• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Đình Phong, sao anh lại ở đây? " - Đinh Nhã Kì nhíu mày nhìn Dương Đình Phong rồi thở phào nhẹ nhõm.

" Em theo dõi cậu ta sao? Anh tất nhiên không phải tới đây vì cậu ta rồi. Anh theo Tiểu Bối tới đây " - Dương Đình Phong đút tay vào túi quần nhìn theo hướng Diệp Bối Bối đang rảo từng bước chân đi về phía cổng.

" Chúng ta có duyên thật. Ba em ép em đi du học chỉ vì muốn em gặp anh, sau đó chúng ta lại cùng chấp nhận cái sự sắp đặt của hai bên gia đình để trở về đây. Bây giờ lại có việc để chúng ta hợp tác nữa rồi " - Đinh Nhã Kì nhếch mép nói.

" Vốn dĩ chúng ta vẫn luôn trong mối quan hệ hợp tác mà. " - Dương Đình Phong bật cười. Phải, bây giờ anh vẫn đang là chồng tương lai của Đinh Nhã Kì theo sự sắp xếp của hai bên gia đình. Nếu Diệp Bối Bối mà biết thì sẽ như thế nào nhỉ? Anh nở một nụ cười tự giễu. Anh và Đinh Nhã Kì đã phải tổ chức lễ đính hôn trước khi hai người được quay về nước. Cũng may cả hai đã thuyết phục được gia đình không đăng tin này lên với báo chí truyền thông vội mà chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong gia đình hai bên.

" Anh không đuổi theo cô ấy sao? " - Đinh Nhã Kì quay qua nhìn cánh cổng công viên đã khuất bóng nó rồi nói.

" Không vội, một lát nữa anh sẽ đuổi theo cô ấy. Thời gian qua anh đã tìm hiểu về cuộc sống của cô ấy. Có vẻ như là khá tốt. Cô ấy vẫn luôn mạnh mẽ như thế. Bây giờ có lẽ đã đến lúc anh phải dành lại cô ấy rồi " - Dương Đình Phong cười nhẹ.

" Chúc anh thành công " - Đinh Nhã Kì cũng cười đáp trả Dương Đình Phong

" Em có cần anh đưa về không, vợ tương lai của anh? " - Dương Đình Phong nhìn cô cười

" Có lẽ bây giờ anh đang nóng lòng muốn đuổi theo cô ấy. Em cũng đang muốn gặp một người! " - Đinh Nhã Kì trả lời

Dương Đình Phong nhún vai rồi quay người đi vào mở cánh cửa ô tô rồi vẫy tay tạm biệt với cô sau đó phóng xe ra bên ngoài.

" Nếu cô ấy có thể là vật cản đường của em thì xin lỗi... em sẽ không tha cho bất cứ ai! " - Đinh Nhã Kì đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía chiếc ô tô vừa đi ra. Trầm ngâm một lúc rồi quay lại ghế đá bên cạnh gốc cây lớn.

***

Dương Đình Phong cho xe áp sát vào lề đường và giảm tốc độ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Bối Bối. Nó vẫn rảo bước trên đường mà không hay biết gì. Không khí vào ban đêm thật trong lành. Diệp Bối Bối muốn đi bộ một chúc sau đó sẽ bắt xe ôm về nhà vì nơi này về nhà cô khá xa. Đi được một lúc thì nó nhận thấy có ai đó đang theo dõi nó vì thế đã bắt đầu chú ý tới chiếc xe bên cạnh. Dương Đình Phong lúc này mới cho xe dừng hẳn, mở cánh cửa ô tô anh bước một chân xuống rồi đứng dậy quay sang nhìn Diệp Bối Bối đang chăm chú nhìn như đang chờ đợi để xem là ai. Vừa nhìn thấy Dương Đình Phong, nó có chút khựng lại nhưng rồi nhanh chóng bước đi khiến anh có chút hụt hẫng. Dương Đình Phong vội chạy theo nó, cầm lấy cổ tay nó kéo ngược về phía sau, một tay vòng qua người nó ôm chặt:

" Tại sao nhìn thấy anh em lại bỏ đi? "

" Tôi bỏ đi? Anh có đang nhầm lẫn hay không? " - Diệp Bối Bối chua chát nói sau đó đẩy Dương Đình Phong ra, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn anh cười nhạt - " Cả đời này tôi hối hận nhất chính là quen anh, cả đời này tôi ghét nhất cũng chính là đứng đối diện với anh như thế này! Chúng ta hãy cứ là hai đường thẳng song song, dù có bất cứ lí do gì cũng không nên chạm mặt nhau như thế này! "

Nói đoạn, Diệp Bối Bối quay người bỏ đi. Dương Đình Phong! Cái tên này căn bản đã không tồn tại trong cuộc sống của nó từ khi gia đình nó có chuyện. Nó hận anh! Hận anh đến cả trong giấc mơ cũng chỉ toàn thù hận đối với anh! Đã có người từng hứa sẽ ở bên cạnh nó, chăm sóc và yêu thương nó trọn đời, nhưng cũng chính người đó cho nó hiểu rằng lời hứa chỉ tồn tại sau vài giây anh nói ra nhưng nỗi đau là thứ tồn tại âm ỉ đến mãi sau này. Vì thế lúc tin tưởng một ai đó hãy tin bản thân có thể chịu đựng được sự phản bội, nếu không thì không nên tin tưởng bởi lòng dạ con người khó trách là sẽ không thay đổi!

Dương Đình Phong bước nhanh lên phía nó ôm chặt lấy nó từ phía sau:

" Anh sẽ không để em rời xa anh thêm một lần nào nữa. Anh trở về vì muốn bù đắp những tổn thương cho em. Dù em không chấp nhận cũng không thể. Bởi vì... anh yêu em! "

" Tùy anh thôi. Anh muốn làm gì là việc của anh. Lời nói của anh đối với tôi cũng giống như cơn gió thoảng qua thôi. Tạm biệt " - Diệp Bối Bối gỡ tay Dương Đình Phong ra rồi vẫy một chiếc taxi nhanh chóng rời khỏi nơi này còn Dương Đình Phong cứ nhìn theo mãi chiếc taxi như vậy. Anh hiểu tính cách của Diệp Bối Bối sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho anh, anh chỉ có thể dùng tấm chân tình này từ từ để nó hiểu ra tình yêu anh dành cho nó.

***

Quay lại với Triệu Thiên Vũ, vừa đưa Khổng Nguyệt San trở về liền quay ngược lại chỗ nó, nhìn thấy bóng dáng một người con gái ở phía xa xa kia trên chiếc ghế đá dưới gốc cây, Triệu Thiên Vũ vui vẻ nở một nụ cười dưới chiếc mũ bảo hiểm kín đáo che hết.

" Không ngờ cô cũng biết nghe lời như vậy! "

Triệu Thiên Vũ vui vẻ phóng nhanh đến chỗ nó. À không, phóng nhanh tới Đinh Nhã Kì!

" Tiểu Vũ... " - Đinh Nhã Kì ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi đứng dậy nói.

" Tại sao cô lại ở đây? Diệp Bối Bối đâu? " - Khác với sự vui vẻ vừa nãy, Triệu Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Đinh Nhã Kì nói.

Đinh Nhã Kì không trả lời vội, chạy tới ôm lấy cổ hắn thút thít:

" Tiểu Vũ, em vì bị ba mẹ ép nên mới phải nói lời chia tay với anh. Cũng vì ba mẹ ép nên em mới phải đi du học. Tiểu Vũ, bởi vì em không còn cách nào khác mới phải rời xa anh! Đừng rời xa em nữa, được không? "

" Nếu cô đã nghe lời ba mẹ như vậy thì tôi toại nguyện cho cô. Chúng ta tốt nhất không nên có bất cứ mối quan hệ gì bởi vì những tham vọng của cô và ba mẹ cô, tôi không thể đáp ứng được, đừng làm lãng phí thời gian của nhau thêm nữa "

Triệu Thiên Vũ gỡ tay Đinh Nhã Kì ra, quay qua hướng khác lạnh lùng trả lời cô sau đó phóng xe đi về phía trước để lại làn khói mịt mù. Đinh Nhã Kì nắm chặt bàn tay lại nhìn theo hướng chiếc mô tô vừa đi ra.

" Tiểu Vũ, em sẽ khiến anh phải rút lại lời nói ngày hôm nay! "

Chuông điện thoại của cô bỗng phát ra bản nhạc quen thuộc, Đinh Nhã Kì cầm vội chiếc điện thoại lên nghe máy:

" Hắc Hổ, có thể bắt đầu kế hoạch rồi "

***

Trần Lập Thành rảo bước trên vỉa hè, ban đêm thành phố thật lung linh trong ánh đèn lấp lánh. Ngày hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cậu, ngoài Đinh Gia Bảo ra thì mọi người đều rất thân thiện và giúp đỡ cậu nhiệt tình. Vì thế cậu cũng nguôi ngoai phần nào về chuyện của Hải Thần.

" Này cậu em, đi đứng không nhìn đường sao? " - Một đám người đi tới cố tình đụng vào vai cậu sau đó quay ngoắt nhìn cậu lên tiếng giống như người có lỗi là cậu vậy.

Trần Lập Thành hiểu ngay đám người này không có tốt đẹp gì, cậu quay người rẽ hướng khác để đi thì một tên giữ lấy bả vai cậu ghì lại:

" Láo, quá láo! Đụng trúng đại ca của tao còn không biết mở miệng ra mà xin lỗi à? "

Trần Lập Thành hất bàn tay trên vai cậu xuống, ngay lập tức có một tên đứng trước mặt cậu đưa tay nắm lại thành nắm đấm rồi đánh thẳng vào mặt cậu, Trần Lập Thành nhanh tay giữ lấy tay hắn ta bẻ ngược về phía sau. Một tên khác ngay lập tức nhảy lên đạp vào bụng cậu khiến cậu ngã nhào ra phía sau. Đồng bọn của hắn ta ngay lập tức cùng lúc xông vào đánh cậu. Mục đích của bọn họ là như vậy. Có lẽ ai đó lại chướng mắt với cậu.

/ Thành Thành, yếu đuối chỉ kìm hãm sức mạnh của em, trong mọi tình huống đều phải mạnh mẽ, nhớ lấy! / - Lời dặn dò của Hải Thần lại hiện ra trong đầu cậu

Anh, Hải Thần! Em sẽ không để người khác bắt nạt nữa!

Trần Lập Thành khó nhọc đứng dậy, đưa ánh mắt đỏ ngầu nhìn bọn người đang cười giễu cậu sau đó không bị động để chúng đánh nữa mà cậu đã thực hành những gì Hải Thần dạy cho cậu, tuy chủ là một vài chiêu thức đơn giản, không thể khống chế đám đông ở đây nhưng cậu tuyệt đối không muốn nằm im cho bọn họ đánh nữa, cậu không muốn làm Hải Thần và Tiểu Bối phải thất vọng hay lo lắng cho cậu!

Đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên, đám người kia vội bỏ chạy, chỉ còn Trần Lập Thành mệt mỏi nằm sóng soài trên nền vỉa hè.

" Nhanh lên, bọn chúng sẽ sớm phát hiện là báo động giả đấy " - Một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi chạy tới cầm lấy tay Trần Lập Thành kéo dậy. Thì ra tiếng còi vừa rồi là do người này phát ra từ tiếng loa.

Trần Lập Thành ngồi dậy, người đàn ông kia vội cầm lấy tay Trần Lập Thành khoác lên vai ông rồi đi khỏi nơi này. Tới một bãi đất trống, người đàn ông nhìn ngó xung quanh mới đỡ cậu ngồi dựa vào thân cây nghỉ ngơi.

" Cậu ở đâu để tôi đưa cậu về? " - Người đàn ông cúi đầu nhìn Trần Lập Thành nói.

" Chú là ai? Tại sao lại giúp tôi? " - Trần Lập Thành khép hờ đôi mắt nói, bây giờ cậu đang rất mệt.

" Mọi người gọi tôi là A Vương, bọn lúc nãy là người của Hắc Hổ. Đàn em của Hắc Hổ rất ngông cuồng, chuyên đi gây sự với người khác. Tốt nhất cậu nên tránh xa bọn chúng ra " - A Vương vỗ nhẹ vào vai Trần Lập Thành nói - " Tôi vô tình đi ngang qua đó. Cũng chẳng dấu gì cậu, tôi và bọn họ trước đây đều là đàn em dưới tay Hắc Hổ. Hắn ta là một kẻ tàn bạo, hắn sẽ làm đủ mọi thủ đoạn để kiếm chác lợi ích cho bản thân mình. Nếu cậu chỉ vô tình xui xẻo gặp được bọn họ thì tốt, tuyệt đối đừng gây chuyện với bọn họ. Cậu nghỉ ngơi một lát đi, sau đó tôi sẽ đưa cậu về " - A Vương nói rồi lấy một điếu thuốc ra hút thuốc. Trên gương mặt lộ rõ sự khắc khổ, cách ăn mặc cũng giống như một người công nhân chẳng có dáng vẻ nào là giang hồ ngoài một chiếc sẹo trên tay.

" Vậy bây giờ chú đang làm gì? " - Trần Lập Thành ngồi thẳng người dậy nhìn ông, hơi thở cũng đã đều hơn nhưng trên người cậu bắt đầu hình thành những vết bầm tím.

" Tôi đang làm công nhân xây dựng ở một tòa nhà gần đây. Chăm chỉ một chút có thể không lo cái ăn cái mặc nữa " - A Vương nở một nụ cười với cậu - " Lúc tôi còn đi theo Hắc Hổ, cuộc sống tuy khấm khá hơn nhưng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Hắn đối với đàn em cũng không nương tay một chút nào. Bây giờ thì tốt hơn rồi, tôi có thể ngủ ngon rồi "

Nụ cười của A Vương thật hiền hậu. Trần Lập Thành ho khan vài tiếng rồi ngửa đầu lên nhìn trời. Hải Thần lúc 16 tuổi có lẽ cũng giống như cậu, luôn bị đánh đập, bị ức hiếp như cậu. Chắc anh ấy cũng đã trải qua giống như cậu. Nhưng để có thể mạnh mẽ như thế chắc chắn anh ấy đã cố gắng rất nhiều!

Trần Lập Thành trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc rồi được A Vương đưa về nhà.

" Wow. Nhà cậu đây sao? Đẹp thật đấy " - A Vương thốt lên. - " Được rồi, cậu mau vào nghỉ ngơi đi "

A Vương cười hiền nhìn cậu.

" Này chú, chú là một người tốt. Hi vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với chú " - Trần Lập Thành quay sang nhìn A Vương cười nhẹ.

Nhìn thấy nụ cười ấy của cậu, A Vương cũng cảm thấy bản thân đã làm được một việc gì tốt. A Vương nở một nụ cười rồi ra về.

Trần Lập Thành nhìn theo A Vương một lúc rồi quay vào bên trong. Diệp Bối Bối nhíu mày nhìn bộ dạng của cậu không nói lên lời, cứ nhìn chằm chằm mãi như vậy. Cũng may Trần Lâm đã đi nghỉ ngơi sớm.

" Thành Thành, em... "

" Trên đường đi về em gặp đám người giang hồ, bọn họ ngứa mắt ngứa tay mà thôi. Em cũng không sao " - Trần Lập Thành trả lời Diệp Bối Bối rồi nở một nụ cười. Cũng không phải là cái dáng vẻ bi lụy lúc trước, Trần Lập Thành đã dần tập quen với cái môi trường này. Nhưng dù sao nó vẫn rất đau lòng khi nhìn thấy em trai bị như vậy.

" Vào chị sức thuốc cho em. Ngày mai em có tiết học gì? Cần chị giải đáp không? " - Diệp Bối Bối quay người vào trong, nó cũng không phản ứng gay gắt như lần đầu gặp.

" Có ạ " - Trần Lập Thành nở một nụ cười rồi đi vào phòng tắm rửa. Diệp Bối Bối đã chuẩn bị thuốc, cũng đưa luôn tập sách của mình qua phòng Lập Thành. Dù để Trần Lập Thành làm ở quán bar nhưng ní cũng không thể để thành tích học tập của cậu xút được. Hôm nay cậu đã đánh lại những kẻ ức hiếp cậu, hôm nay cậu gặp được chú Vương tốt bụng, hôm nay cậu nhìn thấy một ánh mắt tin tưởng từ Diệp Bối Bối. Hôm nay cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều! Cậu cảm thấy vui vẻ trong lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK