân ta mới mạnh áp đảo!"
"Hạ soái quá khen," Lưu Át điềm tĩnh đáp lại, máu dính trên áo giáp còn chưa khô, "Cô đã cố hết sức nhưng năng lực có hạn. Nếu mười vạn tướng sĩ không chiến đấu anh dũng thì e rằng không có ngày khải hoàn hôm nay."
Rượu thấm vào ruột, cảm giác nóng cháy của rượu nồng dần lan tỏa. Lưu Át đặt chiếc bát xuống, tiếp tục rót thêm rồi uống cạn.
Người ta nói chẳng việc gì có thể khiến cho vị điện hạ này tươi cười, ngay cả thắng trận cũng không thể. Chiếc áo choàng đỏ thẫm khoác trên vai, khuôn mặt trắng trẻo dính một vài vết máu.
Y luôn im lặng như thể có rất nhiều tâm sự, có lẽ là đang nhớ về những rường cột chạm trổ khi xưa và những lời bàn tán ra vào trên khắp những con phố.
Lưu Át quay đầu đi, nhìn Hạ Khải Lục đang xé thịt đùi của con cừu. Những ngày qua, ngoài dã tâm ra thì y còn thấy trong ánh mắt của hắn chứa đựng sự bội phục và đố kỵ.
Hạ Khải Lục chạm mắt với y, chắp tay nói: "Điện hạ, bây giờ có chuyện gì khiến ngài lo âu đến thế?"
Lưu Át im lặng một lát, đặt chiếc bát xuống, "...Ngày mai quân đội vào thành, tuyệt đối không được cướp bóc vơ vét, không được hà hiếp bách tính. Hạ Khải Lục, ngươi có làm được không?"
"Những gì điện hạ nói chính là điều mà Hạ mỗ đang nghĩ."
"Vậy thì nếu như một ngày kia đại quân vào được đến hoàng thành, cô sẽ lùi bước nhường chỗ cho hiền tài," Lưu Át cúi đầu, "Thành toàn cho ngươi, giao thái bình của muôn dân vào tay ngươi. Đến lúc ấy, chỉ mong ngươi chịu thả cô về với cuộc sống ẩn dật."
"Điện hạ nói gì vậy." Hạ Khải Lục cười.
"Hạ Khải Lục, đã ở vị trí nào thì phải gánh vác trách nhiệm của vị trí ấy." Lưu Át lạnh lùng nhìn hắn.
Nụ cười của Hạ Khải Lục dần tan biến, sau đó hắn đứng dậy, quỳ một chân xuống để hành lễ, "Hạ mỗ... sẽ không phụ lòng phó thác của điện hạ. Nhưng nếu về sau, ta và con cháu của ta không thể cai quản tốt thiên hạ, vậy thì thiên hạ này sẽ quay về tay của điện hạ và hậu nhân Đại Trịnh."
"Được."
Đến quá nửa đêm bữa tiệc mới dần chấm dứt, ánh lửa từ đống củi dần lụi tàn. Các tướng sĩ đều uống say. Lưu Át ôm vò rượu đứng dậy, loạng choạng đi vào trong lều trại.
Không biết vì sao mà y cảm thấy rất trống vắng, dường như là đã cô độc từ rất lâu rồi. Y muốn nghe thấy giọng của người khác, nhưng lại không nhớ ra đó là ai. Giọng nói quen thuộc như bị cuốn trôi theo cơn gió lạnh rồi hoàn toàn tan biến.
Lưu Át chậm rãi bước đi, nhìn lên vầng trăng giá lạnh của cuối thu đầu đông. Y bất chợt ngã vào lòng ai đó, lớp áo giáp cứng khiến y cảm thấy mặt hơi đau.
"Điện hạ, ngài say rồi."
Y nhíu mày lại, sờ soạng người phía trước. Khi sờ lên mặt của người đó, y không thể nhớ ra đó là ai. Vò rượu trong tay y đã được người ấy cầm lấy rồi đặt sang một bên.
"Ngươi là ai?"
"Thuộc hạ là... Chu Lãng."
"Vậy thì Chu Lãng, nói chuyện với cô một lát đi." Y lảo đảo đi vào trong lều trại.
Chu Lãng hơi ngẩn ngơ, sau đó theo y vào trong.
Từng lớp áo giáp nặng nề được cởi ra, vết máu dính trên mặt cũng được người ta lau sạch sẽ. Khi xưa hầu hạ trong căn nhà tranh như thế nào, giờ đây Chu Lãng phục vụ Lưu Át giống y như vậy.
Còn Lưu Át thì nằm đắp chăn, vẻ mặt hơi mơ màng. Người trước mặt hơi quen thuộc nhưng y không thể nhớ ra nổi.
"Ngươi chính là tên thị vệ đã cứu cô lúc ở trên tường thành sao?"
Chu Lãng đang giặt khăn, nghe vậy thì vẻ mặt hơi tối đi, "Vâng, chính là thuộc hạ."
"Ngươi cũng tham gia quân ngũ à."
"Vâng, thuộc hạ tới đây vì điện hạ."
Lưu Át đờ đẫn nhìn hắn, ánh nến chập chờn khiến đầu y đau đớn. Chu Lãng lại tới gần, khẽ dập tắt ngọn nến ở bên cạnh. Chỉ cần một ánh mắt của Lưu Át, hắn sẽ biết ngay phải làm gì.
Thế là tất cả đều chìm trong bóng đêm.
Lưu Át đang nửa tỉnh nửa say, vươn tay ra kéo hắn cúi xuống, "Cô nhớ ra ngươi rồi."
"Hả?"
"Ngươi chính là... tên thị vệ luôn chăm sóc cho cô ở trong căn nhà tranh?"
Chu Lãng cười, "Đúng vậy."
"Cô còn nhớ rằng..." Lưu Át lẩm bẩm, "Khi đi ngủ, ngươi sẽ thì thầm gọi cô."
"Điện hạ..."
"Đúng rồi, chính là như vậy..."
Trong bóng tối, Lưu Át trở mình nằm nghiêng, quay lưng với Chu Lãng. Dường như ký ức lại trôi đi xa mất rồi.
Ánh trăng chậm rãi ngả về Tây, y dần chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Cùng lúc đó, Chu Lãng đang quỳ một chân trên giường, ánh mắt bỗng tối đi. Ngón tay hắn chầm chậm vuốt ve gò má của Lưu Át, di chuyển xuống bờ môi.
"Ưm..." Lưu Át cảm thấy có thứ gì đó chen vào giữa môi, hơi nhăn mày lại.
Chu Lãng cúi xuống, ngón tay đã ướt đẫm. Hắn thì thầm gọi: "Điện hạ..."