• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày không xuống giường được, không nhất định ba ngày đều phải ở trên giường.

Không phải là đi không được sao?

Dù sao có người vui ôm, có người vui bị ôm, này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái-- một người nguyện đánh, một người nguyện đau.

--- ------ ------ --------làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------

Trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Hoàng Cái là viên tướng xuất hiện từ ngày đầu, theo giúp Tôn Kiên đánh Đổng Trác và Lưu Biểu. Khi Tào Tháo áp sát Giang Đông, Hoàng Cái đứng vào hàng ngũ các võ tướng quyết tâm chống Tào.

Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm kế khổ nhục. Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.

Đến đêm 20 tháng 11, sau khi Gia Cát Lượng cầu được gió đông, Hoàng Cái làm tiên phong, dẫn đầu đội thuyền chiến tiến sang thủy trại quân Tào, danh nghĩa là hàng Tào, nhưng khi tới nơi liền phi thẳng tới trại Tào nổi lửa tấn công. Tào Tháo đại bại rút chạy, Hoàng Cái bị trúng mũi tên do Trương Liêu bắn, ngã xuống nước, nhưng được Hàn Đương cứu sống.

Theo wikipedia

--- ------ ------ ------ ----mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ---------

Lấy tính cách siêu cấp tự sướng của Hân Duyệt, rất nhanh liền nghĩ tới vì thân thể đau đớn muốn đòi chút lợi ích.

Bàn tay nhỏ bé giơ một ngón lên chỉ chỉ, liền có anh chân dài tới ôm đi.

Mới vừa nói muốn tới đình hóng gió, còn chưa ngồi nóng chỗ đã thấy lạnh, muốn tới vườn hoa phơi nắng, phơi nắng không bao lâu, đại khái là ăn vải đã đủ rồi, liền chuyển đến cái ao bên cạnh cho cá ăn, cá chưa cho ăn được mấy con, lại la hét muốn ăn điểm tâm ngon......

Tề Vân Đình không thể không tự hỏi có phải nàng đang xem mình như con chó nhỏ, quên đi, dù sao đại gia cũng vui vẻ, bị nàng sai biểu cũng chẳng sao.

Hân Duyệt dương dương tự đắc nghĩ: Bị chàng áp chế lâu như vậy, giờ đến phiên ta khi dễ chàng, he he.

Vợ chồng lão Âu vợ chồng xem như đại khai nhãn giới, đại thiếu gia có phải bị nữ hoàng cao cao tại thượng kia hiếp đáp quá mức không?

Quả thực...... Không biết nói gì......

"Duyệt Duyệt, trong nhà đã sớm nói, thúc giục chúng ta trở về, ngày mai đội ngũ nghênh thân sẽ đến." Đút một miếng cao hoa quế cho nàng.

"Trở về có thể, nhưng ta phải ước pháp tam chương." Vừa ăn vừa làm dấu ok.

"Nói."

"Thứ nhất, lời vợ nói luôn luôn đúng. Thứ hai, nếu vợ không đúng, mời xem lại điều thứ nhất. Thứ ba, tạm thời chưa nghĩ tới, chàng đồng ý trước, chờ ta nhớ ra lại nói với chàng."

Tề Vân Đình nhịn không được cười lên tiếng, nhìn vào mắt nàng nói: "Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý, có điều, trăm sự hiếu làm đầu, cha mẹ vất vả cả đời, hiếu kính cha mẹ là điều đương nhiên."

Người nầy thật đúng là đại hiếu tử, nhưng mà, không phải có câu như vầy, một người ngay cả mẹ mình còn không thương thì có thể yêu ai đây?

Hân Duyệt gật gật đầu.

Ngu ngơ không biết, bị hứa không phải hắn, mà là chính mình.

Lần nữa mặc hỉ phục vào, trong tiếng kèn trống, nhìn đến trước cửa không phải kiệu hoa, mà là thuyền hoa. Thuyền hoa có ba khoang sắp xếp thứ tự, cái đầu tiên là những nhạc công, giữa là mui thuyền nhô cao, giăng đèn kết hoa, chắc là cho tân nhân ngồi, phía sau chắc là để cho nha hoàn bà tử.

Hân Duyệt chỉ lo nhìn theo khe hở của khăn hồng trông ra ngoài, đột nhiên đối diện một đôi mắt to tròn, gương mặt lãnh khốc như Tề Vân Đình, nhưng không thành thục ổn trọng, cương nghị như vậy, mà phản phất nét trẻ trung niên thiếu.

"Vân Hải." Tề Vân Đình trầm giọng nói.

Ánh mắt tên nhóc kia lập tức chuyển qua, "Đại ca, đại tẩu là người phương bắc, không quen ngồi thuyền nhỏ lắc lư này đâu, chi bằng để ta cõng đi thôi."

Xem ra đây là tiểu thúc Tề Vân Hải mình chưa từng gặp.

"Không cần." Tề Vân Đình đi nhanh tiến lên, ôm lấy Hân Duyệt, đưa vào khoang thuyền.

Xem động tác thành thạo nhẹ nhàng của đại ca, Vân Hải có chút ngây người, đã luyện tập trước?

Thuận theo con nước, buổi chiều đến Uyển châu. Thì ra, Uyển châu này giống như Kim Lăng minh Triều, là một trong hai thành thị lớn của Thăng quốc, tương đương New York của nước Mỹ. Không phải thủ đô, lại rất phồn hoa.

Hân Duyệt dưới sự giám sát của hỉ bà, ngoan ngoãn ngồi im, nàng tính bắt chước vẻ thùy mị của Lâm Đại Ngọc (một nhân vật của Hồng lâu mộng), không vội bộc lộ bản thân. Phải biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Hoa thuyền dừng ngoài cửa Tề phủ, Tề Vân Đình không vào khoang thuyền, mà xuống thuyền rồi đứng trước cửa nhà, cầm cung tên gã sai vặt đưa, giương cung, bắn một mũi tên vào giữa đầu thuyền.

Hỉ bà cao xướng: Chú rễ hỏi một tiếng, có thể hiếu kính cha mẹ chồng hay không?

May mắn võ công Tề Vân Đình giỏi, bằng không bắn lạc, đầu ta lại nở hoa.---- Hân Duyệt thầm niệm.

Hỉ bà thúc giục nàng, nhỏ giọng nói: "Tân nương tử, nói mau có thể, lớn tiếng chút."

A, thì ra mình còn phải trả lời nữa.

"Có thể."

Pặc, tên thứ hai trúng đầu thuyền.

Hỉ bà lại xướng: Chú rễ hỏi tiếng thứ hai, có thể đoàn kết với chị em dâu không?

"Có thể."

Pặc, tên thứ ba lại trúng đầu thuyền.

Hỉ bà cao xướng: Chú rễ hỏi tiếng thứ ba, có thể hay không vợ chồng hòa thuận?

"Vậy phải nhìn biểu hiện của chàng ra sao?"

Hỉ bà cả kinh, đã thấy có người khiếp sợ, có người nhát gan, chưa từng thấy người ăn nói lung tung như vậy.

Trên bờ có người nghe tân nương nói chuyện, quay đầu cười trộm, từ mới chưa từng nghe, vội tìm hiểu.

Tề Vân Đình cũng không để ý nữa, nhận lấy dây hồng, đến bên mép thuyền, đem một đầu đưa tới tay Hân Duyệt, dẫn nàng lên bờ. Có điều, Hân Duyệt nhăn nhó nhìn chiếc thuyền chòng chành lắc lư.

"Mau lên đây đi." Tề Vân Đình nhỏ giọng nói.

"Ta không dám."

Bất đắc dĩ, xuông thuyền, ôm lấy, lên bờ.

Người xem trên bờ một trận bùng nổ, cho dù Tề đại thiếu gia lợi hại đến đâu, cuối cùng cũng có hôm nay?

Hân Duyệt nhìn trộm về phía cửa lớn Tề gia cao ngất, giăng đèn kết hoa, người hầu đứng thành hàng, nhà giàu cổ đại trong truyền thuyết-- ta đến đây, tiếp chiêu đi.

Nắm dây hồng, bước nhỏ tới trước, bước tới cánh cửa, phía trước là một chậu lửa, bước qua chậu lửa? Chuyện này có nghe nói qua.

Hân Duyệt linh hoạt nhảy qua, mới nhớ tới Tề Vân Đình không cần nhảy, mà là đi theo bên cạnh.

Không khỏi cắn răng nghiến lợi: Quy củ cổ đại chết bầm, đều là nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả.

Hỉ bà cao giọng xướng: Tân nương bước qua chậu lửa, hồng hồng hỏa hỏa có tinh thần.

Phía trước có một yên ngựa, lại bước qua.

Hỉ bà cao xướng: Tân nương bước qua yên ngựa, bình bình an an thường làm bạn.

Quá năm lần bảy lượt như thế, rốt cục đến lúc bái thiên địa.

Thay đổi một giọng nam nhân hùng hậu: Nhất bái thiên địa, chúc nguyện thiên trường địa cửu, hỉ khánh trường tồn.

Ta bái.

Nhị bái cao đường, cha mẹ thân thể khang kiện, con dâu hiếu kính đến trăm tuổi.

Ta tái bái.

Phu thê đối bái, phu thê bái đường cầm dây hồng, ngàn tái vạn tái triền không ngớt.

Ta bái bái bái.

Tiến nhập động phòng......

Má ơi, Hân Duyệt thầm nghĩ, cuối cùng có thể nghỉ một lát.

Chỗ tốt của đại trạch viện chính là nhiều đường đi, rèn luyện thân thể, từ tiền thính đi trở về phòng ngủ, ít nhất phải qua sáu lần cửa tròn, đi đến chân muốn nhũng ra.

Nhìn thấy những tiểu nha đầu bên cạnh đi như bay, Hân Duyệt thầm than: Hay là mình già rồi? Ngẫm lại cũng phải, những ngày gần đây, không phải nằm trên giường, thì chính là để người ta ôm, rõ ràng không có lợi cho đôi chân.

Tiến đến hỉ phòng, trên lớp trải giường màu đỏ, hỉ bà cao xướng rải các loại hạt:

Lá ngọc sánh với cành vàng, trời sinh uyên ương thiếp với chàng.

Xưa kia gối chiếc khuê phòng, ngày nay tiến nhập tân phòng ở chung.

Đèn sáng hỉ phòng, nến soi uyên ương.

Trời ban kỳ lân tử, sớm sinh Trạng Nguyên lang.

Một rải Kim Đồng Ngọc Nữ, hai rải kim ngọc mãn đường.

Ba rải tam nguyên cập đệ, bốn rải long phong xứng thành song,

Năm rải ngũ tử bái Tể tướng, sáu rải lục hợp trường xuân.

Bảy rải vợ chồng đồng giai lão, tám rải bát mã hồi hương.

Chín rải cửu cửu trường thọ, mười rải thập toàn đại cát tường.

Mọi người cùng cung hỉ, cung hỉ tân lang cùng tân nương.

Chúng nha hoàn, bà tử cùng kêu: "Cung hỉ đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi."

Rải trướng đông, minh nguyệt rạng trời cao.

Quang hạo khiết, ảnh mông lung, thường nga bay ra nghiễm hàn cung.

Rải trướng nam, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co.

Trướng hồng vui vầy, đêm tàn không lạnh lẽo.

Rải trướng tây, tân lang trong phòng cùng kiều thê.

Kể không hết, chuyện tình yêu, đêm đêm cận kề chăn gối.

Rải trướng bắc, tân lang tân nương ân ái mặn nồng.

Mặt mạc hồng, đều hiểu đắc, có chuyện con quản kim tiêu nói.

Chư vị không ngại cười ha ha, đón kim oa (em bé) về nhà.

Tân lang tân nương giơ chân, một đôi tân nhân phải qua sông.

Rải trướng hoàn, phú quý song toàn, phúc như Đông hải, thọ tỷ nam sơn.

Rải trướng tất, trăm sự như ý, thiên thu phú quý, mọi sự như ý.

(đoạn này bạn chém hoàn toàn, có mấy câu chẳng biết chém kiểu gì nên để luôn)

Hân Duyệt thầm than cổ nhân thật có tài ăn nói, được người đỡ đến bên giường, trên nệm đầy các loại hạt, quả khô, hoa tươi.

Tề Vân Đình mỉm cười giở khăn trùm đầu cho nàng, bởi vì hắn không xác định sau khi mình ra ngoài kính rượu, nàng có thể ngồi yên đợi đến mình về giở khăn hay không, chi bằng cứ giở khăn sớm chút cho nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK