• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Mùng hai đầu năm, Vương tổng quản đi rồi. Lúc đi, miệng ông luôn lẩm bẩm gọi bệ hạ, Hạ Tử Dụ biết bệ hạ mà ông gọi không phải là y.

Tháng Giêng, hoàng đế Bắc Tần lâm bệnh nặng, việc này đã làm dậy lên sóng gió trên triều đình. Sau nhiều lần cân nhắc và xem xét, Hạ Tử Dụ bận ngược bận xuôi, cuối cùng Cảnh Đoan cũng dẫn theo đoàn quân mượn từ Nam Vũ để quay về Bắc Tần.

Lúc ở cổng thành, Cảnh Đoan đạp lên bàn đạp ngựa, hiếm khi để lộ phong thái phấn chấn như hiện tại.

"Nếu chuyến này thuận lợi về tới Bắc Tần, từ nay về sau Đại Tần của ta sẽ kết thành đồng minh với triều Vũ của ngươi. Đời này tiếp đến đời sau, vĩnh viễn không thay đổi."

"Ngươi khách sáo quá đấy."

"Quan hệ hảo hữu đồng minh phụ thuộc hết vào con người, chẳng biết trăm năm sau còn được như thế này không."

Cảnh Đoan cười, "Thôi được."

Đại quân mênh mông bắt đầu xuất phát. Hạ Tử Dụ nhớ lần gần đây nhất đứng trên tường thành là để tiễn Tần Kiến Tự đi cứu nạn thiên tai. Chớp mắt mà một năm trôi qua rồi, y và Tần Kiến Tự đã quen nhau được gần một năm. Có điều đây là tuổi thọ mà y được cho mượn, không biết còn lại bao nhiêu năm nữa. Hạ Tử Dụ nhìn ra xa, cảm thấy lòng hơi thổn thức.

"Bệ hạ không nỡ lòng?" Phía sau vang lên giọng nói rợn người của ai đó, "Chi bằng bệ hạ hãy theo Công chúa đến Bắc Tần."

"...Hoàng thúc nói gì vậy."

Hạ Tử Dụ quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt đen như đáy nồi của Tần Kiến Tự, y cố gắng nhịn cười.

Bách tính ở kinh thành đều đồn nhau rằng: Lâm Thục phi xin được hòa ly, mặc một bộ váy đỏ thẫm rồi cầm dây cương phóng ngựa ra khỏi kinh thành, tất cả đều bởi quan hệ không bình thường của thánh nhân với Nhiếp chính vương.

Trong triều cũng có nhiều người dâng sớ cáo tội, Hạ Tử Dụ không thèm quan tâm, trái lại còn gần như đào rỗng cả tài sản riêng để tặng quà cáp đến Nhiếp chính vương phủ. Y còn phân phát người hầu, dẹp sạch lục cung, tỏ thái độ rất rõ ràng.

"Tấm lòng của trẫm đối với hoàng thúc có nhật nguyệt cùng chứng giám." Hạ Tử Dụ giơ ba ngón tay lên.

Tần Kiến Tự nhướng mày, chắp tay sau lưng đi xuống khỏi tường thành.

"Tần Kiến Tự, ngài đừng đi mà." Hạ Tử Dụ vội vàng đuổi theo, "Chỉ nhìn tí xíu thôi, có cần thiết phải ghen đến mức ấy không..."

"Thần không ghen."

"Đừng nói không ghen, trẫm ngửi thấy cả mùi giấm rồi đấy." Hạ Tử Dụ khịt mũi, "Ngài là vại giấm hả, sao lại thích ghen tuông đến thế."

Tần Kiến Tự dừng bước, thờ ơ nhìn y.

Hạ Tử Dụ vội vã nhìn ra chỗ khác, "Trẫm sai rồi."



Bánh xe ngựa kêu lọc cọc, Hạ Tử Dụ vén rèm cửa sổ lên để nhìn Tần Kiến Tự đang cưỡi ngựa đi bên ngoài. Cũng không thể trách hắn được, đã hứa với Tần Kiến Tự là cùng nhau đón tết Nguyên Tiêu, ai ngờ Bắc Tần xảy ra chuyện, y bận rộn mãi thế là bỏ lỡ tết Nguyên Tiêu.

Nghe nói tối hôm ấy Tần Kiến Tự đã hào phóng ra tay mua hết nửa số hoa đăng của cả kinh thành, nhưng Hạ Tử Dụ chẳng bước nửa bước ra khỏi cửa điện. Thân là đế vương thì đương nhiên phải gách vác quốc gia đại sự, nhưng để người bên gối phải cô đơn thì cũng thật là áy náy.

Ngày hôm sau Hạ Tử Dụ mới biết chuyện đó, những ngọn nến trong hoa đăng đã tắt cả rồi.

Trước mắt chuyện của Bắc Tần đã tạm thời kết thúc, Lễ bộ lại bắt đầu chuẩn bị đại lễ cập quan cho y. Sau lễ cập quan thì y sẽ chính thức chấp chính, khó tránh khỏi việc Tần Kiến Tự phải từ bỏ rất nhiều thứ.

Hạ Tử Dụ nghĩ, Tần Kiến Tự yêu quyền lực như thế mà lại nhượng bộ vì y, đúng là rất khó khăn đối với hắn. Y lắc đầu thở dài.

"Tần Kiến Tự..."

Vó ngựa lộc cộc đi trên đường, thiếu niên hoàng đế tựa vào cửa sổ xe, cất giọng gọi đầy buồn chán, "Tần Kiến Tự, ngài đừng giận nữa mà..."

Cấm Vệ Quân bảo vệ hai bên đường đành phải vờ như không nhìn thấy, thậm chí không dám thở mạnh. Bệ hạ đúng là cưng chiều Nhiếp chính vương y như trong lời đồn.

Còn Tần Kiến Tự thì vẫn lạnh lùng cưỡi trên lưng ngựa, không thèm ngoái đầu lại.

Hạ Tử Dụ thấy vậy, âm thầm ra hiệu cho Tiểu Trác Tử đang đánh xe ngựa ở phía trước.

Tiểu Trác Tử nhăn nhó tỏ ra không muốn, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng cất giọng gọi: "Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao vậy!"

Phía trước, Tần Kiến Tự đang tỏ ra thờ ơ, nghe thấy vậy thì quay phắt đầu lại, nhìn thấy Hạ Tử Dụ đang híp mắt cười tủm tỉm bên khung cửa sổ xe. Mắt hắn lập tức nheo lại.

Hạ Tử Dụ ngoắc tay, "Bãi giá, đến Nhiếp chính vương phủ."

Tiểu Trác Tử đánh xe ngựa, trả lời rất dõng dạc, "Vâng!"

- --

Xe ngựa dừng lại trước cổng Nhiếp chính vương phủ, Hạ Tử Dụ đi xuống. Tần Kiến Tự vẫn đưa tay ra đón lấy y như trước, chỉ là ánh mắt của hắn lại lạnh lùng nhìn ra chỗ khác.

Hạ Tử Dụ thấy vậy thì gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn, y thấy Tần Kiến Tự vẫn không có phản ứng gì, lúc này mới hậm hực bước xuống xe.

Gia đinh đẩy cánh cổng nặng nề ra.

Trong viện tràn ngập hoa đăng đủ mọi sắc màu đang lay động trong cơn gió. Có chiếc treo trên cây, có cái treo ở dưới mái hiên, chúng tỏa ra ánh sắc vàng mờ ảo trong sắc trời nhá nhem tối. Tần Kiến Tự ngẩn người.

Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng, huých vào vai hắn, "Tết Nguyên Tiêu vui vẻ."

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, "Tết Nguyên Tiêu đã trôi qua hơn nửa tháng rồi."

"Trẫm là thiên tử," Hạ Tử Dụ quay đầu nhìn hắn, nhướng mày đi vào bên trong, "Trẫm nói hôm nay là tết Nguyên Tiêu thì hôm nay chính là tết Nguyên Tiêu. Tiểu Trác Tử, ngươi nói xem có đúng không?"

"Vâng!"

"Tần Kiến Tự, còn không mau đón tết Nguyên Tiêu cùng trẫm."

Tần Kiến Tự bật cười, đi phía sau bước qua ngưỡng cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- --

Hạ Tử Dụ đi qua cả tòa trạch viện tràn ngập hoa đăng, nhớ lại ngày mà Vương tổng quản đi, y đã chặn hai tên âm sai lại.

Hóa ra Sở Giang Vương đã lịch kiếp những hai đời, nhưng không hiểu ngài lịch kiếp lần hai vì lý do gì.

"Lửa trong Hỏa Y Địa Ngục có thể xuyên thấu xương cốt, kẻ nào tội ác tày trời mới bị nhốt vào trong ấy. Các thần tiên bình thường bị nhốt vào đó cũng khó mà chịu đựng nổi, ấy vậy mà Sở Giang Vương đã chịu đựng những hai ba trăm năm."

"Vậy... sau đó thì sao?" Hạ Tử Dụ không nhịn được hỏi, "Sau đó ngài ấy lại vào luân hồi..."

"Nghe nói cuối cùng chưa chịu xong hình phạt, tiếp tục vào luân hồi. Nhưng không phải bởi vì Nhị Điện không chịu đựng nổi ngọn lửa ấy nữa..." Âm sai nếm thử rượu mà Hạ Tử Dụ cống lên, khoác vai xưng huynh gọi đệ với y, "Nghe nói là vì Nhị Điện thương xót một hồn ma lang thang vất vưởng mấy trăm năm."



"Ngươi nói xem, hồn ma ấy bay thì cứ để cho nó bay thôi, nào có cực khổ bằng Hỏa Y Địa Ngục?"

Hạ Tử Dụ hơi ngẩn ngơ.

Cuối cùng hai tên âm sai cũng rời đi, chúng nhận được đồ tốt từ Hạ Tử Dụ nên hứa sẽ chăm sóc tử tế cho Vương Hiếu Kế. Chỉ còn lại một mình Hạ Tử Dụ đăm chiêu suy ngẫm, ánh mắt hơi rung động.

Trên đường đi luân hồi, chỉ với một ánh mắt thoáng qua ấy, y đã nhìn thấy bóng dáng mang quỷ khí hiên ngang ở cổng luân hồi. Lúc ấy y chỉ nghĩ đó là Quỷ Vương ngàn năm mà không hề nhận ra rằng, hình bóng phản chiếu trong mắt của Tần Kiến Tự chỉ có y, tất cả đều là y.

Một kiếp Chu Lãng và Lưu Át, sao có thể khiến cho vị Quỷ Vương ấy động phàm tâm để rồi cam tâm tình nguyện vào hỏa ngục, tiếp tục chịu nỗi khổ luân hồi.

Trong sân viện tĩnh lặng, cuối cùng Hạ Tử Dụ cũng uống cạn chỗ rượu còn sót lại. Y loạng choạng quay về.

Y phải đối xử với Tần Kiến Tự tốt hơn nữa, tốt hơn nữa mới được.

- --

Tháng Năm, Hạ Tử Dụ ra chiếu chỉ lập đứa em trai thứ mười một mà y chưa từng gặp mặt làm Hoàng thái đệ. Sau chiếu chỉ này, sớ tâu ùn ùn như tuyết đổ xuống án thư, cuối cùng bị Tiểu Trác Tử bưng hết đến Ngự thiện phòng để nhóm bếp.

"Sẽ không có Thái tử đâu, trừ phi trẫm mang bầu cho các ngươi xem."

Chúng thần vẫn ở bên ngoài khuyên ngăn. Còn trong bình phong, Tiểu Trác Tử chỉnh lại vạt áo cho Hạ Tử Dụ, tất vải trắng thêm giày mũi cong, áo vạt chéo bên dưới lớp đơn y, hoàng sam bán nguyệt, tầng tầng lớp lớp. Hạ Tử Dụ lười biếng đứng đó giơ tay lên, nghe những tiếng bàn luận không ngớt của các đại thần ở bên ngoài.

"Bệ hạ, ngài không tuyển tú nạp phi, không sinh hoàng tự, e rằng giang sơn xã tắc không thể ổn định được."

Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng để Tiểu Trác Tử đeo dây lưng, "Trẫm đã lập Hoàng thái đệ rồi, sao giang sơn xã tắc lại không ổn định?"

"Nhưng Hoàng thái đệ không thể bằng Thái tử được..."

"Thập nhất đệ có quan hệ huyết thống ruột thịt với trẫm, sao lại không bằng."

"Vậy ngài cũng không thể để hậu cung trống không, chỉ mê đắm nam sắc được. Sử sách ngàn năm sau sẽ nói thế nào về ngài đây, bệ hạ nên quyết định đi ạ."

"Trẫm quyết định cái đầu ông." Hạ Tử Dụ phẩy tay, không nhịn được mà chửi lên, "Lui xuống đi, toàn nói những thứ linh tinh."

Làm hoàng đế lâu rồi, y rất khó hiểu vì sao mà ban đầu mình lại có hứng thú tranh giành việc xem tấu chương với Tần Kiến Tự, hoàn toàn là rước thêm bận vào người. Ngày nào cũng đấu võ mồm với đám đại thần, chính sách mới dần dần được phổ cập xuống dưới.

Bình định nội bộ trước, sau đó mới chống lại bên ngoài. Con đường này y càng đi càng dài.

Tiểu Trác Tử nhìn Hạ Tử Dụ giơ tay đầy lười biếng đứng ở đó, cẩn thẩn khoác huyền y miện phục lên cho y, buộc xong dải lụa đằng trước và đằng sau, tiếp tục dâng mũ miện lên, chuỗi ngọc dưới miện khẽ lay động. Tiểu Trác Tử tỉ mỉ đội nó lên đầu Hạ Tử Dụ.

"Hôm nay chính là đại lễ cập quan của bệ hạ."

"Ừ."

Hạ Tử Dụ nhìn đế vương dần dần rũ bỏ sự ngây ngô trong gương đồng, hơi thất thần.

- --

Trong miếu thờ trang hoàng rực rỡ, chúng thần cùng xếp hàng phía dưới. Tiếng chuông ngân vang đầy trang trọng, khúc nhạc du dương được tấu lên. Đại lễ cập quan của bệ hạ, một việc long trọng đến nhường nào.

Thái phó đích thân dìu dắt vị đế vương trẻ tuổi bước từng bước đi lên, còn Tần Kiến Tự thì đã đứng trên cao từ trước, nay dần dần bước xuống. Hắn đích thân làm lễ rửa tay rửa mặt rồi đọc lời chúc, đội chiếc mũ tuổi hai mươi cho bệ hạ của hắn. Ngón tay đẫm nước đã được lau sạch sẽ.

"Nay chọn được ngày lành tháng tốt, đội lên cho bệ hạ chiếc mũ này, hãy quên đi tấm lòng non nớt mà tu thân dưỡng tính trở thành người có phẩm chất cao quý. Chúc ngài cao thọ cát tường, nhận được phúc lớn từ trời cao."

Giọng nói dõng dạc vang lên bên tai, mặt Tần Kiến Tự không có cảm xúc gì cả. Còn Hạ Tử Dụ thì ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiến Tự đội mũ cho mình. Thọ khải duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc, những lời chúc này mong muốn y vạn thọ vô cương, phúc lớn lộc lớn.

"Chọn được ngày lành tháng tốt, đội chiếc mũ này cho ngài, tôn lên dung mạo uy nghi đoan chính, kính phục đức tính từ nội tâm ngài. Mong ngài trường thọ vạn năm, trời cao mãi mãi chúc phúc."

"Trong ngày lành hôm nay, hoàn thành đại lễ gia quan cho ngài, người thân thuộc đều đến chúc mừng, làm trọn vẹn phẩm chất quý giá của ngài. Chúc ngài vạn thọ vô cương, nhận được phúc lộc trời cao ban tặng."

Người trước mặt vừa đọc vừa đội lương quan và tước biện cho y. Ánh mắt của Hạ Tử Dụ trở nên sâu thẳm, từ đầu chí cuối chỉ nhìn vào hắn.



Cho đến khi buông tay xuống, Tần Kiến Tự khẽ thì thầm vào tai y.

"Hồi hồn mau."

Lúc này Hạ Tử Dụ mới sực tỉnh và hành lễ, nhận lấy rượu rồi rải xuống đất. Nhấp rượu nếm gạo, từng hành động cử chỉ đều đoan chính trang nghiêm, cao quý vô cùng.

Cuối cùng Thái phó hô to: "Kết thúc đại lễ!"

Hạ Tử Dụ đứng dậy, chậm rãi đi lên nơi cao nhất của đàn tế. Y quay người lại, một thân lễ phục màu đen. Tiếng chuông cổ kính vang lên du dương, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về một chỗ.

Tần Kiến Tự chậm rãi lùi lại một bước, quỳ xuống bái lạy cùng tất cả các quan thần. Hắn hô lên: "Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."

Đế vương bễ nghễ nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt chỉ nhìn duy nhất một người.

"Chúng ái khanh, bình thân."

- --

Buổi lễ cập quan cuối cùng cũng kết thúc vào giờ Thân. Bách quan được ban tiệc, chúng khanh cùng chung vui.

Còn Tần Kiến Tự thì đi cùng với Hạ Tử Dụ về điện, giúp y cởi mũi xuống, trút bỏ từng lớp miện phục nặng trịch. Lúc này Hạ Tử Dụ mới thở phào nhẹ nhõm, hơi thở nóng ấm lọt ra khỏi cánh môi, tay khẽ quệt trán.

"Mệt à?"

Hạ Tử Dụ cười, "Hiếm khi thấy ngài quỳ xuống, cũng chẳng thấy mệt nữa."

"Xem ra bệ hạ rất muốn nhìn thấy thần quỳ."

"Trẫm không nói như vậy đâu nhé."

Trong điện vọng ra tiếng cười khúc khích vui vẻ của đế vương, hơi thở dần trở nên run rẩy. Tần Kiến Tự lại quỳ xuống, ôm lấy eo bệ hạ của hắn. Ngón tay mân mê luồn vào trong vạt huyền sam, hắn dán sát vào eo y rồi dần di chuyển xuống dưới.

Hạ Tử Dụ đứng tại chỗ, khẽ ngửa cổ lên rồi hé môi ra trong yên lặng. Cơ thể căng cứng hơi lay động.

Tần Kiến Tự ngước lên, ánh mắt của hắn mang theo sự thăm dò. Hắn hôn lên vạt áo ở giữa đùi y.

"Đây là điều mà bệ hạ muốn?"

"Tần Kiến Tự, lễ cập quan của trẫm..." Hạ Tử Dụ ôm lấy Tần Kiến Tự, giọng nói khàn đi khi ngón tay luồn vào trong tóc hắn, "Trẫm tặng cho ngài đó."

Những năm tháng về sau, đều tặng hết cho ngài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK