Đình giữa hồ sau hoa viên, tiếng đàn thánh thót như mưa rơi trên ngọc thạch.
Thải Vân ngón tay búp măng linh động, từ đầu ngón tay chảy ra tiếng đàn như từng cánh bướm, dập dờn bay lượn. Bỗng nhiên khúc nhạc chuyển, tựa như thảo nguyên xanh mênh mông, trong trẻo mượt mà.
Lúc Vương Kiêu đến gần, nhìn thấy nữ tử kia vạt áo tung bay, ánh mắt chan chứa tình cảm, trên khóe miệng đọng lại ý cười.
Lúc đến bên hồ lại nghe được giọng nam cất lên:
“Ta tiễn nàng ra đi nơi xa rất xa, nàng không nói một lời, thời đại rối ren, có lẽ không nên yêu đương quá xa xăm như thế, ta tiễn nàng ra đi tới nơi xa hơn cả chân trời, nàng phải chăng vẫn còn ở đây, tiếng đàn từ nơi đâu tới, sống chết khó đoán trước, ta chỉ biết dùng cả đời để chờ đợi.”
Bước chân khựng lại, mới phát hiện trong đình còn có bóng dáng của một nam tử, vừa rồi bị cây cột che khuất nên không chú ý. Hắn đối diện Thải Vân, trên giấy Tuyên Thành vẽ một bức họa.
Người nọ cũng không ngẩng đầu, nét bút lả lướt không người, xem ra hình ảnh muốn vẽ đã ghi tạc vào lòng. Nhìn bóng dáng cũng cao lớn tiêu sái, là họa sĩ hay là ai?
Vương Kiêu cảm thấy lửa giận vô hình từ từ bốc lên, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo, đúng lúc này Thải Vân lượn lờ đứng lên, nhoẻn miệng cười.
Nhanh chóng tiến lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, bàn tay đã nắm thành quyền.
Thải Vân cất lời chào: “Phu quân, chàng đến rồi.”
Vương Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng, đang muốn chuyển tới trước mặt người nọ, hắn cũng đã thu lại bức họa, xoay người muốn rời đi: “Thải Vân muội muội, ta đi trước.”
“Thất ca ca đi thong thả.”
Thất ca ca? Là tình ca ca sao?
“Đợi đã, ngươi là ai?” Vương Kiêu bắt lấy cổ tay hắn, mắt hổ trợn lên, phản phất lộ ra sát khí.
Thải Vân sửng sốt, trong nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Ta là ai có liên quan gì ngươi?” Hắn vẻ mặt điềm nhiên, trong nho nhã có phần tuấn dật.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta.” Vương Kiêu tăng thêm lực ở cánh tay.
“Ta sẽ không tranh luận cùng kẻ thô lỗ.”
“Ngươi dám mắng ta? Hôm nay không nói rõ ràng, ta muốn mạng của ngươi.” Phẫn nộ trong lòng như át mất lí trí.
Thải Vân hoảng, tiến lên giữ chặt cánh tay Vương Kiêu: “Phu quân mau buông tay, chàng làm vậy sẽ làm huynh ấy bị thương.”
“Nàng quan tâm hắn như thế?” Vương Kiêu quay đầu không thể tin nhìn về phía nàng.
Thải Vân không biết nói gì cho phải, chỉ đành hướng về cây mai cổ thụ hô to: “Đại ca mau tới đây.”
Vợ chồng Tề Vân Đình thong thả bước đến, Hân Duyệt ngắm nghía cành mai trong tay, ngây thơ hỏi: “Muội phu thật nhiệt tình, muốn giữ Lão Thất ăn cơm cũng không cần phải sốt sắn như vậy chứ?”
Vương Kiêu nhíu mày, bỏ tay ra, khoanh tay đứng im.
Hắn phủi phủi tay áo, hạ bậc thang: “Đại ca, vẽ xong rồi, đệ trở về chỉnh sửa một chút là được.”
Vương Kiêu tiến lên từng bước, đoạt lấy bức họa, “Ta tiễn nàng đi nơi xa rất xa, yêu đương cách trở, hẹn nhau kiếp sau. Hừ! Chỉ sợ là thanh mai trúc mã, vẽ tranh vẽ......” Vừa mở ra, cũng sửng sốt, “Sao lại, không phải......”
“Không phải cái gì? Có phải Lão Thất ngươi vẽ không giống hay không.” Hân Duyệt tiến đến bên cạnh Vương Kiêu, “Đúng vậy a, Vân Đình chàng mau đến xem, vẽ rất sinh động.”
Trong bức vẽ một nam tử áo xanh đang đưa một cành mai cho một nữ tử, mặt mày ôn nhu, nữ tử thì vẻ mặt vui sướng, xinh đẹp phi thường.
Hân Duyệt giống như sợ thiên hạ không loạn, hỏi tới cùng: “Muội phu nói không phải, không phải cái gì?”
Vương Kiêu trên mặt hiện ra một tia xấu hổ: “Đệ tưởng......”
Thải Vân có vẻ hiểu ra: “Phu quân tức giận như thế, chẳng lẽ là hoài nghi ta......”
Vương Kiêu quay đầu nhìn lên, trong mắt nàng đã rưng rưng, cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ủy khuất.
Vội vàng bước qua, cầm tay nàng, thật lạnh. “Thải Vân, ta không có ý này, nàng đừng để ý.”
Thải Vân yên lặng cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
Vương Kiêu bối rối: “Thải Vân, ta...... Là ta không tốt, nàng đừng tức giận.” Giọng nói đúng là dịu dàng năn nỉ.
Trách lầm người ta tự nhiên chột dạ, chỉ là không rõ vì sao vừa rồi lại tức giận như vậy.
Tề Vân Đình cất cao giọng nói: “Để ta giới thiệu một chút, thất đệ, đây là Vương Kiêu phu quân của Thải Vân, lúc đại hôn chắc đệ đã gặp rồi. Muội phu, đây là con của đường thúc, theo thứ tự gọi là Lão Thất, Tề Vân Phong.”
Hai người gật đầu xem như chào, Vân Phong nói: “Ta vốn muốn chào hỏi muội phu, lại không biết vì sao hắn trợn mắt nhìn, cho nên ta cũng chỉ đành cáo từ.”
Vương Kiêu hào sảng liền ôm quyền: “Vừa rồi một chút hiểu lầm, làm cho thất huynh chê cười.”
Tề Vân Phong lần này thật sự nở nụ cười: “Muội phu để ý Thải Vân muội muội như thế, những ca ca nhà mẹ đẻ như chúng ta vui còn không hết nữa là.”
Tề Vân Đình giải thích một chút: “Vân Phong tinh thông âm luật, am tường vẽ tranh, hôm nay đặc biệt nhờ đệ ấy vẽ cho vợ chồng ta bức tranh, nhưng đệ ấy có thói quen, vẽ tranh phải có tiếng đàn làm bạn, cho nên mới để Thải Vân đánh đàn.”
Vương Kiêu nhìn trộm Thải Vân, cân nhắc một chút có nên hỏi hay không, cuối cùng vẫn là không nhịn được lòng hiếu kỳ: “Khúc ca vừa rồi là thất huynh hát sao?”
Vân Phong không hiểu: “Tại hạ không biết hát.”
Lúc này tiếng ca cất lên, “Ta tiễn nàng ra đi nơi xa rất xa, đệ nói là khúc này sao.”
Vương kiêu kinh ngạc há to miệng: “Sao lại là đại tẩu?”
Hân Duyệt trợn mắt liếc Tề Vân Đình: “Ta dạy cho đại ca đệ khúc Thiên lý chi ngoại này, nhưng mà chàng nói ẻo lả, là bài hát của nữ nhân. Nhưng đây rõ ràng là bài của nam nhân, vì thế ta liên bắt chước giọng nam hát cho chàng nghe một lần.”
Giờ phút này trong lòng Vương Kiêu lấy làm kỳ quái: Đúng là vô xảo bất thành thư* mà. (*không trùng hợp không có chuyện để kể)
Thải Vân buồn bực: Hôm nay thật kỳ quái.
Hân Duyệt cười thầm: Biết rõ lòng mình rồi chứ.
Tề Vân Đình tất nhiên vẫn thương bà xã: Tương lai cho dù Vương Kiêu biết, cũng sẽ không trách chúng ta, dù sao cũng vì tốt cho bọn họ.
Tề Vân Phong không nói gì: Cam tâm bị người ta lợi dụng chẳng sao, chỉ là cổ tay của ta – vừa nóng vừa đau.
Bà mối siêu cấp chiêu thứ năm: Rừng sâu núi thẳm
Tuyết rơi cả đêm, đường rất trơn trượt. Tề Vân Đình cẩn thận che chở vợ yêu, đến chân núi.
Buổi sáng, Hân Duyệt “trong lúc vô ý” nhắc tới, núi Hứa nguyện rất linh, nàng cùng Vân Đình đến núi Hứa nguyện cầu con, kết quả trong tháng đã mang thai.
Vì thế buổi chiều Thải Vân cũng rất vội vàng muốn đi, Vương Kiêu tự nhận võ công tốt, cũng không để ý đường trơn, đồng ý đi với nàng.
“À, bọn ta chính là theo con đường này lên núi, ở sâu trong núi có một nhà thợ săn, nếu trời tối không thể xuống núi, các ngươi có thể đến đó nghỉ ngơi một đêm.” Hân Duyệt nhiệt tình giới thiệu.
Thải Vân chào đại ca, đại tẩu, nhẹ giọng nói: “Vậy bọn muội lên núi đây.”
Vương Kiêu bước nhan đuổi theo, nắm chặt tay nàng, sợ nàng trượt chân.
Khách điếm dưới chân núi, Hân Duyệt đang cầm lò sưởi tay dựa vào người Tề Vân Đình: “Chàng nghĩ, bọn họ sẽ có tiến bộ không?”
“Duyệt Duyệt thần cơ diệu toán, kiếp trước nàng là đồ đệ của nguyệt lão sao.”
Nguyệt lão trên trời hắt xì một cái.
“Nói cho chàng biết, ta chính là nguyệt lão chuyển thế, chờ khi ta trở lại thiên đình liền cắt bỏ tơ hồng của chàng, cho chàng làm người cô đơn.”
“Nàng đến thiên đình, ta liền đuổi theo đến thiên đình, nàng xuống địa ngục, ta cũng sẽ theo tới địa ngục. Tóm lại, đừng nghĩ rời khỏi ta.” Tề Vân Đình nhẹ vỗ về cái bụng hơi nhô lên của nàng.
“Vân Đình, ta đói bụng.”
Nhìn xem bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, Tề Vân Đình gật gật đầu: “Xem ra bọn họ đêm nay sẽ không xuống núi, ta đi gọi tiểu nhị nhi dọn đồ ăn.”
Một đêm yên tĩnh.
Ăn xong điểm tâm, ước đoán bọn họ sắp xuống núi, đi đến chân núi nghênh đón.
Không bao lâu, Vương Kiêu ôm Thải Vân xuống dưới. Hân Duyệt tìm tòi nghiên cứu nhìn đôi chân nhỏ nhắn, Thải Vân mấp máy đôi môi đỏ hồng, tựa hồ là bảo thả nàng xuống dưới, Vương Kiêu cười cười, không biết là nói đùa câu gì, Thải Vân ngượng ngùng đem mặt chôn trong ngực hắn.
Đi đến trước mặt, trực tiếp đem nàng đặt lên xe ngựa, Thải Vân mang giải thích: “Muội không cẩn thận bị trật chân.”
“Được rồi, đừng giải thích, muội không biết giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật sao.” Hân Duyệt cũng lên xe, cùng nhau về nhà.
“Ta nhìn cảnh tượng hôm nay chợt nhớ về ngày thành thân của các ngươi, Thải Vân cũng là không muốn xa rời như vậy, có thể thấy được cảm giác nơi đáy lòng không lừa người được.” Hân Duyệt ha ha cười.
Thải Vân không hiểu: “Ngày thành thân?” Không phải đại ca ôm muội lên thuyền sao, sau đó chàng muốn ôm muội lên bờ, muội không đồng ý. Bây giờ ngẫm lại thấy có chút tiếc nuối.
Hân Duyệt đã cười muốn sốc hông.
“Đại tẩu, tẩu đến tột cùng đang cười cái gì?” Thải Vân co quắp bất an.
“Nha đầu ngốc, đến bây giờ muội còn tưởng rằng đại ca ôm muội lên thuyền sao, ha ha, ta nói mà, sao hôm đó muội lại cởi mở như vậy, còn bả đầu tựa vào vai tân lang, thì ra...... Ha ha.”
Khuôn mặt Thải Vân càng đỏ hơn: “Không phải đã nói là đại ca rồi sao, sao mọi người lại......” Mắc cỡ chết người.
“Muội phu người ta cam tâm tình nguyện, chúng ta cũng không thể ngăn cản được. Thải Vân ta nói với muội, ngày đó ta thấy bộ dáng hắn rất vui vẻ. Kỳ thật muội nghĩ đi, xuất giá tòng phu, hắn chính là chỗ dựa trọn đời này của muội. Dù sao hắn cũng có sức khỏe, có bản lĩnh, muội cứ ỷ lại hắn nhiều một chút, hắn lại càng thêm thỏa mãn. Nếu muội nói cho hắn biết hôm đó dựa vào hắn chỉ là hiểu lầm, hắn sẽ rất mất hứng đó.” Hân Duyệt nháy mắt.
Thải Vân nhớ lại một chút, ngày đó cảm thấy sắp xa nhà, cảm thấy không muốn xa rời, mới tựa vào đại ca. Thì ra đúng là chàng, có điều như vậy cũng tốt, được chàng ôm rời khỏi nhà mẹ đẻ, tiến vào nhà mới, sau này nhớ lại cũng là một loại hạnh phúc.
Vừa nghĩ khóe miệng lại ẩn giấu một chút ý cười.
Bà mối siêu cấp chiêu thứ sáu: Nói bóng nói gió
Trước ngày trở lại Hàng Châu, Thải Vân lại có chút rầu rĩ không vui. Vương Kiêu chỉ nghĩ rằng nàng luyến tiếc phải rời khỏi Tề gia, cũng không quá để ý.
Tề Vân Đình không thể không chỉ điểm cho hắn: Rất nhiều người đều cho rằng ta rất nuông chiều Hân Duyệt, nhưng ta cũng không cho là như vậy. Đệ không biết là nhìn thấy người mình thích vui vẻ thì bản thân sẽ càng vui vẻ hơn sao, nàng là cô dâu mới vào cửa, đối với toàn gia đình này cũng không phải quen thuộc, trong lòng tự nhiên cảm thấy bất an. Một nữ tử yếu đuối, không thể tranh chấp với cha mẹ chồng, không dám biểu lộ suyu nghĩ thật sự của mình. Nàng có thể dựa vào cũng chỉ có nam nhân của mình mà thôi, ta đã tỏ rõ sẽ không nạp thiếp, chỉ sợ làm nàng uất ức. Cho dù ở mặt ngoài không ghen tỵ, nhưng thật lòng có ai muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu bao giờ?
Vương Kiêu là người thông minh cỡ nào, lập tức tỏ thái độ: “Đại ca yên tâm, ta đã mang kiệu tám người khiêng cưới Thải Vân về nhà, tất nhiên sẽ toàn tâm trân trọng, không cho nàng chịu một chút uất ức nào.”