• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa sổ, vẫn là sấm to chớp giật, mưa to mịt mù, Hân Duyệt lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm màn mưa, hồn nhiên không biết quần áo trên người đã ướt đẫm.

“Thiếu nãi nãi đi thay quần áo đi, bằng không sẽ sinh bệnh đó.”

……

“Thiếu nãi nãi, đại thiếu gia về nhất định sẽ rất mệt, nếu người bị bệnh, đại thiếu gia còn phải chăm sóc người, chẳng phải là càng vất vả.”

Hân Duyệt đờ đẫn bị Tiểu Nghiên dìu đến bên giường, thay một bộ quần áo.

Ngày giông bão thế này, có thể được ở trong một căn phòng lớn, không bị gió lùa mưa tạt, không cần lo lắng gì cả. Ăn no, mặc ấm, đây là hạnh phúc giản đơn nhất.

Ánh mắt thất thần xẹt qua mâm vải trên bàn, nàng thầm mắng chính mình: Hồ Hân Duyệt, ngươi thật không phải người. Nam nhân của ngươi ở ngoài vào sinh ra tử, mang lại cho ngươi cuộc sống sung túc, vậy mà ngươi lại còn ở đây oán thán vải không tươi.

Quả thật mình quá vô tâm, chỉ biết ỷ lại sự cưng chiều của chàng, lại chỉ lo tới cảm nhận của mình, không muốn ủy khuất bản thân làm chuyện mình không vui, lại chưa bao giờ nghĩ tới chàng.

Rất nhiều yêu cầu vô lí, chàng đều không từ chối. Bản thân mình vui vẻ, nhưng không nghĩ tới chàng có khó xử hay không.

Chàng ra ngoài lâu như vậy, chỉ biết là phải đi núi trà thu trà, cụ thể đi nơi nào, đường có xa không, sẽ đi qua những nơi nào, có nguy hiểm không? Những điều này chưa từng quan tâm tới, thậm chí vì một chút không vui đã muốn bỏ nhà đi, tuy biết chàng sẽ đau lòng lắm.

Là trời sinh mình không biết quan tâm người yêu? Hay là mình yêu chàng quá ít?

Nếu thật sự chàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn……

Không nghĩ nữa.

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Chàng mau trở lại đi, ta nhất định sẽ bồi thường cho chàng. Ta thề nhất định đối tốt với chàng, sẽ không nhắc chuyện bỏ đi nữa, ngoan ngoãn nghe lời, không làm chàng khó xử nữa.

Ta nguyện ý vì chàng thay đổi chính mình……

Má Cát nói đúng, đương lúc chàng đang gặp nguy hiểm, ta có làm gì cũng vô dụng, cũng không thể đi cứu chàng, đến chỗ lão gia cũng chỉ càng thêm loạn.

Ta cũng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho chàng thôi…… Có điều ta tin rằng, chàng nhất định sẽ bình an trở về, tình yêu của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Hân Duyệt đờ đẫn suốt một đêm, lần đầu tiên khắc cốt ghi tâm cái gọi là sinh ly tử biệt.

Gần sáng, mưa lớn cũng ngớt hạt, bước vội trên đám cỏ non còn sũng nước, đi vào tiền thính.

“Cha.”

Tề lão gia nhìn hai mắt sưng đỏ của con dâu, bất đắc dĩ thở dài: “Vân Hải đã mang theo người đi tìm, rất nhanh sẽ có tin tức.”

“Cha, tối hôm qua nhất định chàng sẽ đi qua đó sao? Có thể chưa tới, hoặc là đã đi qua rồi không?” Hân Duyệt cẩn thận hỏi.

“Đình nhi làm việc luôn nghiêm túc, dựa vào lịch trình của nó, chuyện chưa đi qua là không có khả năng, nó không trì hoãn chuyện gì cả.”

“Vậy, có thể đã đi trước hay không?”

“Nếu là trong nhà có chuyện, có lẽ nó sẽ làm xong việc nhanh, tranh thủ trở về. Năm đó, lúc sinh Vân Thụ, ta cũng gấp rút chạy về trước hai ngày. Nhưng bây giờ trong nhà không có chuyện gì quan trọng, nó cũng không cần bán sống bán chết tranh thủ thời gian.” Thái độ của Tề lão gia rất khẳng định.

Có điều Hân Duyệt lại có ý nghĩ khác, nhất định chàng sẽ xuất phát về trước, nếu có thể sớm hai ngày, vậy hôm nay là đến rồi.

“Nếu cảm giác của con đúng, buổi chiều hôm nay chàng sẽ trở về.”

Vân Tĩnh đỡ Tề phu nhân vào cửa, trùng hợp nghe thấy câu đó, Tề phu nhân nhướng mày, nhìn đôi mắt có vẻ vừa mới khóc. Đối với những lời Hân Duyệt nói từ chối cho ý kiến, bà đương nhiên hy vọng con mình mau trở lại, nhưng cũng không tin tưởng những lời này, bởi vì khả năng quá nhỏ.

Vân Tĩnh dìu mẫu thân ngồi xuống, nói: “Cảm giác của đại tẩu rất chuẩn, con nghĩ đại ca chắc là sắp về rồi.”

Lão gia yên lặng thở dài, nam nhân luôn không tin những thứ gọi là cảm giác kiểu này.

Những người khác lục tục tiến vào, một đám lắc đầu thở dài.

Đợi đến trưa cũng không có chút tin tức, Tề lão gia bảo mọi người tản ra, Hân Duyệt cảm thấy hai chân mềm nhũn, trên người đầy mồ hôi, cứ như là tuột đường huyết. Đành phải miễn cưỡng nhét vào miệng mấy muỗng cơm, uống một ly nước đường, hồi phục một chút thể lực.

Sau giờ ngọ, trời đột nhiên nóng nực, đành phải tắm rửa một cái, mới cảm thấy không chóng mặt hoa mắt nữa.

Đứng ở phủ cửa nhìn về phía cửa sông phía xa xa, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, hay là hôm nay chàng không về?

Quay đầu nhìn trong phòng khách, Tề lão gia còn đang đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn phía cửa, những người khác đều bất an ngồi trên ghế.

Nàng không cần ánh mắt của người khác, không thể ngồi trong phòng, liền ra cửa ngồi đợi.

Bên ngoài một trận ồn ào, yên lặng quay đầu lại, mừng rỡ phát hiện xa xa xuất hiện một đội thuyền, đảo mắt đã đến cửa.

Đứng trước thuyền là chàng, thật sự là chàng, tuy nhiên vừa đen vừa gầy, nhưng chắc chắn là chàng, không có sai.

Chỉ có chàng mới có bóng dáng cao ngất như vậy, chỉ có chàng mới có ánh mắt sáng ngời đó, chỉ có chàng mới có thể mỉm cười ấm áp với nàng như vậy……

Hắn phi thân lên bờ, bước đến gần cửa, giang hai tay nhìn nàng.

Nàng vội chạy tới, nhào vào lòng hắn.

Ấm áp quá, là độ ấm trong ngực hắn. Âm thanh này, là nhịp tim đang đập vang dội. Còn có vòng tay ấm áp đang ôm nàng thật chặt, rất lâu chưa buông ra.

Dù sao ở Uyển châu mọi người đều biết Tề đại thiếu gia và thiếu nãi nãi ân ái, cũng không sợ diễn thêm một lần cho bọn họ xem.

“Có nhớ ta không?”

“Dạ.”

Nàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mặt hắn trầm xuống, “Mắt nàng sao vậy? Ai khi dễ nàng?”

“Lo cho chàng, tối qua không ngủ, nào có ai khi dễ thiếp.”

Hắn mỉm cười, kéo tay nàng đi vào phủ.

Mọi người đã ra đứng ở cửa, lão gia, phu nhân mỗi người một bên kéo tay hắn hỏi thăm.

Hân Duyệt ngược lại đẩy ngược về sau, Vân Hải đi lên nhỏ giọng nói: “Đại tẩu, từ giữa ngọ đến bây giờ, đại ca trừ bỏ hỏi sức khỏe cha mẹ, còn lại đều hỏi thăm tẩu đó.”

Hân Duyệt mặt hơi đỏ lên, mím môi cười.

“Đình nhi chắc đói rồi, mau ăn cơm đi.”

Mọi người ngồi xuống, rất nhanh đồ ăn được bưng lên.

Hân Duyệt không ngừng gắp thịt bỏ vào bát Vân Đình, không nói gì, ánh mắt lại như đang nói.

—- ăn nhiều thịt một chút, nhìn chàng gầy đi kìa.

—- gầy là do nhớ nàng đó, nàng cũng ăn nhiều vào, tiều tụy như vậy, nhìn thấy ta đau lòng.

Hắn nháy nháy mắt, chu miệng với nàng.

—- ta rất nhớ nàng.

—- thiếp cũng vậy.

Tề phu nhân hiển nhiên không hài lòng con mình không chịu ăn cơm, lại cùng con dâu mắt đi mày lại.

“Đình nhi, mau ăn cơm.”

“Dạ, mẹ.”

Hân Duyệt mỉm cười nhìn hắn ngồm ngoàm ăn cơm, bản thân lại quên mình cũng đang bụng rỗng.

“Mau ăn, ngốc quá, ăn nhiều chút.”

Tề Vân Đình nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói.

Vân Tĩnh thỉnh thoảng trộm nhìn bên này, bưng bát cố giấu ý cười.

Thật vất vả ăn xong cơm, tất cả mọi người đến nhà chính ngồi.

Tề Hưng lấy đến mấy hòm, mở tất cả ra.

Thì ra bên trong là lễ vật tặng mọi người, tặng Tề phu nhân một thanh Bạch ngọc bát bảo Cát tường như ý. Tề lão gia là một cây long đầu quải trượng, trên đùi ông có thương tích, mỗi khi bệnh cũ tái phát, đều cần phải chống gậy.

Tặng Vân Thụ một chiếc nghiên mực quý, Vân Hải là một thanh nhuyễn kiếm.

Hai vị di nương mỗi người một đôi vòng ngọc, Thu Sương, Vân Tĩnh, Thải Hà, Thải Điệp mỗi người một khối ngọc bội.

Nhị di nương cười nói: “Thành hôn rồi, đúng là khác trước, bắt đầu mua lễ vật tặng chúng ta.”

Mọi người ai cũng vui mừng.

Hân Duyệt trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.

Tề Vân Đình cười kéo kéo tay áo của nàng—- đồ ngốc, còn có thể không có của nàng? Đợi về phòng lấy cho nàng xem.

Hân Duyệt tránh thoát, mím môi không để ý tới hắn.

“Đình nhi, mau nói mẹ biết, sao con lại về sớm hơn thế?”

“A, cũng không có gì, chỉ là nhớ nhà, nên hoàn thành công việc sớm một chút, quay về sớm hơn.”

Tam di nương hai mắt mỉm cười, nhếch miệng, ánh mắt đảo qua Hân Duyệt, chưa nói cái gì, có điều ý tứ rõ ràng,– là quá nhớ người ta đúng không.

Tề Vân Đình kể vài chuyện thú vị trên đường, đêm dài, nhị phòng, tam phòng đều cáo từ đi rồi.

Hân Duyệt cũng cố ý trở về phòng, chỉ là Tề phu nhân lại mang bộ dáng nghe mãi không đủ.

“Đình nhi, đêm nay ngủ ở chỗ mẹ đi, trò chuyện với mẹ.” Tề phu nhân vẻ mặt rất hiền lành. (bạn editor vẻ mặt rất ba chấm: chèn ơi, ước chi mẹ ta cũng thương ta như vậy)

Hả!? Đây là yêu cầu vô lí gì nữa, người ta vất vả lắm mới chờ người trở về, nói cũng chưa nói được gì, bà lại muốn giữ người?

Hân Duyệt vội bắt lấy tay áo Tề Vân Đình.

“Mẹ, con mệt, muốn về nghỉ ngơi sớm một chút. Con bất hiếu, hại nương tối hôm qua lo lắng cả đêm, hôm nay người nghỉ sớm chút đi. Chi bằng ngày mai con lại đến trò chuyện với mẹ.”

“Gì, trước kia con ra ngoài không phải đều ngủ ở chỗ mẹ sao, không sao hết, mệt thì con cứ ngủ.”

“Trước kia……” Trước kia người ta không phải không có vợ hay sao?

Tề lão gia nhìn ra khó xử của con trai: “Đình nhi đã thành hôn, để nó về viện của nó đi.”

“Thành thân thì sao, mãi đến khi lão thái gia và lão thái thái tạ thế, còn không phải mỗi lần ông ra ngoài trở về đều ở lại viện của lão thái gia ba ngày hay sao.”

Tề lão gia trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, quay mặt đi, không nói.

Hân Duyệt trong lòng thầm mắng, con bà nó, còn có gia phong kiểu này sao.

Vân Hải cũng không vừa ý mẹ già của mình, người ta tiểu biệt thắng tân hôn, mẹ già cũng đừng giơ gậy đánh uyên ương chứ.

“Mẹ, đại ca một đường vất vả, mệt lắm rồi. Cho huynh ấy trở về nghỉ ngơi đi, nếu không để con nói chuyện với mẹ nha.”

Tề phu nhân vẻ mặt mất hứng, năm đó trượng phu của bà ra ngoài trở về trước tiên là hầu cha mẹ, bây giờ đứa con ra ngoài trở về, lại đến chỗ vợ nó. Sao cả hai đời bà đều thua thiệt vậy.

Nhìn sắc mặt mẹ già, lại nhìn Hân Duyệt lặng lẽ mím mím môi, Tề Vân Đình mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tác giả có chuyện muốn nói: Mọi người nghĩ hạ hồi sẽ phân giải thế nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK