" Cô phục vụ kia... " - Chủ tịch Đinh bất ngờ nhận ra Diệp Bối Bối lên tiếng.
Mọi người cũng bắt đầu xì xào về Triệu Thiên Vũ và Diệp Bối Bối, đa phần là dành lời khen bởi những nốt nhạc họ đang chơi. Tần Lam Như có chút bất ngờ vì Triệu Thiên Vũ nhưng nhanh chóng vui vẻ nói:
" Cô gái kia là con gái của vị chủ tịch quá cô Diệp Thiên Tùng của Diệp Thị " - Tần Lam Như nói như giải đáp cho những thắc mắc của mọi người xung quanh. Tiếng xì xào lại càng nhiều hơn. Gần hai năm trời, mọi chuyện về Diệp Thiên Tùng bị ém nhẹm đi, sự xuất hiện của Diệp Bối Bối như làm cho mọi người nhớ lại vị chủ tịch tài giỏi nhưng xấu số của Diệp Thị.
Đinh Tuấn Hào nghe tới cái tên Diệp Thị thì có gì đó chột dạ, nghiêm mặt nhìn lên trên sân khấu, ông nhận ra Triệu Thiên Vũ vì từng là người mà ông cấm cản con gái ông. Tại sao cả hai người lại cùng xuất hiện? Hai đứa trẻ này thân thiết với nhau lắm sao?
Tần Lam Như khẽ nhìn sang sắc mặt của chủ tịch tập đoàn Đinh Thị rồi cười nhẹ.
Tiếng xì xào xung quanh càng làm cho Cao Viễn Minh, Hạo Nhất Nam và Mộc Quế Chi lo lắng nếu để nó nghe được về cái chết của chủ tịch Diệp mà mọi người đang bàn tán.
Âm nhạc vừa dứt, Diệp Bối Bối nhìn sang Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Vũ cũng quay sang nhìn nó. Chính hắn cũng không thể hiểu được tại sao bản thân có thể đánh được bản nhạc này, hắn cảm giác như bản thân đã đánh đi đánh lại rất nhiều lần bản nhạc này.
" Triệu Thiên Vũ, cậu... "
" Đừng nói gì cả "
Triệu Thiên Vũ cũng không thể lí giải mọi chuyện nhưng với hoàn cảnh này có vẻ hắn cần làm một việc gì đó hơn. Tiếng xì xào vẫn không ngớt, Triệu Thiên Vũ đã áp hai tay ấm nóng của mình vào tai nó sau đó đẩy nó đi về hướng cánh gà phía bên tay phải, hắn lại không dẫn nó đi về phía bữa tiệc mà lại quay ngược ra phía sau dãy phòng học rồi đi sâu vào khu vườn sau đó mới từ từ bỏ tay ra.
Diệp Bối Bối vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn như một người máy, lúc hắn buông tay ra thì nó vội ngẩng đầu lên, gương mặt hắn chứa đựng một sự hoang mang đến khó tả.
" Tại sao cậu lại biết bản nhạc ấy? " - Diệp Bối Bối ngước lên nhìn Triệu Thiên Vũ nói.
" Không biết " - Triệu Thiên Vũ lạnh lùng đáp nhưng Diệp Bối Bối có thể cảm nhận được sự bối rối trong câu nói, có vẻ chính hắn thực sự cũng không biết!
" Đó là bản nhạc mà ba tôi và cô Kiều Khanh đã dạy cho tôi và Hàn Vũ lúc còn nhỏ. Vừa nãy tôi muốn chơi lại bản nhạc ấy cùng Hàn Vũ thế nhưng anh ấy đã quên rồi, không ngờ người cùng tôi chơi tiếp bản nhạc ấy lại là cậu. À cậu là em trai của Hàn Vũ, chắc là Hàn Vũ dạy cho cậu sao? " - Diệp Bối Bối sực nhớ ra điều gì đó rồi gật gù nói.
Triệu Thiên Vũ chẳng nói gì thêm, gương mặt không có một chút biểu cảm nào cứ đứng đờ người ra như vậy. Diệp Bối Bối bước vài bước đi xung quanh người hắn, hít hà không khí của thiên nhiên vào một buổi tối đầy sao thơ mộng.
" Thích thật. Không gian này thật rộng lớn, cảm giác như tôi đã nhỏ bé lại như hồi còn nhỏ. Triệu Thiên Vũ, cảm ơn cậu đã cho tôi sống lại kí ức lúc nhỏ " - Diệp Bối Bối quay sang nhìn hắn nở một nụ cười khiến hắn bất động, gương mặt hắn có chút nóng bừng lên, trái tim đập dồn dập. Đã lâu lắm rồi hắn không tiếp xúc với nó ở một cự li gần như vậy à không phải là hắn đã không nhìn kĩ gương mặt nó như lúc này.
" Chỉ là tùy hứng, không cần phải cảm kích như vậy " - Triệu Thiên Vũ lạnh lùng lại càng lạnh lùng hơn, trả lời nó rồi quay người đi. Diệp Bối Bối nhanh chóng nắm lấy cổ tay áo của hắn níu lại:
" Tôi đã làm gì sai nên cậu giận tôi sao? "
" Không "
" Vậy thì tại sao? Không phải cậu đã từng nói đi đâu cũng phải đi bên cạnh cậu để cậu sai bảo sao? Không phải lúc tôi gặp nguy hiểm cậu đã không màng nguy hiểm tới cứu tôi sao? Sao đột nhiên cậu lại biến thành một con người như bây giờ! " - Diệp Bối Bối nhíu mày lại khó hiểu. Đột nhiên hắn thay đổi hoàn toàn con người của hắn, không phải là người mà nó quen nữa rồi.
" Vậy ý của cô là muốn tôi bắt nạt cô à? " - Triệu Thiên Vũ quay lại, giọng nói đã không còn lạnh lùng nữa nhưng thay vào đó là một nụ cười chế giễu, ánh mắt sắc lạnh như xoáy vào tim nó - " Em trai cô đã không còn làm việc ở quan bar Rose nữa, cô chẳng còn điều gì để tôi uy hiếp nữa, vậy cô vẫn muốn là người để tôi bắt nạt sao? Hay cô đã yêu tôi rồi? " - Triệu Thiên Vũ cười, một nụ cười giễu cợt nhưng lại chua chát, hắn tiến gần đến nó, một tay đỡ sau gáy nó, một tay ôm vòng eo của nó kéo vào lòng hắn, hắn dí sát mặt nó khiến gương mặt nó cũng tái đi.
" Triệu Thiên Vũ, cậu làm gì... "
" Cô nghĩ tôi làm gì? Cứu cô là vì Trần Lập Thành cũng ở đó! Tôi chỉ vì người của quán bar mới tới đó, cô lại cảm kích, nghĩ tôi vì cô mà đi tới chỗ nguy hiểm? Cô ngây thơ quá rồi đấy. Diệp Bối Bối, nói cho cô biết, cô chẳng là gì đối với Triệu Thiên Vũ tôi cả! " - Triệu Thiên Vũ nhếch mép nói, sau khi đã làm tổn thương nó, hắn ung dung bước đi, vẻ mặt giễu cợt của hắn, nó vẫn còn ghi nhớ rất rõ. Diệp Bối Bối ngẩng lên nhìn những vì sao lấp lánh, nó đang nhìn mẹ! Ba nói mỗi lúc nó muốn khóc hãy ngước nhìn bầu trời, mẹ sẽ là người lau nước mắt cho nó. Hàng lông mi đã ướt, Diệp Bối Bối vẫn ngẩng đầu lên trời quả nhiên nước mắt nó chẳng rơi xuống nữa, Diệp Bối Bối nở một nụ cười chua chát.
Triệu Thiên Vũ bước nhanh hơn về phía một thân cây to lớn, hắn nấp vào đó khẽ quan sát về phía xa. Một cô gái trong chiếc đầm dạ hội kim sa, dù đứng ở góc vườn mờ nhạt ánh sáng, nó vẫn nổi bật, cũng có thể vì cô gái này đã ở trong tim hắn nên hắn mới luôn thấy nó nổi bật dù nó trong bộ dạng nào đi chăng nữa? Triệu Thiên Vũ dựa vào thân cây cao lớn, ngẩng đầu lên nhìn trời khẽ mấp máy.
" Diệp Bối Bối.. xin lỗi "
***
Trong Một Căn Phòng!
Có ba cô gái vẫn âm thầm bàn kế sách.
" Căn phòng này gần với bàn ăn nhất, nếu lúc sảy ra chuyện cô ta có thể sẽ chạy vào bên trong này. " - Đinh Nhã Kì xem xét nói.
" Nếu lúc ăn mà nhận ra ở bên trong có rượu cô ta nhất định sẽ không ăn thêm, như vậy cô ấy chỉ bị dị ứng nhẹ, chưa đủ để khiến cô ta xấu hổ. Bây giờ cần một người ở đây cầm sẵn một ly rượu, tôi sẽ dụ cô ta vào đây, mọi người ép cô ta uống li rượu đó là được " - Đồng An lạnh lùng nói.
" Tiểu Nguyệt, cô làm được chứ? " - Đinh Nhã Kì hướng mắt sang nhìn Khổng Nguyệt San
" Á, sao lại là tôi? " - Khổng Nguyệt San nhăn nhó có phần sợ hãi nói.
" Đồng An đã có việc để làm, còn tôi và cô không thể cùng ở bên trong được, sẽ khó để giải thích với mọi người. Đề phòng lúc bị phát hiện cô chỉ cần nói, cô đang vui vẻ và nhìn thấy Diệp Bối Bối muốn chúc rượu cô ấy. Dù sao cô cũng không biết cô ta bị dị ứng với các chất có cồn, đúng không? " - Đinh Nhã Kì nhếch môi nói - " Tôi sẽ hỗ trợ cô ở bên ngoài "
" Thôi được nhưng cô phải ở bên ngoài hỗ trợ tôi nhé, đừng đi đâu đấy " - Khổng Nguyệt San tuy có phần sợ hãi nhưng vẫn gật đầu đồng ý
" Cô yên tâm " - Đinh Nhã Kì khẽ gật đầu, Đồng An và Khổng Nguyệt San cũng gật đầu nhìn nhau.
Bên trong bữa tiệc, mọi người đã bắt đầu dùng bữa, tiếng nói cười vẫn không ngớt. Cao Viễn Minh lo lắng đảo mắt xung quanh.
" Cũng may lúc đó có Triệu Thiên Vũ nếu không để cho cô ấy nghe được những lời của mọi người không biết sẽ ra sao? " - Mộc Quế Chi nói
" Sao bọn họ đi lâu vậy? " - Hạo Nhất Nam nhíu mày nói.
" Kia rồi " - Mộc Quế Chi reo lên.
" Em đi đâu lâu vậy? " - Cao Viễn Minh lo lắng lên tiếng khi thấy Diệp Bối Bối đang bước về phía bọn họ
" Có chút việc " - Diệp Bối Bối cười nhẹ cho qua - " À mọi người nhìn thấy Đồng An không? Tối nay em chưa gặp cô ấy "
" Không gặp " - Hạo Nhất Nam lắc đầu nguầy nguậy
" Anh cũng không " - Cao Viễn Minh cũng lên tiếng.
" Bối Bối, lát nữa cô nhớ ăn phần thức ăn ở bàn trên dĩa thứ hai nhé. Chỉ có dĩa ấy là không có rượu còn tất cả thức ăn ngày hôm nay đều có rượu " - Mộc Quế Chi nói nhỏ vào tai Diệp Bối Bối
" Bọn họ thì ra đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi " - Diệp Bối Bối trầm tư nói.
Cả bốn người nói chuyện một lúc, Diệp Bối Bối cảm thấy đói, buổi tối nó vẫn chưa ăn gì, sau đó một mình tiến đến bàn ăn.
" Tiểu Bối "
Đồng An từ phía sau xuất hiện, khẽ gọi nó.
" Đồng An, tao tìm mày nãy giờ, mày ở đâu thế? " - Diệp Bối Bối quay lại nhìn Đồng An nói.
" Có chút việc bận nên đến trễ " - Đồng An cười nhẹ rồi cầm dĩa thức ăn thứ hai ở bàn trên lên nói.
" Khoan đã, Đồng An. Tao muốn ăn dĩa này " - Diệp Bối Bối nhìn xuống dĩa thức ăn trên tay Đồng An nói.
" Có chuyện gì sao? Thức ăn ở đây đều giống nhau mà " - Đồng An quay sang nhìn nó, trong lòng cô mặc dù đã chắc chắn thức ăn ở đây đều có rượu nhưng vẫn lo lắng hỏi lại vì cô không muốn xảy ra sơ xuất gì.
" Chỉ là tao thích ăn cái dĩa mày lấy thôi " - Diệp Bối Bối khẽ cười. Tạm thời Diệp Bối Bối không thể giải thích với Đồng An về mọi chuyện nên đành nói.
" Vậy mày ăn dĩa này đi " - Đồng An cũng cười nhẹ đưa dĩa thức ăn đó cho Diệp Bối Bối rồi lấy một phần khác nhưng ánh mắt cô vẫn đổ về phía Diệp Bối Bối
Diệp Bối Bối vừa xúc một thìa thức ăn vào miệng đã ho sặc sụa. Đồng An vội đặt dĩa thức ăn xuống lo lắng đỡ tay Diệp Bối Bối:
" Mày sao vậy? "
" Trong... trong thức ăn có rượu " - Diệp Bối Bối vừa ngưng cơn ho thì đưa hai tay lên xoa xoa ở cổ mình - " Ngứa quá "
Ở một nơi trong bữa tiệc...
" Kìa, Tiểu Bối bị làm sao vậy? " - Hạo Nhất Nam lo lắng chỉ về phía Diệp Bối Bối
" Đó là bột ớt, cất tay đi " - Cao Viễn Minh thấp giọng nói, Hạo Nhất Nam vội thu cánh tay về nhìn Mộc Quế Chi và Cao Viễn Minh đang bình tĩnh đến lạ
Quay lại với Diệp Bối Bối...
" Sao? Trong thức ăn có rượu? Vậy giờ phải làm sao đây? " - Đồng An quýnh quáng nhìn xung quanh rồi chỉ vào căn phòng gần đó - " Kia rồi, mày vào đó nghỉ ngơi trước đi "
Diệp Bối Bối loạng choạng bước về phía căn phòng, vừa mở cửa ra Khổng Nguyệt San đã xuất hiện trước mặt cô, hai tay vòng về phía sau lưng.
" Tại sao lại là cô? " - Diệp Bối Bối vừa nhìn thấy Khổng Nguyệt San liền đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm vào cô.
" Tại sao cái gì chứ? Hôm nay thật là một ngày vui " - Khổng Nguyệt San nở một nụ cười lớn, cảnh cửa đột nhiên đi đẩy vào, Diệp Bối Bối giật mình nhìn về phía sau lưng, nó đưa tay đẩy cánh cửa nhưng ai đó đã giữ bên ngoài, Diệp Bối Bối lại tiếp tục nhìn về phía Khổng Nguyệt San thì Cô đã nhanh chóng đứng trước mặt nó.
" Cô muốn gì? " - Diệp Bối Bối nhíu mày nhìn Khổng Nguyệt San đề phòng.
" Chẳng muốn gì... hôm nay là một ngày vui, chỉ là muốn mời cô một ly rượu " - Khổng Nguyệt San đưa một ly rượu từ phía sau lưng bất ngờ đổ vào miệng nó. Diệp Bối Bối vội giữ lấy tay Khổng Nguyệt San để cô không thể đổ rượu vào miệng mình nữa, Diệp Bối Bối cả người đã bắt đầu nóng bừng lên những mận đỏ nhỏ bắt đầu xuất hiện ở cánh tay nó, ở người nó, Diệp Bối Bối vội dùng chân đạp vào một chân của Khổng Nguyệt San khiến cô khụy xuống còn Diệp Bối Bối thì văng ra phía cửa.
Ở bên ngoài, Đinh Nhã Kì đang giữ cửa nhận thấy có gì đó khác lạ, cô vội đi ngược lại hướng vừa nãy, ra khỏi khu vực này.
Diệp Bối Bối bị bật ra ngã nhào trước sân khiến tất cả mọi người đều chú ý liền chạy tới xung quanh cô. Đồng An vẫn ung dung đứng ở bên cạnh bàn ăn, cô bảo đi lấy nước cho nó nhưng thực chất vẫn đứng ở đó đợi kịch hay.
" Không hay rồi " - Mộc Quế Chi nhíu mày. Cả cô, Cao Viễn Minh cùng Hạo Nhất Nam nhanh chóng di chuyển tới phía đám đông.
Diệp Bối Bối ngã nhào ra sân, một tay chống lên đất một tay vuốt vuốt ngực, hơi thở gấp gáp, cả người nó bắt đầu khó chịu, ánh mắt lờ đờ lại có những đường máu đỏ, hai bàn tay liên tục kéo chiếc váy dạ hội, chiếc váy tuy không hở hang nhưng rất mỏng manh tuy nhiên nó vẫn cảm thấy nóng như bị lửa đốt khiến đầu óc nó mộng mị. Xung quanh mọi người không hiểu chuyện gì, người thì chỉ chỏ bàn tán người lại lo lắng cho người con gái này có những kẻ lại hi vọng thấy được những điều không nên thấy...
Đột nhiên..
Một bàn tay ai đó ghì chặt lấy tay nó giữ không cho nó tiếp tục cởi đồ. Những mận đỏ trên người nó bây giờ nổi nhiều hơn. Triệu Thiên Vũ cởi chiếc vest ngoài ra mặc vào cho nó khiến nó lại càng khó chịu hơn, cơ thể nó mỗi lúc một nóng.
" Diệp Bối Bối, em tỉnh táo lại đi " - Triệu Thiên Vũ gắt lên, gương mặt hắn bây giờ không còn lạnh lùng nữa nhưng cũng không biết là đang lo lắng hay là tức giận.
Triệu Thiên Vũ ôm ghì lấy nó ở dưới đất, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, bàn tay cô run run khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Triệu Thiên Vũ thì làm rơi chiếc ly xuống vỡ tan tành:
" Không, không... Tiểu Vũ " - Khổng Nguyệt San kinh hãi lẩm bẩm.
" Có chuyện gì vậy, Tiểu Nguyệt? " - Tần Lam Như và Triệu Thiên Minh cũng vừa lúc bước tới bên cạnh cô.
" Bác ơi " - Khổng Nguyệt San sợ hãi ôm chầm lấy Tần Lam Như mà khóc nức nở lên.
Cao Viễn Minh cùng Mộc Quế Chi vội vàng chạy tới, lúc chạy tới đây Hạo Nhất Nam đã đi đâu đó.
" Nóng...nóng " - Diệp Bối Bối vẫn trong cơn mê sảng hai tay cố giật hết tất cả những gì có trên người nó nhưng vì Triệu Thiên Vũ ghì chặt nó vào lòng nên nó cũng không thể làm gì khác.
Triệu Thiên Vũ lạnh lùng lướt qua Khổng Nguyệt San rồi bế sốc Diệp Bối Bối lên bước ra bên ngoài, khi lướt qua Cao Viễn Minh, anh mới thức tỉnh:
" Để tôi đi lấy xe "
Mộc Quế Chi cũng vội cở chiếc áo vest ra đắp lên người Diệp Bối Bối rồi chạy theo Triệu Thiên Vũ, đám đông vẫn chưa hết bàn tán.
" Chuyện này là sao? " - Tần Lam Như nhìn theo bóng dáng Triệu Thiên Vũ nói. Còn Triệu Thiên Minh vẫn im lặng đứng đó, có lẽ định mệnh đã có sẵn, muốn thay đổi cũng không phải dễ!
***
Ở phía sau dãy trường học, Hạo Nhất Nam vội lớn tiếng gọi:
" Nhã Kì "
Tiếng gọi cho anh làm Đinh Nhã Kì giật mình quay lại về sau:
" Là anh sao, Nhất Nam? Có chuyện gì không? "
" Là em làm sao? " - Hạo Nhất Nam lạnh lùng nói.
" Làm gì chứ? Anh bị hâm rồi sao? " - Đinh Nhã Kì bật cười
" Lúc Tiểu Bối gặp chuyện em đã lẳng lặng bỏ đi, nếu không liên quan tới em tại sao em phải bỏ trốn chứ? " - Hạo Nhất Nam tiếp tục nói.
" Bỏ trốn sao? Em chỉ là tùy hứng muốn ra đây, ở bên trong ngột ngạt, em đi hóng gió thì biến thành bỏ trốn sao? " - Đinh Nhã Kì không vừa đáp trả.
" Nhã Kì, anh là người hiểu rõ em hơn ai hết! Dừng lại đi, dù thế nào em cũng không có được trái tim của Tiểu Vũ đâu " - Hạo Nhất Nam xuống giọng nói.
" Được, cứ cho là em làm đi thì sao? Anh muốn tố cáo em với Tiểu Vũ sao? Anh thực sự không muốn ba chúng ta sẽ trở lại như trước đây sao? " - Đinh Nhã Kì nói, ánh mắt vừa sợ hãi vừa tức giận.
" Đủ rồi, nếu em cứ toan tính như thế, Tiểu Vũ sẽ không bao giờ quay lại với em đâu, đến cả anh cũng muốn tránh xa em, em hiểu không! " - Hạo Nhất Nam tức giận nói rồi quay người bỏ đi.
" Vậy thì sao? Em sẽ không bao giờ dừng tay đâu " - Đinh Nhã Kì như hét lên.
" Anh đã bảo em dừng tay đi... em nghe không hiểu lời anh nói sao? " - Một chất giọng lạnh lẽo vang lên sau lưng cô khiến cô giật mình quay lại.
" Anh.. sao anh lại ở đây? "
" Chúng ta đang cùng chung một con thuyền nhưng anh cũng có thể nhảy sang con thuyền khác mà hủy hoại con thuyền này đấy!!! " - Dương Đình Phong vỗ vỗ nhẹ vào vai Đinh Nhã Kì rồi rời đi. Đinh Nhã Kì nắm chặt bàn tay lại, cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.