Bàn tay có vết chai mỏng dán lên đồi núi, Cua Cua nhịn không được phát ra một tiếng thở dốc, bàn tay to âu yếm bao lấy nơi tròn đầy, ngón tay thon dài khiêu khích đỉnh mềm mại.
Trong lúc thâm tình vỗ về chơi đùa, sắc mặt Cua Cua càng thêm ửng hồng, đỉnh núi trở nên càng thêm đẫy đà no đủ.
Cảnh đẹp mất hồn làm Đồng Đồng nhịn không được hít sâu, cũng làm cho gậy gộc dưới thân Cua Cua càng lúc càng buộc chặt.
“Nhớ ta không?” Nỉ non bên tai nàng.
“Dạ.”
Để thưởng cho Đồng Đồng đã đáp lại, cúi đầu, hôn lên quả đào sớm thẳng đứng, tận tình hôn mút, không chỉ chuyển động đầu lưỡi, thậm chí còn cắn nhẹ, quyến rũ Cua Cua đến mất hồn.
Đầu ngón tay khiêu khích từ bên chân non mịn tiến dần lên, chẳng mấy chốc đã va chạm chỗ tối giữa hai chân Cua Cua, cùng nhau Cua Đồng......
Cua Cua theo bản năng khép chặt hai chân, tựa hồ muốn né tránh Đồng Đồng đụng chạm.
Không để ý Cua Cua tránh né, chân cua thon dài kiên định tham tiến vào vỏ cua, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hoa viên Cua Đồng.
“A......” Cua Cua vặn vẹo thân mình, khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của Đồng Đồng.
Vốn định hung hăng hôn xuống, có lẽ Đồng Đồng chờ không kịp, một tháng dày vò, Đồng Đồng nhịn đủ lâu rồi.
Giờ phút này, động hẹp bao lấy chân cua, một tháng không có mở ra vỏ cua, nó càng chật hẹp.
Lần sau ta sẽ hôn nàng, hôm nay trước hết để cho Cua Đồng đến yêu nàng đi.
Đồng Đồng rút chân cua ra, mặc cho dịch Cua Đồng của Cua Cua tùy ý chảy xuôi, làm cho Cua Cua hư không khát cầu Đồng Đồng tiến vào.
“Đồng Đồng......”
“Cua Cua, ta đến đây.”
Từng chút tiến vào vỏ cua, lâu lắm chưa đi đến đây, Đồng Đồng sợ đột nhiên xâm nhập sẽ xé rách vỏ Cua Cua.
Đồng Đồng □ Cua Đồng mang đến cảm giác mất hồn Cua Đồng, sung sướng làm cho Đồng Đồng tựa như con ngựa thoát cương, ôm chặt Cua Cua mạnh mẽ Cua Đồng, cùng nhau mang đến cảm giác Cua Đồng.
“Cua Cua, nhớ nàng muốn chết.”
Trong từng đợt Cua Đồng cuồng dã, Cua Cua động đậy thân mình, không khống chế được ngâm khẽ, đạt tới cao trào.
Lại một trận Cua Đồng mãnh liệt, Đồng Đồng cuối cùng cũng được thỏa mãn, trong lần Cua Đồng mãnh liệt cuối cùng, để lại toàn bộ cua con nóng rực trong chỗ sâu nhất của Cua Cua...... (cảm giác bây giờ của edit là Cua Đồng bò ngang đường, sau này không dám edit H nữa:v)
Mặt trời lên cao, Hân Duyệt ngồi trước gương đồng quay trái quay phải nhìn kiểu tóc Má Ngô mới chải cho mình.
Má Ngô cười trìu mến, lúc đại thiếu gia không ở nhà, thiếu nãi nãi không để ý kiểu tóc của mình, mà nay...... Thật đúng là ‘nữ vi duyệt kỷ giả dung’ mà.
-------làm phiền chút xíu------
“Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung” – kẻ sĩ chết vì tri kỷ, con gái làm dáng vì người yêu mình. Đây là câu nói của Dự Nhượng, một người nước Tấn sống vào cuối thời Xuân Thu tại Trung Quốc. Ông là thích khách nổi tiếng bậc nhất thời đó.
--- ----mời các bạn đọc tiếp---- ---
Ở góc hành lang ngoài cửa, Tiểu Nghiên bị đại thiếu gia chặn đường.
“Những ngày ta không ở nhà, thiếu nãi nãi có phải bị kinh sợ chuyện gì không?”
“Không...... Không có.” Tiểu Nghiên xoa nắn góc áo.
Ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua, giữa mùa nóng nàng vẫn là cảm thấy lạnh phát run, ngập ngừng nói: “Thiếu nãi nãi không cho nói.”
“Nói.” Âm thanh tức giận mang theo áp lực ngàn quân.
Tiểu Nghiên sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống: “Dạ, Mấy...... Mấy ngày hôm trước, thiếu nãi nãi nói dưa và trái cây vừa hái xuống là ăn ngon nhất, nô tỳ đã nghĩ đến phòng bếp ở hậu viện có một mảnh vườn rau. Vốn...... Vốn nô tỳ muốn đi hái một chút cho thiếu nãi nãi ăn, nhưng người nói tự mình hái ăn mới ngon, liền đi cùng nô tỳ. Ai ngờ người giữ vườn rau què chân Khoái Tam thả một con rắn đi ra, vốn người phương Nam không quá sợ rắn, có lẽ bởi vì thiếu nãi nãi là người phương Bắc, nên bị dọa không nhẹ.”
“Khoái Tam?” Tề Vân Đình hừ lạnh một tiếng, bước về hướng vườn rau.
Tiểu Nghiên nhìn bóng dáng đại thiếu gia đi xa, mới hoang mang rối loạn chạy vào nhà: “Thiếu nãi nãi, không xong rồi, người dặn nô tỳ không nói sự thật, đại thiếu gia tra hỏi nô tỳ không dám không nói, bây giờ ngài đã đến vườn rau.”
Hân Duyệt vừa nghe, vội vàng đứng dậy nhấc váy đuổi theo, nàng vốn không muốn cho hắn biết, là không muốn để chút việc vặt này làm phiền hắn. Tên Khoái Tam kia bình thường hay dọa đám nha đầu, bọn họ cũng đâu có làm sao. Không muốn để người ta nói mình thật yếu ớt, chấp nhặt mãi một chuyện nhỏ.
Xa xa nhìn thấy Tề Vân Đình khoanh tay mà đứng, Khoái Tam khập khiễng đi tới trước mặt đại thiếu gia, không đợi đứng vững, trên mặt đã trúng hai cái tát tay.
Gã té trên mặt đất, xoa xoa khóe miệng máu tươi, giãy dụa đứng lên.
Trong lòng âm thầm hối hận, ngày đó Tiểu Nghiên cố ý nhấn mạnh người đó chính là đại thiếu nãi nãi, chính là cảnh cáo gã thành thật một chút. Nhưng gã vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của thiếu nãi nãi, liền ngứa tay thả một con rắn ra ngoài.
Bình thường đám tiểu nha đầu nhiều lắm cũng chỉ mắng gã hai câu, nhưng ai biết thiếu nãi nãi là người phương Bắc, cực sợ rắn. Sợ tới mức hoa dung thất sắc, chạy trối chết.
Bọn hạ nhân làm việc ở phòng bếp chỉ nhìn từ xa, ai cũng không dám dính vào.
Có nha đầu to gan lặng lẽ nói: “Đáng đời, lão già lưu manh, sắc quỷ, đáng bị đại thiếu gia đánh chết.”
Má Lí yên lặng không nói, trống ngực đánh dồn dập.
Hân Duyệt đuổi tới trước mặt, Khoái Tam vừa mới đứng lên, nàng giữ chặt cánh tay Tề Vân Đình: “Bỏ đi, đừng đánh, chẳng qua là một con rắn nhỏ, hắn cũng không làm gì ta.”
Không thế nào?
Tề Vân Đình nhớ tới tối hôm qua trong lúc ngủ mơ nàng ôm chặt lấy mình, đầu đầy mồ hôi kinh hô: “Vân Đình cứu ta, Vân Đình cứu ta.”
Giận không kềm được.
Một cước tức giận đạp tới, Khoái Tam lướt qua một luống cải dầu, bay qua một luống rau hẹ, ngã sấp xuống luống dưa chuột, đè nát hai gốc dưa.
Hân Duyệt đến cản trước người Vân Đình: “Đừng đánh, đánh như vậy sẽ chết người.”
“Hôm nay ta sẽ đánh chết hắn, bằng không khó tiêu mối hận trong lòng của ta.”
“Nhưng mà, chàng thật sự đánh chết hắn, ta sẽ mỗi ngày gặp ác mộng.” Kéo tay hắn, túm trở về.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hân Duyệt, ôn nhu nói: “Đừng sợ, có ta ở đây, quyết không cho nàng chịu nửa điểm uất ức.”
“Ta không muốn chàng đánh hắn, chúng ta trở về đi.”
Quàng qua bờ vai nàng, vỗ nhẹ nhẹ, ý bảo nàng không phải sợ.
“Thu dọn đồ đạc của ngươi, cút ra ngoài cho ta, về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi.” Vài năm trước, buổi sáng hắn ra ngoài gặp một tên ăn mày té xỉu trước cửa Tề gia, có lòng tốt thu nhận gã. Không nghĩ, vài năm nay không lo ăn uống, làm cho Khoái Tam quên chính mình họ gì, cũng dám thả rắn hù dọa đại thiếu nãi nãi, mà nay, Tề Vân Đình làm sao có thể giữ lại gã.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, tiểu nhân đáng chết, ngài đừng đuổi ta đi, rời Tề phủ ta cũng chỉ còn đường chết.” Gã dập đầu như giã tỏi.
Tề Vân Đình quay đầu nói với Tề Hưng: “Lập tức dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”
“Dạ.”
Nhìn bóng dáng vợ chồng đại thiếu gia đi xa, mọi người không khỏi run rẩy, đại thiếu gia đây là lập uy giúp thiếu nãi nãi.
Dám thừa dịp hắn không ở nhà lại khi dễ thiếu nãi nãi, tất nhiên không có kết cục tốt.
“Má Lí, bà làm sao vậy, sao lại ngồi ở đây?”
Ngươi cho là ai rảnh mà ngồi đó, chẳng qua là chân run rẩy thôi.
Một ngày mưa to hôm trước, không có đi mua hoa quả tươi, đã đem những quả vải ngon nhất tới chỗ Nhị di nương, ai ngờ buổi tối đại thiếu nãi nãi đột nhiên gọi Tiểu Nghiên tới lấy quả vải, đành phải đem những quả vải khô vài ngày trước cho nàng.
Chuyện này đại thiếu gia mà biết, má Lí vỗ vỗ lồng ngực, chỉ sợ một cước ta sẽ mất mạng.
“Ăn nhiều một chút, ăn xong mang nàng ra ngoài chơi.” Không ngừng gắp rau cho nàng.
“Thật sao?”
“Ha ha, những ngày nay ở nhà buồn lắm rồi đi.”
“Dạ.” Hân Duyệt và hai đũa cơm, “Ta ăn no rồi.”
Tề Vân Đình sủng nịch cười cười, nhặt hạt cơm bên miệng nàng, bỏ vào miệng mình.
Lúc ra khỏi cửa lớn, quản gia cung kính vái chào, Hân Duyệt liếc xéo nhìn lão chưa nói cái gì.