Ngày mai là sinh thần thứ năm mươi của Tề lão gia, tự nhiên sẽ có rất nhiều khách đến chúc mừng. Hân Duyệt hỏi quá trình chúc thọ, sẽ có người nào đến, mình thì nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
Tề Vân Đình cười thầm, con mèo lười này cuối cùng cũng chịu để tâm suy nghĩ.
Phất tay cho má Ngô lui ra, Hân Duyệt không chịu: “Còn chưa nói xong mà.”
“Còn có ai so với phu quân nhà nàng biết rõ mọi việc chứ.” Cầm qua tập ghi chép của Hân Duyệt, mỗi một việc đều ghi rất rõ ràng.
Vỗ vỗ đầu của nàng cổ vũ: “Duyệt Duyệt lần này rất dụng tâm nha.”
Nàng ngượng ngùng nở nụ cười: “Lần trước ta rời nhà trốn đi, hại chàng bị người ta nhạo báng, lần này ta không thể hại chàng nữa.”
“Duyệt Duyệt chịu cố gắng vi phu rất vui mừng, nhưng chuyện lần trước là ta sai, là ta làm cho tâm can bảo bối của ta chịu khổ, sau này đừng nói hại ta, nàng hại ta lúc nào chứ.” Ánh mắt hắn chứa chang tình cảm, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Sáng sớm, đã có rất nhiều quan to hiển quý đến chúc thọ, Vân Đình, Vân Thụ, Vân Hải ở cửa lớn nghênh đón, không ít đều nhà thường qua lại, mang theo nội quyến* đến, cũng không ít người mang theo nữ nhi. (*nội quyến: vợ)
Tề phu nhân có chút khó hiểu, năm nay nữ quyến đến có vẻ nhiều hơn mọi năm.
Kỳ thật cũng không ngoài hai nguyên nhân, tám chuyện là bản tính của nữ nhân, năm nay những tin tức chấn động đều là phát sinh từ đại thiếu nãi nãi Tề gia, vị này là chuyên gia phản nghịch trong truyền thuyết, đêm tân hôn tìm được đường sống trong chỗ chết, may mắn trở thành nữ tử đã lấy chồng đầu tiên nhận được thải cầu, được trượng phu hết mực cưng chiều, nghe nói Tề đại thiếu đã tỏ rõ sẽ không nạp thiếp. Thậm chí không vui liền rời nhà trốn đi, không thể hiểu nổi là Tề đại thiếu lại như phát điên tìm kiếm khắp nơi, nghe nói là sau khi công khai giải thích mới bằng lòng xuất hiện.
Nhân vật truyền kỳ như vậy có ai lại không mong được gặp chứ?
Thậm chí còn có lời đồn thiếu nãi nãi có bí thuật nắm được lòng nam nhân, vì thế ai cũng muốn thăm dò một phen.
Một nguyên nhân khác chính là tam thiếu gia Tề Vân Hải học nghệ trở về, đua thuyền rồng, rồi lại đi cướp thải cầu, áp tải đồ cưới, xuất đầu lộ diện ở những sự kiện lớn như thế, mọi người cảm thấy gia đình này điều kiện tốt, điều kiện của chàng thiếu niên độc thân này cũng tốt nên có chút ưu ái.
Vì thế mượn cơ hội lần này chăm chút cho con gái của mình, biểu hiện đoan trang nhu thuận trước mặt Tề phu nhân, kỳ vọng có vận may được người ta tới cửa cầu hôn.
Má Ngô là người thâm niên ở Tề phủ, bà con xa gần bà đều biết hết, hôm nay Hân Duyệt cố ý để bà ở bên cạnh, nhắc nhở cũng tiện hơn.
Vì thế, mọi người nhìn thấy đại thiếu nãi nãi đoan trang hiền thục, nhiệt tình tiếp đón các vị thân bằng, xưng hô thưa dạ, mọi chuyện đều an bài gọn gàng ngăn nắp.
Ngay cả Tề phu nhân cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ bà không muốn cho con dâu xuất đầu lộ diện, nhưng mà đem giấu con dâu đi cũng không được. Vì thế, dự tính nếu nàng có làm ra điều gì mất mặt, sẽ nhanh chóng bảo hạ nhân mang nàng đi xuống.
Mọi người ở tiệc mừng thọ thỉnh thoảng lại chúc mừng Tề lão gia, cả hai con dâu đều có bầu, con gái thì gả cho nhà tốt, đương nhiên cũng có không ít người nói bóng gió hỏi tam thiếu gia đã đính hôn chưa.
Cả ngày bận bịu, mệt rã rời. Có mấy nhà nữ quyến thân quen dùng tiệc xong cũng không về, ngồi trong phòng Tề phu nhân tán gẫu việc nhà. Hân Duyệt cùng Thu Sương đành phải tiếp khách, làm hại Tề Vân Đình đau lòng, vụng trộm tìm người đến truyền lời, bảo Hân Duyệt tìm cớ trở về nghỉ ngơi.
Vậy mà cố tình người ta giả hiền lương tới nghiện, chính là không đi.
Vì thế, việc này vừa qua, hiền danh của đại thiếu nãi nãi lan xa.
Mọi người chính là như vậy, giống như Thu Sương, bình thường không có tiếng tốt cũng chẳng làm gì xấu, nhưng ngươi làm được vậy, mọi người cũng chỉ coi đó là bình thường. Nhưng người “Việc xấu loang lổ” giống như Hân Duyệt, một khi có biểu hiện tốt một chút, mọi người liền nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hân Duyệt còn làm một việc khá chi li, trong hoạt động ngoại giao trọng đại lần này, phàm là những hạ nhân có biểu hiện tốt đều được trọng thưởng. Nhất là những người cung kính với mình, hoặc là có giúp đỡ mình. Dù sao Tề Vân Đình có tiền không xài việc này cũng là việc kia, qua lần này bọn người hầu lặng lẽ sôi trào, có người vui mừng, bởi vì tiền thưởng nhiều hơn bình thường mấy lần, còn lại tất nhiên rất hâm mộ, chảy nước miếng.
Đại thiếu nãi nãi chưa từng ban tiền thưởng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay làm người ta giật mình! Về sau, còn có ai không tươi cười đón chào đâu.
Sau khi thắng đẹp một trậng, Hân Duyệt vui vẻ tiếp tục kế hoạch hợp tác.
Bà mối siêu cấp chiêu thứ hai: Anh hùng cứu mỹ nhân
Trong suối nước nóng ở Noãn Ngọc đinh có hai vị nữ tử ngâm nước đã đời, “Thế nào, thoải mái không?” Hân Duyệt nhìn về phía Thải Vân khuôn mặt đã đỏ bừng.
“Dạ, thật tốt.”
“Muội tựa vào cạnh hồ ngủ một lát đi, vách tường đã được thiết kế lại, sẽ không trợt xuống đâu. Tưởng tượng bản thân mình đang tắm mình dưới ánh nắng, nằm trên cỏ xanh, hít thở không khí trong lành.......” Thuật thôi miên đã có tác dụng, Thải Vân dần dần nhắm hai mắt lại.
Nhìn lướt qua da thịt trắng mịn hồng hào của nàng, đến ngủ cũng xinh đẹp. Oa! Ta còn phải chảy nước miếng, đừng nói là nam nhân.
Hân Duyệt lặng lẽ đứng dậy lên bờ, mặc quần áo.
Tề Vân Đình cùng Vương Kiêu đang ở trong đình nghỉ mát đàm luận quốc gia đại sự, hoàng đế lớn tuổi hồ đồ, phương bắc Thát quốc binh hùng tướng mạnh, như hổ rình mồi, chiến tranh bùng nổ chỉ sợ là chuyện sớm muộn.
Lại thấy Hân Duyệt hoảng sợ chạy đến: “Muội phu, muội phu, không tốt rồi, Thải Vân té xỉu, ngươi nhanh đi cứu nàng đi.”
Vương Kiêu chạy vội mà đi, trên mặt tràn đầy lo lắng.
“Vân Đình ta đau bụng, chàng mang ta đi tìm đại phu đi.” Những lời này có vẻ là nói cho Tề Vân Đình, nhưng lại hướng về phía Vương Kiêu rời đi mà la lên.
He he, chúng ta đi, không gian nơi này sẽ để lại cho hai người.
Kỳ thật với tính tình của Hân Duyệt còn muốn rình coi một chút, lại bị Tề Vân Đình áp giải tới thư phòng.
Bà mối siêu cấp chiêu thứ ba: Hóa giải khúc mắc
“Thải Vân, ngày hôm qua muội không sao chứ?” Vẻ mặt lơ đễnh, thực chất là đang cười xấu xa.
Thải Vân khuôn mặt còn đỏ hơn quả táo, nhớ tới chuyện hôm qua còn làm cho nàng tim đập không thôi. Vốn đang ngủ ngon, ai ngờ thân thể đột nhiên lay động, mở hai mắt mông lung, thế mà lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn. Nghĩ rằng mình đang nằm mơ, liền mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt ngủ. Nào biết hắn trố mắt một lát, liền...... Ở trong nước......
Càng nghĩ càng cảm thấy là đại tẩu cố ý, có điều Vương Kiêu sau đó đối với nàng rất dịu dàng, buổi tối ăn cơm gắp đồ ăn cho nàng, bảo nàng ăn nhiều một chút.
“Thải Vân, muội ở trước mặt cha mẹ chồng, hay là hạ nhân, đoan trang hữu lễ là đúng, như vậy muội sẽ được mọi người tán thưởng. Không giống ta, nhân duyên không tốt, mọi người đều hận không thể bảo đại ca muội hưu ta.”
“Duyệt Duyệt...... Đừng nói như vậy, nào có.” Tề Vân Đình cầm tay nàng, ánh mắt đều là đau lòng.
Thải Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn qua, mỗi lần thấy đại ca nhìn đại tẩu đều làm cho nàng thật hâm mộ.
Hân Duyệt cười gượng hai tiếng: “Có điều ta không cần, chỉ cần Vân Đình yêu ta là đủ rồi.” Cùng hắn liếc mắt một cái, nhìn nhau cười.
Thải Vân rất bội phục đại tẩu cởi mở như vậy, nhưng mình lại làm không được.
Tề Vân Đình nói: “Thải Vân, lời của mẹ tất nhiên là đúng, nhưng đôi khi cũng cần linh hoạt ứng biến.”
Lời này thiệt là nói nước đôi, khi nào thì mẹ chàng nói gì cũng đúng, Hân Duyệt oán thầm.
“Phải ứng biến làm sao chứ?” Thải Vân đôi mắt to vụt sáng.
“Nói cách khác lúc không có người ngoài, chỉ có muội và Vương Kiêu ở một chỗ, là có thể tự nhiên một chút, không cần quá câu nệ.” Hân Duyệt vẫn rất nôn nóng.
“Nhưng mà, vạn nhất hắn cảm thấy muội không được dạy bảo thì làm sao bây giờ?”
Lần này đến phiên Tề Vân Đình thở dài: “Muội muội ngốc, việc này với việc được dạy bảo có liên quan gì, vợ chồng ở chung tất nhiên là càng thân mật càng tốt.”
“Nhưng mà, mẹ nói muội không thể quá thân mật với hắn, không thể làm nũng này nọ, làm người ta cảm thấy muội là nữ tử không đàng hoàng. Thật sự yêu quý hắn, thì khuyên hắn bỏ thói quen xấu, uống ít rượu, đừng uống trà nguội, nửa tháng...... Cái kia......”
Hân Duyệt đang im lặng rốt cục cũng bạo phát: “Thải Vân, hắn là trượng phu của muội, muội không thân mật với hắn, thì thân mật với ai? Muội cả ngày khuyên hắn đừng như vậy, đừng như vậy, ai mà vui cho nổi. Nếu là thói quen xấu thật thì cũng nên sửa, còn những việc nhỏ nhặt ai mà chẳng có, huống chi muội lạnh lùng dạy bảo hắn như dạy bảo trẻ con, hắn sẽ vui sao, nếu là ta, cũng sẽ ở lại trong quân doanh không muốn về nhà. Còn có, chuyện gì kia, muội hỏi đại ca muội tân hôn lúc ấy là cả đêm...... Ai ya, muội còn nửa tháng, ta nói với muội, loại chuyện này nam nhân bị cự tuyệt sẽ rất mất mặt. Hoa nhà không thơm, hoa dại tự nhiên sẽ thơm, không phải muội đang tự tìm tình địch cho mình sao.”
Tề Vân Đình nhỏ giọng than thở: “Nhắc ta để làm chi.”
Hân Duyệt mặt cũng đỏ: “Loại chuyện này chàng nghĩ rằng ta và chàng bằng lòng nói chắc, nhưng Thải Vân như vậy rõ ràng hơi quá đáng.”
Thải Vân do dự không biết có nên phủ định phán đoán trước kia không, Tề Vân Đình không thể phủ nhận, tuy khó mở miệng nhưng cũng đành nói thật: “Thải Vân, phương diện này muội vẫn nên nghe theo đệ ấy sẽ tốt hơn. Ta thất có vẻ muội cũng thích đệ ấy, nếu muốn đệ ấy thích muội thì không thể quá câu nệ lễ tiết.”
Thải Vân vẫn còn có một chút không chắc chắn: “Mẹ nói, quan gia đều có yêu cầu nghiêm khắc với lễ tiết, muội sợ hắn sẽ khinh thường muội.”
“Thải Vân, yêu cầu nghiêm đó là quan văn, thầy dạy học giống ông ngoại, hay là cậu như vậy đều cổ hủ, chủ nghĩa áp đặt, còn Vương Kiêu là võ tướng, làm sao có thể thích những quy củ dong dài được?”
Thải Vân ngây thơ gật gật đầu, ánh mắt kiên định hơn rất nhiều.