(1)
Tần Kiến Tự mất tích rồi.
Lúc Hạ Tử Dụ phát hiện ra thì đã là mấy ngày hôm sau. Tần Kiến Tự nói với y rằng hắn đi công tác trên Thiên Giới, nhưng mà mãi không thấy trở về. Nhân sự ở địa phủ được sắp xếp thỏa đáng, Quỷ Vương đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới rời khỏi đây.
"Ngài ấy đi đâu vậy?" Hạ Tử Dụ tìm tới tận Quỷ Môn Quan để hỏi Thần Đồ Uất Lũy, "Mấy ngày trước ngài ấy đã ra khỏi Quỷ Môn Quan, chắc chắn các ngươi biết ngài ấy đi đâu."
Thần Đồ Uất Lũy nhìn nhau rồi lắc đầu.
Y lại tìm đến những Quỷ thần có quan hệ thân thiết với Tần Kiến Tự, tình cờ gặp Ti Mệnh ở bên ngoài Lục Thiên Cung.
"Ti Mệnh, trước nay ngươi qua lại thân thiết với ngài ấy, ngươi..."
"Xin lỗi, Tiểu Ti chủ." Ti Mệnh bất đắc dĩ nhìn nhìn y, "Nhưng mà chắc hẳn Sở Giang Vương có tính toán của riêng mình."
Từ khi biết rằng Tần Kiến Tự đã quay trở về âm phủ sớm hơn năm mươi năm, Hạ Tử Dụ luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Mấy lần y thử thăm dò Tần Kiến Tự đều bị hắn ngắt lời rồi đánh trống lảng, vốn dĩ nghĩ chuyện này để từ từ rồi tìm hiểu cho ra nhẽ, nào ngờ Tần Kiến Tự trực tiếp đi luôn mà không nói lời tạm biệt.
Không ai dưới địa phủ biết hắn đang ở đâu, hình như người của Lục Thiên Cung bên kia cũng đang tìm kiếm tung tích Tần Kiến Tự.
Bên cạnh Tam Sinh Thạch, Hạ Tử Dụ chau mày lại đầy lo lắng. Ngón tay y chậm rãi vuốt ve lên mặt đá gồ ghề lành lạnh, sau đó bỗng khựng lại.
Y tìm kiếm Tần Kiến Tự bởi vì lo lắng, nhưng người của Lục Thiên Cung tìm hắn thì sợ rằng là muốn giết Tần Kiến Tự. Có lẽ Tần Kiến Tự đang trốn ở một nơi không ai biết, một khi để lộ tung tích sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Y phải tìm ra Tần Kiến Tự, đồng thời không để những người khác biết được tung tích của hắn.
"Giờ Ngọ."
Y khẽ cất tiếng gọi, nhánh cây Giờ Ngọ ngoan ngoãn trườn bò, quấn lên cổ tay y.
Ngay lập tức, một bóng đen đã vụt qua trước đại điện. Ánh nến chiếu sáng khung cửa giấy, cái bóng đen ấy đang ngồi nghiêm chỉnh và cúi đầu ở cạnh bàn. Các tiểu quỷ bên dưới không dám đi vào quấy nhiễu, chẳng ai biết rằng cái bóng ấy đã bị thay thế bằng cây Giờ Ngọ.
"Cảm ơn," Hạ Tử Dụ khẽ nói, "Quay về sẽ tưới rượu cho các ngươi."
(2)
Sau khi Hạ Tử Dụ rời khỏi âm phủ thì chạy thẳng lên Nhiếp chính vương phủ của triều Vũ ở trần gian.
Mới chỉ mười năm trôi qua mà vườn tược đã hoang tàn. Cỏ dại um tùm che khuất một nửa hòn non bộ, lan can hành lang tróc sơn bám đầy bụi bặm, cửa nhà đóng chặt, bụi bay lững lờ trong không khí. Xem ra khi Tần Kiến Tự chỉ còn một mình trên trần gian, hắn chẳng còn tâm trạng đoái hoài đến trạch viện này nữa.
Hạ Tử Dụ tiện tay hóa thành một cơ thể nửa trong suốt, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất. Chân y giẫm lên những phiến lá khô phát ra âm thanh xào xạc nho nhỏ.
"Meo."
Tiếng mèo kêu trên bờ tường trắng. Hạ Tử Dụ biến mất, ngay sau đó y dịch chuyển tức thời đến bên tường, xách cổ con mèo lên.
Hóa ra chỉ là một con mèo mướp tội nghiệp.
"Meo." Mèo mướp nhỏ lại kêu lên.
Ánh mắt y không có cảm xúc gì. Hạ Tử Dụ bỗng dưng nghĩ, bây giờ tìm được Tần Kiến Tự là việc rất khó, nhưng có lẽ Hạ Tử Phong sẽ biết được tình huống trong suốt mười năm qua. Nếu như tìm được thằng nhóc ấy, y sẽ hiểu được nguyên nhân vì sao mà Tần Kiến Tự có thể quay về âm phủ trước thời hạn.
Hạ Tử Dụ nhắm mắt, cố nhớ lại hình dáng của con mèo béo Hạ Tử Phong. Y giơ tay múa bút lên không trung để phác thảo một bức hình, sau đó cúi đầu xuống trừng mắt với con mèo, hỏi rất nghiêm túc, "Mày đã từng nhìn thấy con mèo này chưa?"
"Meoo~"
"Tìm được con mèo này rồi dẫn về đây, tao sẽ mời mày và hội anh em của mày ăn đại tiệc cá khô."
"Meo!"
(3)
Sau khi con mèo đi rồi, Hạ Tử Dụ phù phép dọn dẹp sạch sẽ trạch viện để mình có thể ở lại. Y bê cái ghế ra ngoài để chuẩn bị tắm nắng, ánh mặt trời xuyên thấu qua y và chiếu thẳng xuống chiếc ghế.
Không thể tắm nắng được.
Thực ra y chẳng hy vọng gì nhiều ở con mèo mướp kia, thế nhưng không ngờ khi hoàng hôn buông xuống, gần như tất cả số mèo khắp kinh thành đều nhảy ra từ những đường lớn ngõ nhỏ.
Có vài con nhảy lên bờ tường, đứng trên nóc nhà rồi lén lút nhìn Hạ Tử Dụ. Hạ Tử Dụ nhắm mắt đung đưa chiếc ghế gỗ một cách nhàn tản, y khẽ búng tay, một chậu cá khô xuất hiện trước mắt những con mèo.
"Mau đi đi."
Không lâu sau, mười mấy con mèo phấn khích chạy vào trạch viện. Chúng lôi xềnh xệch Hạ Tử Phong dơ dáy từ đầu xuống chân đến trước mặt Hạ Tử Dụ.
"Meo meo!" (Tìm thấy rồi!)
"Meo meo meo meo meo meo!" (Mau thưởng cá khô đi!)
"Méo!!!"
Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng là của Hạ Tử Phong.
Có trời mới biết, Hạ Tử Phong vốn dĩ đang nằm bên cạnh bếp lò chờ Lâm Dung Nhi nấu canh cá cho mình, kết quả là có đến hàng trăm con mèo phi xồng xộc vào nhà hắn, ngoạm lấy hắn rồi kéo đi mười dặm.
"Tiên sư thằng khốn nạn nào dám láo xược vô lễ..." Hạ Tử Phong chửi được một nửa thì sững sờ, lấy chân mèo dụi mắt, "Ca, bóc lịch xong rồi đấy à?"
Hạ Tử Dụ: "..."
(4)
Đợi đến khi Hạ Tử Dụ phân phát cá khô cho các công thần meo meo xong, Hạ Tử Phong đã gặm được hơn một nửa con cá to nhất rồi.
"Đại khái mọi chuyện là như thế." Hạ Tử Phong ăn cá không cần nhả xương. Xem ra hắn đã được Lâm Dung Nhi chăm sóc rất tận tình, hắn còn béo hơn cả mười năm trước, bây giờ không khác gì một con mèo dưa hấu, "Để có thể sớm quay về âm phủ, hắn đã học thuật tiêu hao sinh mệnh từ các đạo sĩ, đương nhiên là phải trả một cái giá sống không bằng chết."
"...Cái giá gì cơ?" Giọng của Hạ Tử Dụ hơi run.
"Hắn không cho đệ nói với huynh đâu, nhưng miễn là hắn đau khổ," Hạ Tử Phong liếm chân, "Năm xưa hai người muốn sống cùng giường, chết cùng huyệt đấy còn gì. Huynh cứ đến hoàng lăng là hiểu."
Hạ Tử Dụ sửng sốt, chỉ dặn dò một câu đệ tự chăm sóc tốt cho bản thân rồi vội vàng rời đi. Hạ Tử Phong ở lại, trèo lên ghế gỗ đợi Lâm Dung Nhi đến đón mình, hắn vẫn còn nhớ mong nồi canh cá trên bếp lò.
Mặt trời ngả về Tây, Hạ Tử Phong liếm lông xong thì nhìn về phía hoàng lăng, con ngươi trong mắt dựng thẳng đứng.
Thân là em trai, rốt cuộc thì hắn vẫn mong sao ca ca sống tốt, chỉ tiếc rằng mấy trăm năm trôi qua rồi, hắn hiếm khi nào thấy ca ca được yên ổn.
(5)
Còn bên này, Hạ Tử Dụ bay thẳng đến hoàng lăng, trong đầu chỉ nghĩ tới câu "sống không bằng chết" của Hạ Tử Phong.
Chắc chắn là Tần Kiến Tự đang phải chịu đau đớn tột cùng, vậy nên mới trốn đi vì sợ y xót lòng. Hạ Tử Dụ cảm thấy rối bời, không thể tưởng tượng ra nổi đó là hình phạt tàn khốc đến mức nào. Y không biết phải đối mặt với Tần Kiến Tự bằng thái độ như thế nào nữa.
Y mang theo tâm trạng sầu muộn ấy mà bay dọc theo con đường dẫn vào lăng mộ.
Mộ thất yên tĩnh, tối tăm và lạnh lẽo, bóng tối không cản trở được tầm nhìn của Hạ Tử Dụ. Có điều cứ nghĩ tới việc nhìn quan tài của chính mình, bên trong có cái xác của bản thân, y lập tức cảm thấy khó tả thành lời.
Y tìm kiếm Tần Kiến Tự lâu như vậy. Tần Kiến Tự... thật sự ở chỗ này sao?
"Cạch." Quan tài đột nhiên nhúc nhích, Hạ Tử Dụ là ma nhưng cũng bị dọa cho giật mình, lập tức bay ra xa hơn mười thước.
"Ai đấy!" Hạ Tử Dụ trốn sau cây cột rồi gào lên.
Hình như quan tài đã dừng lại, không còn động tĩnh gì nữa.
Chẳng lẽ cái xác của y đang vùng dậy... Hạ Tử Dụ thò nửa đầu ra, đôi mắt quỷ màu xanh lập lòe cẩn thận đánh giá chiếc quan tài. Y nhìn một lát, nghĩ tới Tần Kiến Tự, thế là gom hết dũng khí để bay tới đó.
"Lạch cạch." Tiếng động nặng nề vang lên, nắp quan tài bất chợt bay ra, Hạ Tử Dụ lại sợ đến mức hét toáng lên.
Một đôi tay cứng đơ dựng thẳng lên thò ra ngoài, tiếp đó là động tác ngồi dậy gập bụng vô cùng tiêu chuẩn. Người trong bộ trang phục thân vương giơ thẳng hai cánh tay, ngồi dậy khỏi quan tài.
Sau đó hắn xoay đầu ra một cách cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Dụ.
"Tần Kiến Tự," Hạ Tử Dụ khẽ lẩm bẩm, "Ngài..."
"..."
"Sao ngài lại biến thành cương thi thế này!"