Bóng đêm kéo về từ phương xa rồi dần dần bao trùm mọi thứ.
Trong thái phó phủ, quân cờ chạm vào bàn cờ phát ra những âm thanh lạch cạch.
"Kỹ năng chơi cờ của con ngày càng tiến bộ, giỏi hơn bệ hạ nhiều." Thái phó vuốt râu nói.
Ở đối diện, Trịnh Đình Chi đang cầm quân cờ thì bỗng khựng lại, từ từ ngẩng đầu lên, "Bệ hạ?"
Thái phó gật gù khen ngợi: "Tuy bệ hạ chơi cờ không giỏi nhưng được cái học rất nhanh, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ thành tài."
Trịnh Đình Chi không nói gì, chỉ cười nhạt nhẽo.
"Hôn quân háo sắc."
"Bệ hạ trước kia và bây giờ cứ như hai người khác nhau vậy... Nhưng theo lão phu thấy, nếu bệ hạ của hiện tại có được quyền chấp chính, có lẽ công lao sẽ không kém tiên đế chút nào."
"Học sinh vẫn chưa hiểu.". ngôn tình hài
"Sau buổi lâm triều sáng mai thì con cứ ở lại cùng ta một lát là hiểu."
Thái phó mân mê quân cờ, ông cũng muốn trải một con đường thuận lợi cho bệ hạ chấp chính, có điều không biết cơ thể còn chống đỡ nổi đến ngày ấy hay không.
- --
"Bẩm bệ hạ, hôm nay không có chuyện gì mới, chỉ là vị Hộ bộ lang trung Tư Mã Tề kia bị người ta đánh gãy chân," Lúc dùng bữa tối, Vương tổng quản lại gần thì thầm, "Bị thương xương cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, e là thời gian tới sẽ không thể vào triều."
"Thủ đoạn báo thù này cũng nhân từ đấy." Hạ Tử Dụ gắp một đũa thức ăn, lắc đầu cười. Người bên phía tả tướng hại chết ngự sử rồi vu khống cho Tần Kiến Tự, thế là Tần Kiến Tự sai người đi đánh gãy chân Tư Mã Tề - người mà phe tả tướng tiến cử. Đúng là có thù tất báo.
"Hoàng thúc đâu, sao không đến ăn cơm?"
"Ơ... Nhiếp chính vương bị đau đầu, hiện giờ đang đang nghỉ ngơi ở Noãn Các." Vương tổng quản luông cuống báo cáo.
"Hoàng thúc còn bị đau đầu cơ à?"
"Bệnh kinh niên rồi," Hoàng đế nhỏ nằm ườn trên chiếc giường nhỏ phía sau, lười biếng trở mình, "Ngươi xem hắn một ngày chỉ ngủ hai ba canh giờ, chắc chắn là do thiếu ngủ nên mới mắc chứng đau đầu."
"Cũng đúng. Ngươi thử nghĩ xem, nếu chuyện gì ta cũng giao vào tay hắn thì chỉ khoảng ba đến năm năm nữa, hắn sẽ chết vì mệt mất." Hạ Tử Dụ nhìn hoàng đế nhỏ rồi khẽ nhướng mày, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười trên nỗi đau của người khác.
"Kẹt...", có tiếng cánh cửa được mở ra, hoàng đế nhỏ lại lẩn mất.
Tần Kiến Tự đi vào trong, hắn nhìn lướt qua Hạ Tử Dụ. Ngoài khuôn mặt hơi tái thì không có bất kỳ thay đổi gì.
"Hoàng thúc đến rồi à..." Hạ Tử Dụ vội vã đứng dậy, "Nghe nói hoàng thúc đang đau đầu lắm, bây giờ đã khỏe chưa? Có cần trẫm cho gọi ngự y đến khám không? Hoàng thúc còn kiêm thêm việc nhiếp chính, đúng là khổ cực quá."
"Không cần."
Ánh mắt của Tần Kiến Tự vẫn lạnh nhạt như trước, khiến cho Hạ Tử Dụ thầm nổi da gà. Không lẽ thằng cha này nghe thấy tiếng y và hoàng đế nhỏ nói chuyện? Quá tam ba bận, Hạ Tử Dụ bắt đầu nghi ngờ.
"Hoàng thúc thật sự không sao chứ?"
"Có sao."
"Thế thì hôm nay về vương phủ, hoàng thúc phải đi ngủ sớm, không cần duyệt những quyển tấu chương kia nữa, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi."
"Được."
Thế mà lại đồng ý thật, Hạ Tử Dụ tỏ ra ngạc nhiên.
"Nếu đã vậy, xin bệ hạ thay thần xử lý công việc." Tần Kiến Tự chắp tay sau lưng, "Sau buổi lâm triều sáng mai, thần sẽ đến kiểm tra."
"Vậy thì không ổn đâu, trẫm chưa tự mình chấp chính được."
Tần Kiến Tự không tỏ thái độ gì, "Ngày nào bệ hạ cũng đi theo thái phó, dù ít dù nhiều cũng học được vài thứ."
Hắn quay người đi về Noãn Các, bát đũa được thêm vào bàn ăn, hắn không hề động tới. Hạ Tử Dụ quay lại nhìn hoàng đế nhỏ, cả hai cùng thấy khó hiểu.
Cả hai thì thầm to nhỏ một lúc lâu, đưa ra kết luận: Tần Kiến Tự đã nghe thấy tiếng gió gì đó ở ngự thư phòng, cho nên mới đặc biệt đến đây để đưa tấu chương cho y phê duyệt.
"Ngươi đừng có trả lời xuất sắc quá, không thể để Tần Kiến Tự phát hiện ra bất thường."
"Ta cũng làm gì có khả năng ấy. Vả lại, ta có một cách đơn giản hơn nhiều," Hạ Tử Dụ xoa tay, "Dùng trình độ của ngươi để phê duyệt tấu chương, thế là vừa hay."
"Cút đi."
- --
Hạ Tử Dụ dùng bữa tối xong thì đến Noãn Các thăm Tần Kiến Tự khách sáo tượng trưng, ám vệ cũng không ngăn cản y.
Có lẽ thằng cha ấy bị bệnh thật, nến trong tẩm điện đã tắt hết, màn giường đều được buông xuống. Hạ Tử Dụ bước đi thật khẽ đến bên cạnh bình phong, nhẹ nhàng vén màn giường lên.
Tần Kiến Tự đang nằm trên giường, hắn hơi co người, hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
Hạ Tử Dụ ngồi xổm xuống để xem xét, không ngờ Nhiếp chính vương điện hạ thâu tóm quyền lực cả triều đình cũng có khoảnh khắc yếu ớt thế này. Bệnh đau đầu này nhất định rất giày vò, nghĩ lại thì hắn cũng thật là khổ cực.
Thôi vậy, nể tình kiếp trước của hắn, y sẽ rủ lòng từ bi trông nom hắn một lúc.
Ám vệ thấy Hạ Tử Dụ mãi không đi ra thì lén lút nhìn vào trong, phát hiện ra Hạ Tử Dụ đã ngồi xuống bên cạnh án thư, y cầm cây đánh lửa bên cạnh lên rồi thắp nến, lật tấu chương ra bắt đầu phê duyệt.
Khi ánh nến chập chờn hắt lên bình phong, Tần Kiến Tự mở mắt ra.
Hạ Tử Dụ đọc tấu chương rất nghiêm túc. Thông thường, những tấu chương được mang đến ngự thư phòng cho y đều đã thông qua chọn lọc, không có chuyện gì quá quan trọng. Đây là lần đầu tiên y thực sự được tiếp xúc với những thứ này, lúc đặt bút phê duyệt thì còn ngẫm nghĩ hồi lâu. Việc nhỏ còn có thể giả vờ ngu ngốc, nhưng việc lớn như lũ lụt Giang Nam thì không thể làm vậy được. Y duyệt xong thì để sang một bên, lát nữa cho người đưa đến chỗ tả tướng.
Cứ thế, cách một lúc lại có tiếng lật tấu chương, tiếng mài mực sột soạt. Tần Kiến Tự nheo mắt nhìn đốm sáng ở bên ngoài một lát rồi trở mình tiếp tục ngủ.
Cho đến tận giờ Hợi, cửa cung đều đã đóng hết, Hạ Tử Dụ xoa bóp gáy ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ nước ở bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra Tần Kiến Tự ngủ suốt từ lúc ấy đến bây giờ.
Y ngáp một cái thật dài, chuẩn bị dọn tấu chương về tẩm cung.
Màn giường lại được mở ra một lần nữa, y cúi đầu xuống nhìn, lông mày của Tần Kiến Tự đã giãn ra thoải mái hơn rồi, tiếng hít thở cũng chầm chậm vững vàng. Trong giường thoáng tỏa ra hương thụy long não, Hạ Tử Dụ nhìn một lát, chuẩn bị đứng lên đột nhiên bị tóm gáy.
Tần Kiến Tự đã mở mắt ra, nhìn y đầy lạnh lùng.
"Hoàng thúc, là trẫm đây. Không phải thích khách."
Bàn tay mang theo độ ấm, Hạ Tử Dụ khẽ lên tiếng trong khi vẫn còn đang bị ấn đầu. Giữa lúc hơi thở vương vấn, Tần Kiến Tự thả lỏng tay ra.
"Hoàng thúc, ngài hết đau đầu rồi chứ?"
"Ừ."
Hạ Tử Dụ sờ gáy bò lổm ngổm dậy, thở phào một hơi, lần sau không bao giờ lại gần lúc thằng cha này đang ngủ, "Đêm hôm khuya khoắt mà xuất cung thì hơi bất tiện, hay là hoàng thúc cứ ngủ ở Noãn Các đi."
Tần Kiến Tự không đáp, có lẽ là chưa tỉnh ngủ hẳn.
Một lát sau hắn mới chống tay ngồi dậy. Tia sáng của ánh trăng lọt vào qua khung cửa sổ.
Noãn Các có thiết kế lò sưởi nên rất ấm áp. Tần Kiến Tự ngồi đó với chiếc áo ngoài hơi tuột xuống, tóc thả xuống hai bên mai, thoạt nhìn không còn oai nghiêm và lạnh lùng như lúc bình thường, thế nhưng tạo hình ấy cũng không khiến hắn trở nên xấu xí. Hắn day trán rồi cất lên giọng nói hơi khàn.
"Phiền bệ hạ quá, ngài nên sớm quay về nghỉ ngơi đi."
"Vậy hoàng thúc chú ý sức khỏe nhé." Hạ Tử Dụ đến bên án thư, ôm lấy đống tấu chương chưa phê duyệt xong rồi chân nam đá chân chiêu đi ra ngoài.
Tần Kiến Tự nhìn theo qua tấm bình phong, ánh mắt tỏ ra hơi khó hiểu. Hắn không ngờ thằng quỷ con này sẽ nán lại trông nom mình, hắn còn tưởng rằng nhãi con chẳng biết làm gì ngoài việc làm mặt quỷ và tự tìm đường chết.