• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tảng đá rơi vào nước, làm sóng cuộn ba đào, nhất thời đất trời u ám, không còn thấy trời trăng gì nữa.

Ý cười ấm áp vừa rồi đã biến mất, chỉ còn biết trố mắt theo dõi hắn, chờ câu tiếp theo.

“Gần đây trên giang hồ mới nổi một tổ chức kỳ quái gọi là Ngũ quỷ báo thù, có năm người tạo thành, nghe nói đều là lưng mang huyết hải thâm thù, luyện được một thân võ công bí hiểm chỉ vì báo thù......”

“Vậy đệ nói đại ca đệ là bị làm sao?” Hân Duyệt lo lắng ngắt lời của hắn.

“Đại ca bị bọn họ bắt cóc.” Vân Hải rũ mắt xuống.

“Bắt cóc? Bọn họ muốn bao nhiêu tiền cứ cho họ là được.”

“Nếu đòi tiền thì tốt rồi.” Vân Hải thở dài.

“Không cần tiền? Vậy muốn cái gì?” Bắt cóc không đều là vì tiền sao.

“Đó là kẻ thù của Tề gia, bọn họ bắt cóc đại ca muốn......” Vân Hải phẫn hận cắn răng, hai nắm tay kêu răng rắc, trong mắt phun ra lửa giận, “Nói...... Muốn đổi lấy tro cốt của cha, muốn đại ca tự tay nghiền thành tro.”

Chân mềm nhũn, Hân Duyệt vô lực ngã vào ghế.

Vân Hải nói tiếp, nàng mới biết được, tên đầu lĩnh sơn tặc Lôi lão đại từng bị Tề lão gia và quan binh tiêu diệt kia, có một con trai tên là Lôi Bổn, nay trưởng thành muốn báo thù thay cha. Kể từ khi xuống núi, hỏi thăm mới biết Tề lão gia đã qua đời gần một năm, nhưng hắn đã từng thề sẽ chính tay đâm kẻ thù rồi xô xuống vách núi đen, để phụ thân yên nghỉ nơi suối vàng.

Vì thế đã nghĩ ra một biện pháp rất biến thái, thiết kế mai phục bắt trói Tề Vân Đình, bảo người Tề gia lấy tro cốt đi đổi.

Hân Duyệt sau khi cúi đầu thật lâu, bỗng nhiên ngây thơ ngẩng đầu: “Đệ nói, chúng ta lấy một chút tro bụi đi lừa hắn được không?” Tề lão gia đã nhập thổ vi an, làm con cái dù có bị đánh chết cũng không thể đào hài cốt ông lên đốt thành tro rồi đưa cho kẻ thù.

Vân Hải lắc đầu, đại tẩu luôn thông minh sao hôm nay lại ngốc vây: “Cho dù thật sự cho hắn, hắn sẽ bỏ qua đại ca sao?”

Đúng vậy, nếu đã muốn trả thù không có lý gì lại buông tha cho con của kẻ thù.

Nàng lo sợ không biết đặt tay chân vào đâu, muốn rót chén trà lại bị bỏng tay.

Vân Hải thở dài: “Đại tẩu đừng vội, đệ và Quách đại ca thương lượng rồi lại nói.”

Hân Duyệt hận chính mình không có võ công, không thể cứu hắn. Chỉ có thể ở nhà xoay vòng vòng, chờ đợi tin tức.

Lúc Quách Hướng cùng Vân Hải trở về, trên người đều có máu, cũng may thương không nặng.

Mới biết được năm người kia công phu quỷ dị khó lường, ám khí đều có kịch độc, hai người có thể đào thoát trở về đã là may mắn lắm.

“Ngay cả các ngươi cũng không thể cứu chàng, vậy......” Hân Duyệt gấp đến dậm chân.

“Chỉ tiếc chuyện này không thể dựa vào số đông mà thắng được, chỉ có thể dựa vào cao thủ, nay chỉ sợ trên đời chỉ có một người có thể.” Quách Hướng cau mày.

“Ai?” Giống như nhìn thấy ánh sáng, Hân Duyệt đứng bật dậy.

“Thiên hạ đệ nhất cao thủ: Sở Nhất Nặc.”

Hân Duyệt sửng sốt một lát: “Bọn họ đen ăn đen, không phải đều là cầm tiền làm việc hay sao?”

Vân Hải lạnh lùng nói: “Chúng ta đã nghĩ tới rồi, ta tìm người truyền tin cho hắn, hắn nói...... Không thiếu tiền.”

Tiền hắn không cần, vậy hắn cần cái gì chứ?

Hân Duyệt khẽ cắn môi, đưa mắt liếc nhìn về hướng núi Hứa Nguyện: “Ta đi tìm hắn.”

Quách Hướng lắc đầu: “Ngọn núi cao nhất không phải là nơi người thường có thể tới gần, chỉ sợ tẩu còn chưa tới sườn núi, đã phải tan xương nát thịt.”

Vân Hải nhớ tới Sở Nhất Nặc lúc nhắc tới đại ca thì trở nên điên cuồng, sắc mặt lại ảm vài phần, trù trừ nói: “Nếu đại ca biết, nhất định cũng không đồng ý tẩu đi tìm hắn.”

Không khác gì đưa dê vào miệng cọp.

Hân Duyệt rốt cuộc nhịn không được nước mắt tuôn như vỡ đê: “Vân Hải, ta muốn chàng còn sống đệ hiểu không? Cho dù Sở Nhất Nặc muốn mạng của ta, ta cũng không để ý, ta có thể trơ mắt nhìn chàng chết hay sao, ta có thể sao? Ta làm không được...... Chẳng sợ chỉ có một con đường này, cho dù Nhất Nặc sơn trang kia là đầm rồng hang hổ ta cũng phải đi.”

Vân Hải im lặng, chẳng lẽ còn có cách khác sao?

Bảo Tiểu Nghiên kêu xe ngựa đưa Lăng Nhi đi Dương Châu một chuyến, đến cửa sổ thư phòng lấy cái pháo hiệu màu đen kia.

Buổi tối, nàng nhìn bọn nhỏ ngủ say mà âm thầm rơi lệ, sờ sờ đứa này lại hôn nhẹ đứa kia. Vừa rồi nàng nói với bọn chúng, bà ngoại bị bệnh mẹ phải đi chăm sóc bà ngoại, các con ở nhà phải ngoan ngoãn vâng lời.

Hai đứa trẻ liền khóc nháo không chịu ngủ, làm lòng nàng thêm ê ẩm, thật vất vả mới dỗ bọn chúng ngủ được.

Nghĩ lại, sợ Vân Đình sau khi trở về sẽ làm náo loạn, liền viết một phong thơ để lại cho hắn.

Sáng sớm, hai đứa trẻ còn đang trong giấc mộng, lần này đi không biết có thể trở về hay không, con đường phía trước là sáng hay là tối ngay cả nàng cũng không biết trước được.

Hai đứa trẻ trắng trẻo, tròn vo như viên bột, Ý nhi lôi kéo ngón tay của Phong nhi ngậm trong miệng, còn chảy nước miếng; Phong nhi bắt lấy vành tay của Ý nhi, hàng mi dài cong hình trăng khuyết, không biết đã mơ thấy mộng đẹp gì, cái miệng nhỏ nhắn hô lên: “Hì hì, mẹ......”

Lau đi nước mắt giàn dụa trên mặt, hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của bọn nhỏ, Hân Duyệt quyết tuyệt xoay người ra cửa.

Trên cửa thành, nhìn xa là dãy núi Hứa Nguyện một mảnh xanh ngắt, mây mù lượn lờ, ngón tay khẽ rung mở niêm phong ra.

Một tiếng to rõ vang vọng phía chân trời, một tia sáng đỏ như máu vọt lên trời rồi lan tỏa, đó là pháo hiệu của Sở gia.

Không bao lâu, một bóng dáng trắng tinh lướt gió mà đến, đứng trên tường thành ngạo nghễ nhìn vạn vật.

“Ta xin huynh.” Nàng run rẩy mở miệng.

“Nàng cuối cùng cũng nhớ tới ta.” Hắn kiêu căng ngửa đầu, nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái.

“Huynh chịu giúp ta sao?”

“Vậy phải xem tâm trạng của ta.”

Vân Hải nấp ở chỗ tối hận mình vô năng, cứu không được đại ca, lại để đại tẩu cầu xin tên nam nhân kia, tên nam nhân mà đại ca chán ghét kia.

Quách Hướng lại buồn bực, hai người kia sao lại biết nhau, hơn nữa bộ dáng giống như rất quen thuộc.

Hít sâu một hơi, cầu người thật khó mà: “Vậy tâm trạng của huynh làm sao mới tốt?”

“Nàng không biết vấn đề này ngu xuẩn lắm sao?”

Ta...... Ta nhịn!

“Huynh xuống dưới được chứ?” Nàng ngửa đầu, nói chuyện như vậy khoảng cách quá lớn.

Một trận gió phất qua, cuốn theo mấy cái lá cây, người đã đứng bên cạnh, con ngươi u ám nhìn chằm chằm hai mắt sưng đỏ của nàng.

May mà, hắn đã đến; May mà, hắn nghe lời đến bên cạnh nàng; Vậy chứng tỏ là có hi vọng......

Đã hơn một năm không gặp, nàng đã có một đôi trai gái, nay không chỉ có da thịt đẫy đà, gương mặt dịu dàng có thêm mấy phần mẫu tính. Sở Nhất Nặc trong lòng vừa động, giọng nói cũng mềm mỏng vài phần: “Nàng biết ta muốn gì chứ?”

Là cái gì chứ? Ta quả thật không biết mà, đã nói ngươi thích ta, loại tình yêu sét đánh này qua hai năm rồi vẫn còn hay sao.

“Ta...... Huynh nhắc nhở một chút được không?”

Nhìn nàng nhíu mi, cắn môi, Sở Nhất Nặc nhẹ nhàng cười, tựa hồ quên mất sầu bi của nàng là vì ai?

“Chẳng lẽ nàng quên mất câu cuối cùng ta nói với nàng là gì, vậy nay nàng gởi pháo hiệu cho ta là tính làm gì.”

Câu cuối cùng sao, Hân Duyệt cẩn thận nhớ, cố gắng nhớ, ở Dương Châu lúc hắn buông cây pháo hiệu ra có nói: Khi nào nghĩ thông suốt, báo tin cho ta.

Bừng tỉnh đại ngộ, pháo hiệu này là gọi hắn đến, không phải tương đương đồng ý đi cùng hắn hay sao. Quên đi, dù sao lần này là dùng mạng tới cầu người ta, hắn ra điều kiện là tốt rồi, chỉ sợ hắn không yêu cầu gì cả.

Hân Duyệt giương mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Ta đồng ý đi theo huynh.”

Nhướng mi: “Nàng giống như không vui?”

“Nào có, ta vui lắm, Sở trang chủ không chê ta chỉ là thôn phụ tầm thường, ta tất nhiên cầu còn không được, nguyện ý làm trâu làm ngựa, làm nô làm tì.”

Vân Hải thống khổ nhắm mắt lại, đại tẩu đối đại ca tình ý sâu nặng, nhưng ông trời sao có thể tra tấn người ta như vậy.

Quách Hướng có ngốc cũng nghe ra một ít manh mối, không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.

Sở Nhất Nặc lạnh lùng cười: “Ta không thiếu nô tỳ.”

“Vậy...... Được rồi, huynh muốn ta làm cái gì thì làm cái đó, muốn ta đi đâu ta phải đi thế nào, tóm lại, đều nghe lời huynh nói. Ta thích...... ở cùng một chỗ với huynh.” Ai, nói những lời lừa mình dối người này vui lắm sao, cũng không biết vị Sở trang chủ này nghĩ như thế nào.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, hướng về phía hai bóng đen nơi tường thành nói: “Đây chính là nàng nói, đều không phải là ta ép buộc, sau nửa canh giờ xuất phát ở cửa Bắc.”

Hân Duyệt âm thầm lau mồ hôi, hắn không cần hỏi mà cái gì cũng biết, không cần tới gần cũng biết trong bóng tối có người.

Thân thể bay lên không, lướt gió mà đi mới phát hiện bị hắn ôm ngang hông, bay tới Nhất Nặc sơn trang.

Vân Hải theo sát vài bước, gắt gao nhìn chằm chằm hai bóng người đi xa, Quách Hướng nhìn lướt qua sắc mặt âm trầm của Vân Hải, nuốt hết mọi nghi vấn vào bụng.

Vẫn là đại sảnh đầy máu tanh trang trí da hổ đầu sói, vẫn là một đám người dữ tợn mặt xanh nanh vàng, một đám võ lâm cao thủ bóng dáng như ẩn như hiện. Tỳ nữ áo đen Quỷ Họa dựa theo phân phó của trang chủ sắp xếp chỗ ở cho Hân Duyệt, là Duyên Tụ các ở Tây viện mà lão phu nhân từng ở, từ khi lão gia, lão phu nhân qua đời, hắn chưa từng đến viện này.

Tuy nói Đông viện mới là nơi ở chính của lão phu nhân, hắn không chịu để người ta động tới dù chỉ một chút, vậy như lại để nàng ở Tây viện, đó cũng là đãi ngộ vô cùng đặc biệt.

Thật sự không rõ, trang chủ vì sao lại chú ý tới nữ tử đã lập gia đình như vậy.

“Trang chủ, mang theo bốn người bọn họ đi, ngũ quỷ kia âm hiểm giả dối, đều là những người không cần mạng, chúng ta lấy một chọi một coi như là có đạo nghĩa lắm rồi.” Đại hộ pháp mang theo bốn thanh niên áo đen.

Sở Nhất Nặc khinh thường hừ lạnh một tiếng, có vẻ không xem bọn họ vào mắt.

Hân Duyệt vừa đến cửa, nhỏ giọng nói: “Huynh cứ mang người theo đi, nhiều người phần thắng cũng nắm chắc hơn.”

Hắn quay đầu ánh mắt lạnh lẽo: “Nàng sợ ta không cứu được hắn?”

“Không phải, huynh tất nhiên là có thể. Ta là hy vọng không có người bị thương, huynh...... Tự mình cẩn thận một chút.” Dù sao người ta là giúp đỡ mình, nếu bị thương Hân Duyệt sao có thể không áy náy.

Sở Nhất Nặc vừa lòng khi nhìn thấy quan tâm chân thành như vậy, mang theo người đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Sở thảm rồi, kỳ thật ta còn có một chút luyến tiếc đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK