Giấc mơ ấy như lặp đi lặp lại suốt cả đêm, cho đến khi trời dần sáng, có một bóng người vội vã ra khỏi lều. Một lúc lâu sau Lưu Át mới tỉnh lại.
Trên giường chỉ có một mình y, đệm chăn rơi hết xuống đất, quần áo của y thì đang mở ra một nửa, trên tay còn cầm chiếc dây cột tóc. Dấu vết trên giường thể hiện rõ ràng rằng hình như tối hôm qua y đã mộng xuân.
Lưu Át mở mắt ra, không biết vì sao mà mông vô cùng đau rát, cả người rã rời như thể cưỡi ngựa hành quân suốt một ngày trời. Y chống tay ngồi dậy bóp trán, nhặt lại đống quần áo rơi vãi.
"Tiểu Lục." Y cất giọng khàn đặc để gọi người hầu vào.
"Điện hạ?" Tiểu Lục vén cửa lều lên thò đầu vào, "Điện hạ đã muốn ăn sáng chưa? Ngài dậy muộn quá, người bên Hạ soái đã tới đây hỏi thăm mấy lần rồi."
"Hạ soái," Lưu Át cúi đầu, "Tối qua sau khi cô ngủ, hắn ta có sai người tới đây nữa không?"
"Hình như là không... Giữa lúc đó thì nô tài có đi vệ sinh một lần, nhưng chắc là vẫn còn thân binh đứng gác mà."
"Chu Lãng thì sao?"
"Hình như Chu Tướng quân không tới, có lẽ là quên lời mời của điện hạ mất rồi."
Lưu Át bước xuống đất, vạt áo rơi xuống che khuất nửa bàn chân. Y bước ra ngoài, từng hàng thổ binh đi tuần tra ngang qua. Hiếm khi mới thấy ánh mặt trời ấm áp thế này, không biết vì sao mà y cứ có cảm giác như mấy đời đã trôi qua. Lưu Át phẩy tay, bảo Tiểu Lục lui xuống.
Giấc mộng xuân đêm qua, đến cuối cùng y vậy mà lại cảm thấy chưa tận hứng. Y thầm hỏi mình bị làm sao thế này, tại sao mà lại mơ một giấc mơ hoang đường và phóng túng đến thế. Người trong mộng vừa to gan vừa đùa bỡn, bàn tay thô ráp to lớn có vết chai đã vuốt ve lên lưng y giữa những hơi thở nóng bỏng, sau đó lại tiếp tục xoa nắn mông y.
Lưu Át chỉ nhớ lại thôi mà đã cảm thấy hơi thở nặng nề hơn. Cảm giác ấy khiến y không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật. Y do dự một chút rồi cởi áo ra, quay lưng về phía gương đồng, ngoái đầu lại nhìn.
Tiết khố hơi trễ xuống, nó quấn quanh vòng eo nhỏ, để lộ ra một chút khe nhỏ trên mông.
Nhìn từ bả vai xuống, tấm lưng trắng trẻo mịn màng, dường như không có thứ gì để lại trên đó cả.
Y thở hắt ra, mặc lại quần áo. Quả nhiên là do bản thân nghĩ nhiều mà thôi.
- --
Bên ngoài lều trại, Chu Lãng đang nhìn chằm chằm với ánh mắt như rực cháy.
Hắn đi ra bên ngoài, thuốc kích tình trong quân đội đều được người ta lén mua từ quân y. Mối tai họa ngầm này sớm muộn cũng phải giải quyết, có vậy điện hạ mới được an toàn. Sau khi Chu Lãng tìm đến quân y, hắn buông kiếm xuống rồi ngồi lên ghế.
"Chu Tướng quân cũng đến mua thuốc sao?" Vương quân y vuốt râu cười. Nhìn cái tên lù đù này đi, không ngờ hắn cũng chẳng phải người đứng đắn gì cho cam, "Ngài muốn mua bao nhiêu?"
"Vợ con của ngươi đang ở trong tay ta." Nét mặt của Chu Lãng rất điềm tĩnh, hắn thờ ơ nói.
Tức thì, Vương quân y cuống quýt cả lên. Thanh kiếm bỗng dưng được rút ra khỏi vỏ, kề ngay trước cổ gã ta. Chu Lãng vẫn ngồi trên ghế đầy điềm đạm, ánh mắt bình thản nhìn đối phương, "Nếu người bên Hạ soái lại tìm đến ngươi để mua thuốc, ngươi biết phải làm gì rồi đấy."
"Hả?"
Lưỡi kiếm lập tức cứa vào da, Vương quân y sợ hãi hô to: "Ta ta bảo đảm sẽ không bán! Ta sẽ bán thuốc giả cho chúng! Bán thuốc giả cho chúng!"
Kiếm thu vào vỏ, Chu Lãng đứng lên, "Tốt lắm."
Không lâu sau, Chu Lãng ra khỏi lều của quân y, ánh mắt không hẹn mà đối diện với Lưu Át đang tới gần. Hắn ngập ngừng cúi đầu, khom lưng hành lễ.
"Điện hạ."
Lưu Át nhìn thấy hắn thì dừng bước, y ngẫm nghĩ một lát rồi mới lên tiếng, "Nghe nói dạo này ngươi rất nghênh ngang ở trong quân đội."
Chu Lãng ngẩng đầu lên.
"Trong quân đội nếu muốn thăng chức, tài năng cá nhân là phụ, sở hữu mối quan hệ tốt với những người xung quanh mới là điều quan trọng nhất." Lưu Át nhìn hắn, quay người đi ra ngoài, "Ngươi hãy cẩn thận một chút đi."
"Vâng." Giọng nói ở phía sau như thể đang run rẩy.
Lưu Át quay đầu lại, không biết vì sao mà tim bỗng đập thật mạnh, có lẽ y lại nhớ đến những chuyện mà Chu Lãng làm với mình ở trong mơ. Nếu là người khác, cho dù chỉ là mơ thì y cũng sẽ căm giận ghê tởm đến nỗi tỉnh giấc, nhưng nếu là Chu Lãng thì...
Lưu Át cúi đầu, gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu mình.
Chẳng qua chỉ là một tên thị vệ thất phẩm nhỏ bé mà thôi, bây giờ cũng chỉ là một Tướng quân tứ phẩm, mình đang nghĩ gì vậy chứ, sao lại muốn loại người như vậy chạm vào mình.
- --
Cho đến buổi tối, tiểu tư chuyển bồn tắm vào để hầu hạ y tắm rửa.
Cho dù là trong quân doanh, Lưu Át cũng không chịu được dơ dáy. Y phẩy tay ra hiệu cho người hầu lui xuống.
Giữa làn hơi nước dày đặc, từng lớp quần áo rơi xuống, cho đến khi y cởi cả tiết khổ ra, tình cờ nhìn vào trong gương đồng.
Đột nhiên, ánh mắt của y như đông cứng lại.
Trên bờ mông trắng nõn hơi cong có một dấu tay rất nổi bật. Lưu Át tới gần gương đồng để nhìn kỹ hơn, thấp thoáng có thể nhận ra hình dáng dấu vết của năm đầu ngón tay. Sức lực mạnh đến vậy mà khi hôn lên lưng y thì lại vô cùng dè dặt, khi tiến vào cũng cực kỳ khắc chế, thế cho nên toàn thân y chỉ có mấy vết ngón tay này là bằng chứng cho thấy…
Đó không phải là một giấc mơ.
Sao có thể chứ...
Tim Lưu Át như rơi xuống vực thẳm, nó đập mạnh đầy gấp gáp và nặng nề. Y mở miệng nhưng không thể cất lên tiếng, chậm rãi nắm chặt bàn tay, toàn thân bắt đầu run lên không thể kiềm chế được, đến cả đôi mắt cũng ửng đỏ.
Là ai, rốt cuộc là ai!
"Rầm!" Đồ vật trên bàn bị quét ngang rơi xuống đất, Lưu Át vội vã hoảng hốt khoác áo lên, sau khi mặc quần áo tử tế rồi thì chạy ra ngoài.
- --
Suốt dọc đường đi sau khi ra khỏi lều, ánh mắt của Lưu Át vô thức để ý để bàn tay của những tên thổ binh, để ý đến độ dài ngón tay, đặc điểm khớp xương, vị trí và độ dày của vết chai. Y bối rối nhìn xung quanh, trán bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Chỉ cần nghĩ tới việc y đã bị một tên đàn ông to lớn ghê tởm đè xuống và làm nhục, bị người đó vỗ vào mông, bị kéo cổ chân quay về vòng tay của hắn, dạ dày y đã bắt đầu không khống chế nổi cảm giác buồn nôn.
"Ọe!" Lưu Át chạy vào một góc khuất, cúi người xuống bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Hôm nay y không ăn nhiều, chỉ nôn ra một vũng nước vàng. Lưu Át ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đường chân trời tối đen như mực, cảm thấy đầu óc quay cuồng,
Y đã bị người ta làm nhục, một kẻ không biết đó là ai. Điều đáng sợ hơn là y đã trúng thuốc mê nên không còn nhớ kỹ, có lẽ người làm nhục y không chỉ là một người...
Lưu Át bắt đầu run rẩy, y quệt môi rồi chậm rãi thả lỏng cơ thể. Đúng lúc định đứng lên, phía sau có một người vỗ lưng cho y.
Y quay phắt đầu lại theo phản xạ, ánh mắt sợ hãi đối diện với Chu Lãng. Bàn tay vừa vỗ lưng của hắn buông xuống một cách khó xử, "Điện hạ..."
Bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết vì sao mà Lưu Át lại thấy yên tâm hơn một chút. Có lẽ là do trước đây Chu Lãng đã bảo vệ y quá nhiều lần, khiến cho y chỉ cần nhìn thấy hắn là yên tâm.
"Điện hạ bị làm sao vậy?" Chu Lãng hỏi y.
"Không sao, dạ dày hơi khó chịu thôi."
"...Điện hạ vẫn chưa ăn tối đúng không." Chu Lãng lấy gói giấy bọc màn thầu trong ngực ra theo thói quen, sau đó hắn nghĩ rằng chắc hẳn giờ đây điện hạ được kính trọng trong quân đội, sẽ không còn ăn những thứ đồ tầm thường nữa. Thế là hắn ngốc nghếch cất lại vào ngực, "Xin lỗi, điện hạ."
"Không sao, cứ đưa cho cô đi." Lưu Át tựa vào chiếc cột, cảm thấy người ngợm không còn sức lực.
Màn thầu được đặt vào tay y, nó vẫn còn hơi ấm.
- --
Ánh lửa tỏa sáng le lói, ngày mai đại quân sẽ tiếp tục lên đường.
Trong góc khuất, Chu Lãng lặng lẽ nhìn Lưu Át cắn một miếng màn thầu. Vẫn giống hệt như lúc chạy trốn quân truy sát, điện hạ không thích ăn những thứ như thế này, hắn đành cất nó vào trong ngực, đợi đến khi điện hạ đói lại lấy ra.
Hắn biết rằng vẻ mặt hiện giờ của điện hạ không đơn giản chỉ là đau dạ dày, mà giống như đang giả vờ tỏ ra bình tĩnh để giấu đi sự phẫn nộ và sợ hãi.
Ánh mắt của Chu Lãng chợt ảm đạm, tối hôm qua hắn đã rất kiềm chế, chỉ sợ rằng để lại một dấu hôn nào đó.
Sau khi điện hạ ngất đi, hắn còn lau rửa sạch sẽ từ đầu xuống chân cho điện hạ. Cứ nghĩ là không còn dấu vết gì cả, không ngờ lại bỏ sót.
"Tối hôm qua... điện hạ có ngủ ngon không?"
Lưu Át đang cắn màn thầu thì khựng lại, nhìn hắn một cách cảnh giác.
"Điện hạ, hôm qua tới lều của ngài, thấy điện hạ đã ngủ rồi nên thuộc hạ lại quay về." Tay cua Chu Lãng buông thõng bên bộ áo giáp, hắn nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, chán ghét bản thân vì đến giờ phút này vẫn còn lừa dối.
"Ngươi tới lúc nào?"
"Đầu canh hai."'
"Lúc ngươi tới," Lưu Át hỏi hắn, "Có nhìn thấy ai đi vào, hoặc là nghe thấy âm thanh gì không?"
"...Không có."
"Ngươi chìa tay ra đi."
Chu Lãng hít thở nặng nề, cuối cùng vẫn chìa tay ra.
Ngón tay của Chu Lãng rất dài, bàn tay đã cầm binh khí nhiều năm nên các đốt xương to bạnh ra, lòng ngón tay đầy vết chai. Hơi thở của Lưu Át lập tức run lên, y nhớ lại dấu tay trên mông, nhớ lại cảm giác ngón tay đi vào, rõ ràng là không có sự khác biệt.
"Điện hạ..."
"Câm miệng." Lưu Át bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt đằng đằng sát khí. Y đột nhiên rút đao của Chu Lãng ra kề lên cổ hắn, toàn thân vẫn run lập cập, "...Ngươi, ngươi còn tư cách gì để gọi cô là điện hạ?"
Ánh mắt của Chu Lãng dần đông cứng, hắn cúi đầu xuống.
Lưu Át tát hắn một phát thật mạnh, "Chu Lãng, ngươi to gan lắm!"
Cú tát này khiến đầu hắn lệch đi. Chu Lãng quỳ một chân xuống, không hề cãi lại, "Thuộc hạ biết tội của mình không đáng được tha thứ. Xin điện hạ hãy xử phạt."