Chậm bước qua một đám thi thể, thật sự là một phong cảnh khác.
Tề Vân Đình cố ý đi đến phía trước, cũng không quay đầu lại.
Nè, chàng không chiếu cố ta, ta làm sao không sợ cho được. Hân Duyệt xông lên vô cùng không có chí khí nắm chặt vạt áo của hắn, theo sát từng bước chân.
Nhìn Sở Nhất Nặc nằm trên mặt đất, Hân Duyệt lắc lắc đầu: “Không phải nói hắn võ công thiên hạ đệ nhất sao? Ta thấy cũng không hẳn là vậy. Lúc đánh nhau còn ngã trái ngã phải.”
Tề Vân Đình do dự có nên nói sự thật cho nàng hay không, xoay người nhặt một thỏi bạc đã biến dạng lên: “Trúng thập hương nhuyễn cân tán lại bị bất tỉnh ba ngày còn có thể chống đỡ lâu như vậy, chỉ sợ không có người thứ hai đâu.”
“Oa, Diệt Tuyệt sư thái trúng thập hương nhuyễn cân tán cũng không thể cử động, xem ra hắn quả nhiên lợi hại.”
Tề Vân Đình không chút do dự ghen tị, xoay người bỏ đi.
“Nè, chàng không cứu hắn, lát nữa lại có người đến, hắn chết là cái chắc.” Chàng cũng lợi hại lắm rồi, người ta giơ tay phóng ám khí, còn chàng lại giơ tay phóng bạc ra ngoài.
Hắn nghiêng mặt tức giận: “Hắn chết hay sống liên quan gì tới ta?”
Không phải đâu, thấy chết mà không cứu sao?
“Vậy được rồi, cũng không có liên quan gì đến ta, chúng ta đi thôi.” Hân Duyệt phủi sạch quan hệ cất bước nhẹ như bay.
Tề Vân Đình đứng phía sau không nhúc nhích, cười mắng: “Ta đâu phải không có nhân tính như vậy.” Trở lại cõng Sở Nhất Nặc, hướng về phía rừng sâu mà đi.
Hân Duyệt xoay người nhướng mi, ta biết tiểu tử ngươi là con lừa cứng đầu, dắt không đi đánh không được mà.
Băng qua một đỉnh núi, lúc ánh mặt trời xuyên qua tán cây loang lổ chiếu vào ba người, Hân Duyệt nhìn thấy một gian nhà tranh có thể nghỉ chân, hưng phấn giơ chân.
Tề Vân Đình ngựa quen đường cũ vào nhà đem người đang hôn mê trên lưng đặt xuống giường, đến chum nước phía trước uống chút nước, lại cẩn thận xem xét chum gạo.
Hân Duyệt khó hiểu: “Chàng từng tới đây?”
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đang mơ hồ của nàng: “Nơi này là chỗ ở của một đôi thần tiên quyến lữ, trong năm sẽ có vài ngày ở lại đây, còn lại thì bọn họ vân du tứ hải. Trước kia lúc ta tới đây ngắm mặt trời mọc có gặp qua bọn họ, sau này trở thành bạn vong niên.”
Lúc nấu cơm tối, hai người vui đùa ầm ĩ cả gian bếp.
Hân Duyệt vừa nhặt rau dại, vừa nói: “Cưới được ta là phúc khí kiếp trước chàng cầu nguyện trước Phật tổ năm trăm năm mới có, chàng nhìn phu nhân nhà chàng lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, dịu dàng hiền lành thiên hạ vô song.”
Tề Vân Đình ném vào bếp lò hai cây củi: “Đúng vậy, có thể xứng đôi với Duyệt Duyệt nhà ta thì cũng chỉ có người dung mạo như Phan An, tài trí như Đào Chu, văn võ song toàn, gia tài bạc triệu thiên hạ đệ nhất độc thân hoàng kim như ta đây.”
Hân Duyệt đem đồ ăn bỏ vào trong nồi: “Ta khinh! Chàng là trước mặt người thì giống cừu, trên giường thì như sói đói.”
Đem cây củi cuối cùng ném vào lò, vỗ vỗ bụi đất trên tay, ôm nàng từ phía sau:
“Nàng nhắc mới nhớ, vi phu mới phát hiện ra mình rất đói bụng.”
“Đừng phá mà, người ta đang xào rau, lập tức có thể ăn.”
“Muốn ăn nàng.”
“Tránh ra, không cho ăn.”
“Vậy thì ta cường.”
“Chàng dám dùng bạo lực gia đình, ta phải đi xin ly hôn.”
“Nàng dám nói hai chữ này lần nữa, có tin ta ăn nàng luôn không?” Một ngụm cắn vào cổ nàng.
“A...... Được rồi, đồ ăn chín rồi, chàng vẫn nên ăn nó đi. Có cần đánh thức Sở Nhất Nặc không?” Hân Duyệt hai mắt ngập nước sáng long lanh.
Cho nàng một ánh mắt như nhìn đứa ngốc, Tề Vân Đình nói: “Chờ thuốc hết tác dụng, hắn tự nhiên sẽ tỉnh, bây giờ nàng kêu thét tận trời cũng vô dụng.”
Hân Duyệt nhìn người đang nằm trong phòng, thì thấy cổ họng hắn giật giật, nhưng trên mặt không có động tĩnh gì.
Tề Vân Đình ôm vai nàng tới bên bàn cơm, nhìn hai đĩa rau xanh, ôn nhu nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”
Hân Duyệt không để ý gắp một đũa: “Ta cũng không phải thiên kim tiểu thư gì cả, nhưng thật ra chàng cẩm y ngọc thực đã quen, nào, nếm thử tay nghề của nương tử nhà chàng đi.”
Tề Vân Đình ăn một đũa rau của Hân Duyệt, so với ăn mật còn ngọt hơn, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Đây là món ăn ngon nhất ta từng nếm qua, nàng cũng thử đi.”
Vì thế hắn cũng gắp một đũa đút cho Hân Duyệt.
Hai người chàng một ngụm, thiếp một ngụm ăn vô cùng vui vẻ.
Trăng sáng như móc câu, treo trên ngọn liễu cao.
Người sum vầy là đủ, đâu cần trăng có tròn hay không.
Hân Duyệt nằm trong lòng Tề Vân Đình chốc lát, liền bảo hắn nằm lên đùi mình.
Đưa tay khẽ vuốt mi tâm: “Vân Đình, sau này chàng không được nhíu mày nữa, chàng xem, nếp nhăn có thể kẹp chết con ruồi rồi.”
“Được.”
“Đã lâu không còn bị đau đầu nữa, là do nương tử nhà chàng giỏi xoa bóp.”
“Ừ.”
“Vân Đình, nói thật, ta cũng không để ý chàng kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần chúng ta vui vẻ sống bên nhau là được. Chàng vất vả lo toan, ta thấy cũng đau lòng.”
Đưa tay vỗ vỗ gương mặt của nàng: “Đứa ngốc, ta là nam nhân, phải đem đến cho vợ con mình cuộc sống tốt nhất. Nhìn nàng chịu khổ, ta càng đau lòng hơn.”
Ánh trăng xuyên qua bóng cây, giống như bị muôn ngàn mũi tên đâm thủng, mông lung rơi trên mặt đất. Còn ánh trăng kia, giống như vị tiên tử trong cung mặt quần lụa mỏng, nhẹ nhàng, nhảy múa, bay lượn cùng hàng vạn vì sao trên bầu trời đêm.
Trong rừng có âm thanh của những con chim hót muộn, làm cho ban đêm yên tĩnh càng thêm vui vẻ thoải mái.
“Duyệt Duyệt hát cho ta nghe đi.”
“Để ta hát chàng nghe một khúc ca
Toàn thế giới đều cùng chàng nghe
Đây là minh chứng tình yêu của chàng
Chàng là duy nhất không thể thay thế
Để ta hát chàng nghe một khúc ca
Nhắm mắt lạ giao trái tim cho ta
Muốn chàng nghe được sắc màu hạnh phúc
Tiếng đàn nhẹ ngân vang
Ta rung rẩy trong vòng tay chàng
Tươi cười của chàng nhiều hơn một giây
Tất cả đều đáng giá
Tám cung điệu xoay tròn
Mỗi âm tiết đều ghi lại
Hỉ nộ ái ố của chàng
Để ta phổ thành bài ca
Để ta hát chàng nghe một khúc ca
Toàn thế giới đều cùng chàng nghe
Đây là minh chứng tình yêu của chàng
Chàng là duy nhất không thể thay thế.”
“Nàng cũng là duy nhất của ta, không thể thay thế. Duyệt Duyệt, thật hy vọng chúng ta có một đứa nhỏ, chúng ta một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.” Không biết vì sao hắn luôn cảm thấy Duyệt Duyệt sẽ đột nhiên biến mất, nếu có đứa nhỏ sẽ an tâm hơn.
Người trong phòng vẫn nằm đó, không có gì biến hóa, chỉ là khóe mắt có một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống. Trong lúc ngủ giấc mộng ùa về, một đôi bích nhân cầm tiêu hợp tấu, tiếng ca triền miên, bên cạnh là một thằng nhóc vừa nghịch đất vừa khe khẽ hát theo vài câu.
Hân Duyệt ảo não gục đầu xuống: “Ta biết bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*. Các ngươi đều rất coi trọng đứa nhỏ, nhưng mà...... Chàng cũng biết, cơ thể của ta, ta nghĩ có lẽ ta vĩnh viễn cũng không khả năng......” (*bất hiếu có ba điều, không có con là lớn nhất)
“Nói bậy,” Tề Vân Đình xoay người ngồi dậy,“Sẽ không, chúng ta mới tân hôn không lâu, nàng đừng suy nghĩ lung tung.”
Trong yên ắng lại nghe được tiếng bước chân sàn sạt, giật mình ngẩng đầu, Tề Vân Đình ý bảo nàng trốn vào trong phòng.
Hân Duyệt xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, năm sáu tên Hắc y nhân xông vào trong viện, tựa hồ đang tìm cái gì. Tề Vân Đình không ngăn bọn họ, đã muốn tiến đến cửa phòng.
Hiển nhiên là tới bắt Sở Nhất Nặc.
Hân Duyệt nhanh chóng nhìn khắp phòng một lượt, quả thật không có chỗ giấu người. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Dưới tình thế cấp bách, nàng nhảy đến trên giường, nhấc chăn lên trùm Sở Nhất Nặc từ đầu đến chân, chính mình cũng chui vào.
Hi vọng chữa ngựa chết thành ngựa sống, bọn họ hẳn là sẽ không đến vén chăn của một nữ tử đang bệnh chứ.
Cửa phòng “Chi nha” Một tiếng, Hân Duyệt làm vẻ mặt đau khổ “Ai u” Kêu một tiếng.
Nhưng thân thể người bên cạnh đột nhiên cứng đờ, nháy mắt trở nên nóng cháy.
Chẳng lẽ hắn đang phát sốt?
Hân Duyệt không biết phải làm sao, lại giả bộ “Ai u” một tiếng.
Ô? Không có âm thanh hung tợn truyền đến như trong tưởng tượng.
Khó hiểu ngẩng đầu đối diện một đôi mắt nghi ngờ.
“Nàng đang làm cái gì?”
“Giả bệnh đó, người đâu?”
“Đi rồi. Hắn đâu?”
Vừa nghe đi rồi, Hân Duyệt thở phào một cái, không biết hắn dùng hoa ngôn xảo ngữ gì lừa người đi rồi.
“Làm ta sợ muốn chết, trong phòng này cũng không có chỗ giấu người, ta chỉ đành......” Hân Duyệt vén chăn, vừa mới lộ ra vài sợi tóc của Sở Nhất Nặc chợt nghe một tiếng quát lớn: “Nàng cùng hắn......”
Thân mình bỗng dưng bay lên trời, thì ra là bị Tề Vân Đình như diều hâu bắt gà con xách từ trên giường lên.
“Chàng làm gì?” Hân Duyệt chưa hết hoảng sợ.
“Nàng làm gì?” Hắn giận không thể át.
“Ta giết hắn.” Điên rồi, thật là điên rồi.
Hân Duyệt đem hết sức bình sinh mới kéo được hắn ra gian ngoài, “Chàng điên rồi, người ta bất tỉnh nhân sự nằm kia có khác gì người chết đâu, loại dấm này chàng cũng ăn?”
“Nàng thế nhưng cùng hắn đồng - giường - cộng - chẩm, không giết hắn ta thề không làm người.” Hắn trong mắt phun hỏa, trong ngực phập phồng.
Ai nha! Này......
Hân Duyệt tận tình khuyên bảo, lấy tình lay động, lấy lí lẽ khuyên nhủ. Sau một hồi thao thao bất tuyệt, Tề Vân Đình tựa hồ bình tĩnh lại, lại ném ra một câu: “Ta đi tìm một nữ nhân tới, cùng nàng chui vào một cái chăn, nàng sẽ có cảm giác gì.”
Ta sao, ta...... Quên đi, nhất thời sơ sẩy, đã quên hắn là một vại dấm chua, cô nãi nãi nhà ngươi dỗ dành ngươi là được chứ gì.
Đem hắn ấn xuống ghế, rồi tự mình ngồi lên đùi hắn: “Đừng nóng giận được không? Ta sai rồi, nha? Ta không xem hắn là người sống nên mới làm vậy.”
“Người chết rồi nàng còn cứu hắn để làm chi?”
“......”
“Nàng vội vã cứu hắn như vậy, không tiếc danh tiết của mình, thật là trong lòng không có hắn?”
“Ông trời của ta, cái này cùng danh tiết có quan hệ gì đâu, ta lương thiện như vậy, sao có thể làm ra mấy chuyện thấy chết không cứu chư? Vân Đình, trong lòng ta chỉ có chàng, một mình chàng thôi đã chiếm trọn nơi này rồi, làm sao có chỗ cho người khác?” Cầm lấy tay hắn đặt lên chỗ trái tim mình.
Sắc mặt hắn thoáng dịu đi một chút, nhìn cửa không nói gì.
Hân Duyệt da mặt dày cười hi hi: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi, kỳ thật ta cũng hy vọng có một đứa nhỏ, không phải vì nối dõi tông đường, mà là kết tinh tình yêu của chúng ta. Lúc chàng ra ngoài, hai mẹ con ta ở nhà chờ chàng trở về.
Chàng nói, con trai hay con gái thì tốt?”
Muốn đánh một nam nhân phải đánh vào điểm yếu của hắn.
Quả nhiên, tức giận của hắn đều vơi hết: “Đều tốt cả, quên đi, ngủ sớm một chút, ngày mai mang nàng đi xem mặt trời mọc.”