• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp

Thực ra sau khi Hạ Tử Dụ chết, Tần Kiến Tự đã nảy ra những ý nghĩ tương tự.

Sinh đồng sàng, tử đồng quan. Một chén rượu độc vào bụng, trăm năm trôi qua trong chớp mắt.

Nhưng không biết từ khi nào, cho dù là đao cứa đứt cổ tay cũng có thể khép lại lành lặn. Mấy chục chén rượu độc bày trước mắt, Tần Kiến Tự điềm nhiên uống cạn từng chén một, thế nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Có lẽ tất cả đã bị thay đổi, trần gian giống như một chiếc lồng giam vô hình đang cầm tù hắn.

"Dưới âm phủ đã có người nhúng tay." Hạ Tử Dụ chau mày, bình tĩnh nói: "Dưới ấy có ai đó không muốn Tần Kiến Tự mau chóng trở về. Có hai khả năng, một là tranh đoạt quyền lực, hai là muốn ngài ấy phải chịu nỗi khổ luân hồi."

"Sao lại thế được." Hạ Tử Phong sửng sốt.

Còn Tần Kiến Tự vẫn ngồi trên chủ vị, xoay vần chiếc nhẫn ban chỉ trên tay.



- --

Hạ Tử Dụ nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Hạ Tử Phong, chính y cũng bắt đầu mân mê ngón tay. Trước mắt Ti Mệnh đang phải chịu phạt, Tần Kiến Tự không thể quay về, chuyến tìm cứu viện này đã tìm nhầm người rồi. Dù thế nào thì cũng phải sắp xếp cho một người một mèo nghỉ ngơi lại vương phủ, sau đó mới tiếp tục nghĩ cách giải quyết được.

"Mấy khi hai người tới đây, cứ ở lại vài ngày đi." Hạ Tử Dụ nói, "Nay huynh đệ ta được đoàn tụ, cũng nên ôn lại chuyện xưa."

Lâm Dung Nhi đứng dậy, "Ta là nữ nhi, ở lại Nhiếp chính vương phủ thì sợ là không ổn lắm."

"Bên cạnh có một tòa phủ trống, chỉ cách vương phủ một con ngõ nhỏ thôi. Mấy năm trước Tần Kiến Tự đã mua nó, sai người dọn dẹp một chút là có thể vào ở được." Hạ Tử Dụ nhìn Tần Kiến Tự.

"Meo." Hạ Tử Phong gào mồm lên.

"Gì vậy, ca ca của đệ đâu có ăn thịt nàng."

"Meo meo, thôi được rồi."

Lâm Dung Nhi nghe vậy thì đành phải đứng lên, theo ma ma trong phủ đi ra ngoài. Từ nhỏ nàng đã sợ ánh mắt của Tần Kiến Tự, vốn dĩ không muốn ở quá gần hắn, nay cũng chẳng còn cách nào khác.

Còn Hạ Tử Dụ thì thong thả vẫy tay gọi Hạ Tử Phong nhảy lên đùi, y nhìn ánh mắt u ám của Tần Kiến Tự, không biết tên này đang có tính toán gì trong lòng. Nếu hai người bọn họ không biết gì về những chuyện sau khi chết thì có thể cùng nhau vượt qua trăm năm…

Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.



Ngón tay Hạ Tử Dụ vuốt ve con mèo, nghe thấy tiếng đệ đệ kêu rừ rừ.

"Tần Kiến Tự, hay là ta thay ngài về âm phủ xem sao." Hạ Tử Dụ khẽ nhướng mày, "Coi như là ta đi do thám trước cho ngài."

"Không được." Mèo và Tần Kiến Tự đồng thanh nói.

Tần Kiến Tự lập tức đứng dậy, cái bóng của trường sam màu đen hắt xuống đất đầy lạnh lẽo, giống như là đang nhẫn nhịn điều gì đó. Hắn vẫn không nói gì cả, nhưng bầu không khí đã trở nên ngột ngạt khiến cho ma quỷ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đương nhiên là Hạ Tử Dụ biết hắn đang nghĩ gì.

Tần Kiến Tự ngồi trên vị trí Nhiếp chính vương nhiều năm rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ của triều đình đều qua tay hắn. Hắn đã quen với việc nắm cục diện trong lòng bàn tay, bây giờ đến cả cái mạng mình mà cũng không thể nào làm chủ được, chuyện gì cũng bị khống chế trong vô hình.

Đối với Tần Kiến Tự, cảm giác bị khống chế này còn khó chịu hơn cả giết chết hắn. Hơn nữa hắn của thời điểm hiện tại không thể giúp đỡ gì cho Hạ Tử Dụ.

"Tần Kiến Tự." Hạ Tử Dụ bay lên, chậm rãi đưa tay ra, "Dù gì trẫm cũng đã làm đế vương những mười năm ở trần gian."

Tần Kiến Tự khựng lại, ngước mắt lên.

Quân vương trong bộ long bào màu đen đang bay trên không trung với dáng vẻ xuất chúng, y đứng trước mặt hắn.

"Bình thường cười đùa quen rồi, nhưng thực ra trẫm cũng không cần ngài phải bảo vệ và lo liệu mọi lúc mọi nơi," Hạ Tử Dụ nhếch miệng cười, "Hai kiếp bãi bể nương dâu, cũng đến lúc trẫm phải làm một chút gì đó cho ngài rồi."

"Những điều bệ hạ làm cho thần đã đủ rồi."

"Vậy thì thêm một việc đi, Tần Kiến Tự." Hạ Tử Dụ bay lên không trung, bưng lấy mặt hắn, "Trẫm thay ngài xuống Âm Tào Địa Phủ một lần, để xem rốt cuộc là ai dám âm mưu hãm hại Sở Giang Vương của chúng ta. Lẽ nào ngài cam tâm tình nguyện mặc cho người ta thao túng hay sao?"

Tần Kiến Tự hơi ngẩn người.

Âm khí dần dần tỏa ra, ánh mắt của đế vương mang theo sự cố chấp và sắc bén, dáng vẻ đầy phấn chấn ấy không cho phép hắn từ chối. Suýt nữa thì Tần Kiến Tự đã quên mất rằng trong suốt mười năm qua, những chuyện lớn của triều đình phải được đế vương ngồi trên long ỷ đồng ý thì mới được ban hành và áp dụng.

Hạ Tử Dụ của bây giờ đã có thể tự mình đảm đương công việc rồi.

Một lúc lâu sau, con mèo trên ghế ngáp dài. Tần Kiến Tự khẽ gật đầu, đồng ý với y.

"Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK