Trong tẩm điện không có một bóng người, chỉ có tiếng chuông không ngừng vang lên kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào của ai đó. Hạ Tử Dụ cuộn tròn người lại, y được Tần Kiến Tự bế lên, hai chân y tiện thể kẹp lấy thắt lưng hắn. Tần Kiến Tự đỡ mông y bằng tay mình rồi đặt Hạ Tử Dụ xuống trước án thư.
Thực ra quả chuông tròn này có dây để cầm, chỉ là Hạ Tử Dụ hoảng sợ quá nên không nhận ra, dường như đây là lần đầu tiên y được trải nghiệm cảm giác kỳ lạ như thế này.
Lúc này, y đang kẹp chặt hai chân vào thắt lưng Tần Kiến Tự, chẳng khác nào một con hổ con bị thuần hóa, y không còn vẻ vênh váo hất hàm như trước nữa. Hạ Tử Dụ cắn chặt răng không chịu phát ra tiếng kêu, Tần Kiến Tự vỗ vào mông y.
"Ngươi làm gì vậy!"
Hạ Tử Dụ thít chặt mông lại, lập tức cảm nhận được một cảm giác không nói nên lời. Y gần như sắp khóc, đành phải túm chặt lấy Tần Kiến Tự hơn nữa, "Cô ra lệnh cho ngươi..."
Tần Kiến Tự nhướng mày lên, "Điện hạ muốn ra lệnh cho thần làm gì?"
Ngón tay hắn có những vết chai, Hạ Tử Dụ nói một nửa thì dừng lại, đột nhiên trợn to mắt lên và ngừng hít thở. Xúc cảm liên tục bị phóng đại lên vào thời điểm hiện tại, tên gian thần này dám quấy nhiễu tâm tư của y. Y không thể hiểu nổi tại sao Tần Kiến Tự lại dám làm chuyện phạm thượng đến mức này, nhưng mà, nhưng mà...
"Leng keng leng keng..."
Ngón tay thô ráp đùa nghịch chiếc chuông bên trong vách thịt, nó càng rung lên mạnh hơn. Hạ Tử Dụ lập tức cứng người lên và phát ra tiếng rên rỉ, y cảm nhận được chiếc chuông tròn đã đi vào sâu hơn một chút...
Nó chạm đúng vào điểm nhạy cảm và run lên bần bật.
Y ngửa cổ lên, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng Tần Kiến Tự, cắn mút ngón tay của hắn chặt hơn nữa. Ngón tay đầy vết chai ấy tiếp tục sờ soạng lên vách thịt phía bên trong, kẹp lấy chiếc chuông rồi ấn sâu, liên tiếp cắm và rút ra để chơi đùa.
Hai ngón tay cắm vào, quả chuông phát ra tiếng leng keng kèm theo âm thanh lụp phụp của dịch thể ướt nhẹp.
"Điện hạ xem, sao ngón tay của thần lại ướt thế này rồi?"
Y sắp khóc thật rồi, "Tần Kiến Tự, ngươi, ngươi... thật vô lễ..."
—
Tiếng chuông vẫn vang lên không dứt, chẳng biết nó đã kêu bao lâu, Hạ Tử Dụ ôm lấy cánh tay của Tần Kiến Tự, không cho phép hắn chơi đùa chiếc chuông nữa. Tần Kiến Tự cúi đầu xuống, cánh môi khẽ cọ lên gò má y, "Sao mặt của điện hạ lại hầm hập như thế này?"
"...Nóng." Hạ Tử Dụ nuốt nước miếng, nắm chặt tay lại.
"Thần sẽ giải nhiệt giúp điện hạ."
Tần Kiến Tự nâng đùi của y lên. Hạ Tử Dụ cúi đầu xuống, nhìn thấy Tần Kiến Tự cởi đai lưng ra đầy thong thả, bộ trang phục bị y túm đến nỗi nhăn nhúm cũng đã rơi xuống đất. Y quay đầu đi, không hiểu vì sao mà Tần Kiến Tự không tiếp tục.
Hạ Tử Dụ được đặt lên mặt bàn, y nghe thấy Tần Kiến Tự nói rằng muốn lấy chiếc chuông ra giúp y.
"Điện hạ, quay người lại đi." Giọng hắn khàn đi, khiến cho lòng người cảm thấy ngứa ngáy.
Y nhìn ngón tay của Tần Kiến Tự, không biết vì sao mà nó lại ướt nhẹp, nhưng mà cuối cùng y vẫn ngập ngừng quay người lại một cách ngoan ngoãn rồi nằm bò xuống bàn. Hạ Tử Dụ cúi đầu nhìn Tần Kiến Tự dùng tay để giúp mình, bàn tay hắn giữ chặt eo y. Hạ Tử Dụ nhíu mày lại rồi nhắm mắt, bám chặt lấy cạnh bàn.
"...Đau."
Giọng nói của Tần Kiến Tự vang lên ở phía sau, "Điện hạ, thần chỉ giúp điện hạ lấy chiếc chuông ra mà thôi."
"Có đau không?"
"...Không đau, nhưng mà," Tần Kiến Tự ngừng lại một lát, "Điện hạ?"
"Ừ?"
Bàn tay thô ráp của Tần Kiến Tự vuốt ve tấm lưng y, mang đến cảm giác tê dại ngứa ngáy, "Điện hạ phải nhớ rằng tất cả những chuyện sau đây, chỉ có thần mới được phép làm như vậy với điện hạ. Điện hạ không được nói với người khác, cũng không được làm với người khác."
"Vì sao vậy?"
Hạ Tử Dụ bất chợt hít ngược một hơi.
Tần Kiến Tự di chuyển tay ra phía trước, sờ lên đôi môi y, "Không vì sao cả."
Hạ Tử Dụ vẫn không hiểu ý hắn là gì, khay nước rửa bút trên bàn dần xuất hiện những gợn sóng nhỏ do rung lắc, gợn nước ấy dần tỏa rộng ra.
Con mèo ở góc tường tự giẫm lên đuôi mình, nằm cuộn tròn bên lò sưởi rồi khẽ kêu meo meo. Tần Kiến Tự bất chợt đè y xuống, y không hiểu gì cả cho nên vẫn để mặc cho Tần Kiến Tự làm theo ý hắn. Làm càn theo ý hắn.
Cuối cùng, hành động của tên gian thần này càng lúc càng vô lễ. Chồng tấu chương bị đổ xuống đất, những tờ giấy Tuyên Thành khẽ bay phấp phới tán loạn, bút lông lăn một vòng dưới đất và để lại những giọt mực như những bông hoa mai bằng mực nho nhỏ.
Hạ Tử Dụ muốn đánh vào tay hắn, "Cô tự, cô tự làm..."
"Thần giúp điện hạ."
"Ngươi... ngươi thật vô lễ!"
"Lạch phạch." Mấy con chim sẻ đen ngoài cửa sổ giật mình vỗ cánh bay lên. Tần Kiến Tự bế y đi vào sau bình phong rồi kéo màn giường xuống. Chiếc chuông ướt sũng cuối cùng cũng rơi xuống đất, phát ra một tiếng "cộp" thật khẽ. Có một bàn tay với những đốt tay xinh đẹp vươn ra khỏi màn giường rồi dần dần nắm tay lại.
Sau đó một bàn tay khác cũng vươn ra, đan ngón tay vào bàn tay của y.
"Chu Lãng..." Bất chợt, Hạ Tử Dụ nặng nề mở mắt ra nhìn người ở phía trên mình. Sau đó ánh mắt tỉnh táo ấy lại lập tức trở nên mơ màng, vẫn là dáng vẻ ngây ngô như cũ.
Khi trời sắp sáng, cuối cùng thì Tần Kiến Tự mới ôm lấy Hạ Tử Dụ một cách thỏa mãn. Hắn kéo chăn lên cho điện hạ, hình như hắn thoáng nghe thấy Hạ Tử Dụ nằm dưới người hắn và gọi tên của ai đó.
Không quan trọng, chắc là y đang gọi tên của hắn.
- --------------------
Tống Chiêu Chiêu:
Văn học thế thân đầy tuyệt diệu.