Nơi này vốn là cách Uyển Châu không xa, chưởng quầy cũng có chút hiểu biết, làm lãnh đạo dưới quyền thứ hai của chuỗi buôn bán Tề gia, hắn không có khả năng không biết những chuyện xảy ra gần đây.
“Sở trang chủ, đại thiếu nãi nãi, mời lên nhã gian ở lầu trên.” Chưởng quầy tự mình đón chào.
Hân Duyệt trong lòng căng thẳng, hay là Vân Đình đã sớm chờ ở đây?
“Ta cứ thích ngồi ở đại sảnh này.” Sở Nhất Nặc lạnh lùng ngồi vào vị trí ở giữa, Hân Duyệt đành phải ngồi đối diện hắn.
Ánh mắt dò hỏi của nàng hướng về chưởng quầy, vừa nhìn vừa liếc lên thang lầu, chờ đợi bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện.
“Nàng đừng tìm, hắn không tới nhanh được như vậy.” Sở Nhất Nặc mặt không chút thay đổi.
“À,” Hân Duyệt quay đầu, cực lực che dấu mất mát trong lòng: “Mang đồ ăn lên, ta đói bụng.”
Đi đường núi một ngày, đều là nơi dã ngoại hoang tàn vắng vẻ, Tề Vân Đình sao có thể biết mình tới Tầm Châu được. Có điều nếu hôm nay công khai lộ diện, nói vậy trong vòng vài ngày hắn tất nhiên sẽ đuổi theo.
Bàn bên cạnh còn có tiếng thầm thì nho nhỏ: “Đó không phải đại thiếu nãi nãi của Tề gia sao, nghe nói Tề đại thiếu bị thương rất nặng, một tháng không lộ diện.”
“Đúng vậy, đại thiếu nãi nãi này sao lại ở cùng nam nhân khác như thế.”
Sở Nhất Nặc lơ đãng cầm lấy một chiếc đũa phóng qua, tiếng nói ở bàn bên im bặt, hai người ôm đầu bỏ chạy.
Hắn bị thương rất nặng sao? Trong lòng xoắn thành một khối, không đợi nàng mở miệng hỏi, bốn đĩa thức ăn nhanh chóng bày trước mặt Hân Duyệt, một đĩa tim gà chiên giòn, một đĩa rau trộn củ sen, một đĩa cá chép giấm đường, một tô gà nấu đậu.
Chưởng quầy đứng hầu một bên: “Đại thiếu gia dặn dò, mấy thứ này đều là thiếu nãi nãi thích ăn, tên của bốn món ăn là: Si tâm không đổi, Thiên lý tương tư, Hồi ức ngọt ngào, Con thơ nhớ mẹ.”
“Oa” Một tiếng, Hân Duyệt gục ở trên bàn lên tiếng khóc lớn.
Sở Nhất Nặc thờ ơ lạnh nhạt, lúc nàng khóc đến tắt tiếng, chỉ vào tô gà nấu đậu kia nói: “Trở về nói cho đại thiếu gia nhà ngươi, tên đồ ăn đặt sai rồi. Trình tự hẳn bắt đầu như vầy: Món này gọi là Dựa vào đại thụ, món này......” Hắn nhìn về phía cá chép giấm đường: “Là Phú khả địch quốc (giàu nhất thiên hạ), còn lại hai món là Tự cắt tơ tình, Hối hận đã muộn.”
Hân Duyệt khó hiểu, không hiểu ngẩng đầu.
Sở Nhất Nặc yêu thương liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như hoa lê trong mưa, trong trẻo nhưng lạnh lùng an ủi: “Ăn cơm đi, chuyện nàng đồng ý với ta đừng mơ đổi ý.”
Hân Duyệt nhìn chằm chằm cái bàn phát rầu, ngay cả đũa cũng không cầm.
“Nàng đang muốn ta đút nàng ăn?” Sở Nhất Nặc nhướng mày.
Hân Duyệt bất đắc dĩ, cầm lấy đũa lung tung ăn mấy thứ.
Buổi tối ngủ, may là Sở Nhất Nặc không có cố ý khó xử muốn chung một gian phòng, mà là ngủ ở cách vách. Hân Duyệt cẩn thận cài cửa, đóng kín cửa sổ. Nàng vốn muốn hỏi tình huống của Vân Đình, nhưng Sở Nhất Nặc căn bản không cho nàng cơ hội. Đi đường núi cả ngày, mệt rã rời, mặc luôn quần áo nằm ngã lên giường, không bao lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.
Trong mông lung bỗng cảm thấy như mình được nâng lên, miễn cưỡng mở mí mắt đang khép chặt, vừa vặn nhìn thất Sở Nhất Nặc ôm nàng lên xe ngựa.
Trăng tròn vành vạnh, “Huynh làm gì vậy?”
“Ta đổi ý rồi, chúng ta nửa đêm xuất phát đi đến nơi khác, nàng đi trước, ta sẽ theo sau.” Đắp kín chăn cho nàng, lệnh cho đánh xe đi mau.
Xe ngựa xóc nảy, buồn ngủ bị cưỡng chế di dời. Người này sao nửa đêm lại kêu xuất phát? Sáng mai không được sao.
Ta biết rồi.
Hân Duyệt đột nhiên ngồi dậy: Nhất định là Tề Vân Đình biết được tin tức suốt đêm đuổi tới, hắn mới nóng lòng tiễn bước ta trước, một mình ở lại đối phó chàng.
Nghĩ vậy, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Xa phu, dừng xe.” Hân Duyệt vén màn xe lên, nhảy xuống.
“Phu nhân có gì căn dặn?”
“Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, phải đi về một chuyến. Ngươi cứ đánh xe đi trước, chút nữa tự nhiên có người mang ta đuổi theo ngươi.”
Xa phu lộ vẻ khó xử: “Nhưng vừa rồi vị công tử kia nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể trở về, cũng không được cho phu nhân xuống xe.”
“Ngươi yên tâm đi, hắn rất nghe lời ta, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được.”
Xa phu do dự mà tựa hồ vẫn không chịu.
“Ngươi còn không đi? Chút nữa hắn đến đây, ta nói ngươi phi lễ ta, hắn sẽ giết ngươi.”
Xa phu bị dọa, trợn trừng mắt, đánh xe ngựa rời đi.
Cũng may là chưa đi xa, Hân Duyệt sờ soạng đi dọc theo chân tường, đến chỗ cửa khách điếm đèn đuốc sáng trưng, Sở Nhất Nặc hiên ngang đứng ở đầu tường.
Hân Duyệt cười thầm: tật xấu ngàn đời không đổi. Ngươi ngoài sáng, ta trong tối, chút nữa Vân Đình đến đây ta liền nhào ra.
Bỗng nhiên cảm thấy ngực nóng hầm hập, hai tay ôm lấy, mới phát giác là nhiệt độ của bình an khấu. Vừa lấy ra, màu đỏ ở trên mặt đã bắt đầu lay động.
Tiếng vó ngựa dồn dập ngày càng gần, tim Hân Duyệt đập càng nhanh.
Đột nhiên phát hiện: bình an khấu này có linh tính, có thể làm cho hai người tâm ý tương thông.
Khó trách mấy ngày trước chàng gặp chuyện không may mình luôn tâm thần không yên, [ăn không ngon, ngủ không yên]. Lúc ấy không quá để ý, bây giờ nhớ đến, màu đỏ này từng cuồn cuộn quỷ dị.
Là chàng, quả nhiên là chàng. Bộ mặt tang thương không ít, vẻ mặt mệt mỏi cho thấy đã ra roi thúc ngựa không ngừng đến đây.
Tề Vân Đình kìm dây cương, lo lắng nhìn về phía Sở Nhất Nặc: “Duyệt Duyệt đâu, ngươi để ta gặp nàng một lần.”
“Ngươi thật là chậm, ta chờ lâu đã rồi.” Hắn trả lời mà như đang hỏi.
“Ta muốn gặp nàng.”
“Ngươi xứng sao?”
Hân Duyệt lặng lẽ di động về phía trước, thấy vị trí trung gian giữa hai người, nàng không thể chắc chắn vừa chạy ra là có thể nhào vào lòng chàng, cho nên phải đến bên cạnh chàng đủ gần rồi mới hiện thân được.
Tề Vân Đình ngây người: “Ngươi có ý gì.”
Sở Nhất Nặc cười lạnh: “Còn cần ta làm rõ sao, ngươi gạt được nàng còn có thể gạt được ta? Tề gia giàu nhất thiên hạ, là do có cây to dựa vào, nay ngươi vì vinh hoa phú quý nên chắp tay nhường nữ nhân của mình, còn giả mù sa mưa đuổi theo làm cái gì.”
Tề Vân Đình sắc mặt phát lạnh, giây lát gợn sóng không sợ hãi: “Ngươi không cần cắt câu lấy nghĩa, ta chưa từng chắp tay nhường cho ai.”
Sở Nhất Nặc nheo lại đôi mắt hẹp dài: “Ngươi dám nói ngũ quỷ kia là có thù riêng với ngươi? Nếu không phải vì chủ tử của ngươi, ngươi có thể lấy thân mạo hiểm sao? Ngươi dám nói không có lợi dụng nàng? Ta biết rõ là có bố cục, còn cam tâm nhảy vào, vậy mà ngươi còn tốt đẹp tới tìm ta đòi người.”
Trên mặt Tề Vân Đình như tích tụ mấy khối hàn băng: “Ngươi đừng vội nói quàng nói xiên, Duyệt Duyệt ở đâu, ta tự mình cùng nàng giải thích.”
“Tề Vân Đình, ngươi không bảo vệ được nàng, chỉ cần chủ tử kia của ngươi vẫy tay, ngươi phải tuân mệnh mà làm. Phía bắc nổi lên phong vân chúng ta đều rõ ràng, ngươi lại lập tức sẽ ở nơi đầu sóng ngọn gió, sao có thể cho nàng cuộc sống ấm êm. Chỉ có ta có thể cho nàng hạnh phúc, về sau nếu ngươi đuổi theo, đừng trách ta đứng ra vạch trần kẻ sau lưng ngươi.”
Tề Vân Đình nhíu mi: “Ta lợi dụng nàng, đó cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Sau này......”
Sở Nhất Nặc cười cuồng ngạo: “Sau này tình huống ngươi bị buộc bất đắc dĩ càng nhiều, ta sẽ không để cho ngươi lại thương tổn nàng.” Hắn lao nhanh xuống, xẹt qua ôm lấy thân hình nhỏ xinh đang nấp trong bóng tối, vận khinh công phi lên nóc nhà.
Tề Vân Đình kinh hãi: “Duyệt Duyệt, chờ ta.” Tuy biết nàng ở cách đó không xa, lại không nghĩ rằng gần như vậy, thế nhưng nghe được bọn họ nói chuyện.
Hắn phóng ngựa chạy như điên, lại đuổi không kịp hai bóng dáng đang đi xa dần, đành phải vận hết nội lực hô lớn: “Duyệt Duyệt nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn yêu nàng, chờ nàng trở về!”
Hân Duyệt dựa vào một gốc cây to, ánh mắt nhìn chằm chằm trước mặt, không nói được một lời.
“Bây giờ nàng đã biết bộ mặt thật của hắn chưa? Hắn không phải là phu quân nàng có thể dựa vào cả đời.” Sở Nhất Nặc đánh vỡ im lặng.
Hân Duyệt không đồng ý: “Ta muốn đến hỏi chàng cho rõ ràng, sao huynh lại bắt ta đến chỗ này.”
“Hỏi hắn? Còn có cái gì mà hỏi. Chính tai nàng nghe được hắn thừa nhận lợi dụng nàng, còn không hết hy vọng, còn muốn làm cho hắn lừa nàng xoay quanh?” Sở Nhất Nặc vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ta không tin từng ân ái đều là giả, nếu chàng không thể tin, trên đời này cũng vốn chẳng còn người có thể tin.”
Những lời này tổn thương nghiêm trọng lòng tự trọng của Tiểu Sở, “Nàng thật là hết thuốc chữa.”
“Huynh nói chàng không tốt cỡ nào, hôm nay còn không phải huynh bày trận, để ta tự mình nhảy vào.”
Hắn tức quá gật đầu: “Đúng, ta cái gì cũng không tốt, ta vì một câu của nàng liều mạng đi cứu hắn. Ta sợ nàng đau lòng mới đưa nàng đi trước, nàng đã lén chạy về, đơn giản để nàng hiểu được một chút. Nàng nghĩ hắn là một thương nhân bình thường hay sao, sau lưng không ai làm chỗ dựa hắn có thể phát triển làm ăn tới quy mô này? Mục tiêu báo thù của ngũ quỷ kia không phải là hắn, hắn lại có thể cam nguyện làm người chịu tội thay, sau đó sẽ chờ nàng đến cầu ta đi diệt trừ bọn họ. Nàng cái gì cũng không biết, còn một lòng tin tưởng hắn.”
Nếu trước khi nghe đối thoại của hai người, chỉ sợ đã sớm tức chết đi được, phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng bây giờ nàng rất bình tĩnh: “Cho dù huynh nói là thật, hắn cũng nhất định có nỗi khổ riêng, cũng là vì cái nhà này.”
“Từ xưa chẳng thể vừa có giang sơn vừa yêu mĩ nhân, hắn chọn là vinh hoa phú quý nàng biết không.”
Hân Duyệt rất kiên quyết: “Ta hiểu chồng ta, Vân Đình không phải người tham tài.”
Sở Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn trời, thật dài ra một hơi: “Mẹ từng nói, làm nữ nhân hoặc là thông minh tuyệt đỉnh, nhìn rõ hết thảy; Hoặc là ngu ngốc một cách đáng yêu, mỗi ngày vui vẻ, sợ nhất chính là hai cảnh giới điều không đạt tới, chỉ biết buồn bực.” Kỳ thật mẹ hắn còn có một câu hắn chưa nói: Ta chính là một nữ nhân chỉ biết buồn bực.
“Đúng, ta chính là một người chỉ biết buồn bực.” Hân Duyệt ngạnh cổ cùng hắn phân cao thấp.
Sở Nhất Nặc không tranh chấp với nàng, mang nàng đến Tầm Thành phái nghỉ ngơi, ăn uống. Hân Duyệt mới biết được, hắn không cần giống Tề gia nơi nơi bố trí bất động sản, bang phái các nơi hắn đều đặt chân tới được.
Sau đó, bọn họ không đến ở khách điếm Tề gia nữa. Nói vậy đây là lần duy nhất hắn cố ý dẫn Tề Vân Đình đi ra, làm cho hắn biết khó mà lui.
Trừ bỏ giả ngầu, Hân Duyệt cũng không nhìn ra tật xấu gì của Sở Nhất Nặc, hắn chính trực, dũng cảm, một thân võ nghệ tốt, lại chăm sóc nàng cẩn thận.
Lúc trước cùng Tề Vân Đình một đường xuôi nam khi bị hắn chiếm hết tiện nghi, bây giờ Sở Nhất Nặc là người giang hồ ngược lại kính cẩn có lễ, trừ bỏ kéo nàng lên núi hoặc mang nàng phi hành, còn lại không hề có tiếp xúc chân tay. Vì thế Hân Duyệt yên tâm cùng hắn một đường đến Nhật Chiếu quốc.
Ở biên giới đứng sừng sững mấy khối đá lớn, trong đó có một khối thấy rõ ràng khắc một chữ “Duyên”, Sở Nhất Nặc nắm eo của nàng phi đến trước vách đá, “Chúng ta đến phác họa những chữ này.” Nắm tay phải của nàng lên, dùng ngón trỏ của mình và của nàng một lần nữa vẽ theo đường chữ khắc trên đá.
Hân Duyệt khó hiểu, Sở Nhất Nặc cười nói: “Mẹ nói duyên phận rất kỳ diệu, có chút nhân duyên tới chậm nhưng lâu dài, ta nghĩ chúng ta chính là loại này.”
Hân Duyệt cảm thấy buồn cười: “Sở Nhất Nặc......”
Hắn không hờn giận: “Nàng không thể bỏ chữ Sở đi sao?”
“À, được rồi. Nhất Nặc, vì sao chuyện trước mười tuổi ta lại không nhớ rõ, mà huynh lại nhớ rõ ràng như vậy?”
Hắn quay đầu nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: “Đó là bởi vì sau khi nàng mười tuổi đã xảy ra rất nhiều chuyện, nên nàng không thể nhớ lại trước đây. Mà ta từ sau mười tuổi liền chỉ sống trong trí nhớ, cứ suy nghĩ, rồi nhớ lại, tự nhiên nhớ rõ ràng.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hai người sẽ xảy ra JQ, Tề huynh muốn đánh ta
Không biết sao thấy tội nam phụ quá.