Lớp học đã bắt đầu nhưng Đồng An vẫn chưa quay lại lớp, một lúc sau đó Đinh Nhã Kì cũng vào lớp.
Ở bên ngoài, Hạo Nhất Nam chạy theo một cô gái, cô gái ấy không ai khác chính là Đồng An!
" Anh buông tay em ra, đau quá" - Hạo Nhất Nam vừa đuổi kịp cô liền nắm chặt tay cô khiến cô có chút đau.
" Anh xin lỗi" - Hạo Nhất Nam vội buông cánh tay cô ra nói.
" Không sao, tại sao anh lại đuổi theo em? Có chuyện gì không? Nếu không có gì em phải vào lớp rồi" - Đồng An tránh né ánh nhìn của Hạo Nhất Nam lên tiếng.
" Em đã cúp học bao giờ chưa?" - Hạo Nhất Nam thấy vẻ lúng túng của cô thì bật cười nói rồi nắm lấy tay cô tiến về phía cổng trường.
" Anh làm gì vậy? Lớp học bên này mà" - Đồng An la lên khi bị anh kéo đi.
Hạo Nhất Nam chẳng nói chẳng rằng kéo cô đi tới quán nước đối diện trường học, đều là những nhà hàng nổi tiếng mà chỉ những người có tiền mới vào được.
" Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh lại đưa em tới đây? " - Đồng An có vẻ bực bội khi anh vẫn cứ im lặng như thế.
Đợi nhân viên mang nước và bánh ngọt ra đặt lên bàn rồi Hạo Nhất Nam mới từ từ lên tiếng:
" Chỉ là muốn đả thông tư tưởng cho em mà thôi. Uống nước đi " - nói rồi anh bật cười nhẹ nhìn cô
" Có chuyện gì thì anh nói thẳng luôn đi, đừng úp mở nữa" - Đồng An bực dọc nói.
" Em nghĩ là anh đã quen biết em từ lúc nào?" - Hạo Nhất Nam đột nhiên đặt câu hỏi làm cô có chút bất ngờ
" Là lúc em bất cẩn va vào anh ở quán bar mà không, có vẻ như anh đã biết em từ trước?" - Đồng An hơi nhíu mày khó hiểu nhìn anh.
" Phải, hôm đó anh đã va phải một cô gái rất xinh đẹp, rất quyến rũ khác hẳn một cô gái giản dị, mạnh mẽ anh từng giúp đỡ, cô ấy còn rất anh hùng nữa " - Hạo Nhất Nam dựa vào thành ghế bật cười nhìn cô.
~~ Hồi tưởng ~~
Một cô gái mặc chiếc quần jean kết hợp với chiếc áo phong trẻ trung, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai năng động tiến vào chiếc bàn khá khuất nhìn về phía quầy pha chế nước, gương mặt cô có vẻ lúng túng vì lần đầu tới đây nhưng gương mặt giãn ra khi bắt gặp hình bóng ai đó.
" Chị dùng gì ạ? Hôm nay bên em có một lọai rựơu thượng hạng nhập từ bên Pháp, chị có muốn dùng thử không ạ?" - Một cậu nhân viên có gương mặt điển trai tiến đến hỏi cô
" Rượu ư? Không không, cho tôi một nước ép dâu được rồi" - Cô gái vội lắc đầu nói.
" Sao cơ ạ? Chị không đùa em chứ ạ" - Cậu nhân viên khó hiểu nhìn cô
" À.. Tôi... tôi, thôi cậu cứ lấy giúp tôi lọai rượu gì mọi người thường hay dùng là được" - Cô gái phẩy phẩy tay đẩy cậu nhân viên đi vì che mất tầm nhìn của cô về phía ai đó. Cậu nhân viên khó hiểu nhìn theo hướng nhìn của cô thì thấy Triệu Thiên Vũ, Hạo Nhất Nam cùng Cao Viễn Minh đang nói chuyện với nhau, cậu cũng không tiện nhìn ông chủ quá lâu nên đành đi vào bên trong lấy rượu cho cô.
Một lúc sau, cậu nhân viên bưng ra một ly rượu không may bất cẩn đụng vào một người con trai, nhìn phong cách ăn mặc của hắn ta cũng có vẻ là một gã ăn chơi.
" Ax đổ hết lên người tao rồi, mày muốn chết sao?" - Tên đó tức giận nói rồi hung hăng đạp vào bụng của cậu nhân viên khiến cậu ngã về sau nằm dài trên sàn.
" Em... Em xin lỗi, em bất cẩn quá " - cậu nhân viên vừa sợ hãi vừa ôm lấy bụng nhăn nhó vì đau. Mặc kệ cậu nhân viên đang nằm ngửa ra giữa sàn những người xung quanh nhìn cậu cười nửa miệng, chẳng một ai thương xót cho cậu, sự việc này cũng gây sự chú ý tới bọn hắn.
" Bất cẩn sao? Bất cẩn này, để tao cho mày thấy được hậu quả của sự bất cẩn đấy" - Tên đó tiến tới vừa nói vừa đạp vào bụng cậu nhân viên liên tục.
Cô gái vừa nãy không ai khác chính là Đồng An, cô không thể ngồi yên chứng kiến người khác bị bắt nạt được liền tung cú đá vào người tên vừa ra tay hành động dã man kia.
" Xin lỗi, tôi bất cẩn quá" - Đồng An nhếch mép nhìn tên hung hăng kia, trong đáy mắt có chút tức giận.
" Mẹ kiếp" - Tên đó nắm chặt bàn tay lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Đồng An rồi lao vào đánh cô, sẽ chẳng có gì ái ngại nếu không phải cùng một lúc cả năm tên thân hình lực lưỡng cùng xông vào đánh một mình cô. Đồng An cũng không phải là một cô gái yếu đuối, cô theo lớp học võ cùng Diệp Bối Bối từ rất sớm, cũng được xem là một người mạnh nhưng phải đấu cùng lúc nhiều người cũng khiến cô đuối đi.
Bất chợt, một kẻ dùng con dao sắc nhọn lao đánh lén từ phía sau lưng cô, Hạo Nhất Nam đã nhanh chân đá phăng con dao trong tay tên đó rồi cười mỉa mai:
" Ở đây không dùng mấy món đồ chơi này, một đám người bắt nạt một cô gái, không thấy nhục nhã sao?"
" Không liên quan đến mày, tránh ra!" - Tên đầu đàn tức giận quát.
" Tới đây chơi thì hoan nghênh, còn muốn phá đám thì phải xem ông chủ ở đây là ai đã" - Cao Viễn Minh nhếch mép nhặt con dao dưới đất lên rồi tiến đến kẻ gây náo loạn quán bar của anh kề dao lên vai tên đó nhẹ giọng.
" Nhân viên của mày động vào tao trước! Cao Viễn Minh, đừng quên tao là khách quen ở đây, gia đình tao cũng là đối tác làm ăn lâu năm với nhà mày đấy!" - Tên đó có chút sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói.
Cao Viễn Minh cúi đầu xuống nhìn cậu nhân viên vừa bị đánh vẫn đang nằm oằn trên sàn, sau đó nhìn sang tên kia nhếch mép:
" Hôm nay nhân viên của tao bất cẩn, phục vụ không tốt? Ngày hôm nay quán bar Rose sẽ không lấy của mày một đồng nào, coi như bồi thường. Nhưng còn việc đánh nhân viên của tao và gây náo loạn quán bar của tao thì sao? " - Cao Viễn Minh mạnh chân dùng hết lực đạp vào bụng tên đó khiến tên đó văng ra xa, anh tiến tới nắm lấy cổ áo của tên đó nghiến răng -" Quán bar của tao không nghênh đón mày, cút "
" Cao Viễn Minh, mày sẽ phải hối hận! Để xem mày sẽ ăn nói thế nào với ông già mày!"
Nói rồi tên đó ôm lấy bụng vội bỏ đi, đây là địa bàn của Cao Viễn Minh, hơn nữa thế lực ngầm đứng phía sau bọn hắn cũng rất ghê gớm, tên đó tất nhiên không dám ho he gì. Cao Viễn Minh chỉ bật cười nhún vai, cái trên đời này anh không quan tâm nhất chính là sản nghiệp Cao Thị!
" Rất ngầu và rất đẹp trai đấy " - Hạo Nhất Nam bước tới vỗ vào vai Cao Viễn Minh trêu chọc
" Điều hiển nhiên nên không cần nhắc lại, còn cậu, anh hùng cứu mĩ nhân sao?" - Nói đến đây Cao Viễn Minh vội quay sang tìm cô gái lúc nãy, trước khi anh kịp ra tay thì cô gái ấy đã ra tay giúp đỡ trước. Còn Đồng An, khi Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam ra mặt thì Triệu Thiên Vũ vẫn chẳng quan tâm ngồi một góc ở đó, cô chỉ khẽ liếc nhìn hắn rồi bỏ đi khi biết cậu nhân viên kia đã an toàn.
~~ Kết thúc hồi tưởng ~~
" Anh nhắc lại chuyện này làm gì?" - Đồng An ngờ ngợ nhớ lại rồi thắc mắc nhìn Hạo Nhất Nam.
" Đã từng có một cô gái giản dị, tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác như thế, đó là một Đồng An mà anh từng quen biết" - Hạo Nhất Nam cười nhẹ.
" Chuyện đó thì có liên quan gì tới anh?" - Đồng An nhíu mày lại
" Lần trước Tiểu Bối bị Khổng Nguyệt San ép uống rượu là do em và Nhã Kì đứng phía sau mọi chuyện, đúng chứ? Lúc nãy em theo dõi Tiểu Bối? Em vẫn còn theo dõi mọi hành động, cử chỉ của Tiểu Bối, em vẫn chưa thực sự muốn trở lại là bạn của cô ấy?" - Hạo Nhất Nam thẳng thắn nhìn vào cặp mắt Đồng An nói.
" Lúc nãy vô tình trông thấy Tiểu Bối chỉ là thấy không tiện xuất hiện, anh cho là điều đó cũng trở thành một cái gì xấu xa sao? " - Đồng An cố giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể, lên tiếng.
" Đồng An, em thích Tiểu Vũ đúng không? Cậu ấy có lẽ cũng biết điều đó nhưng cậu ấy sẽ không thể biết được vì cậu ấy mà em trở nên như bây giờ. Không còn là một Đồng An cách đây hai năm anh từng gặp nữa, Đồng An, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trở thành một người vì tình yêu mà có thể làm tất cả, đến cả bạn thân của mình cũng không nương tình. Đến cuối cùng, em sẽ có được cái gì? " - Hạo Nhất Nam ngồi thẳng dậy nhìn Đồng An.
" Anh cho là anh hiểu được em bao nhiêu phần? Anh cho là anh hiểu được con người em sao? Anh đối với em cũng chỉ là một người xa lạ không thân thiết, dựa vào đâu có thể nói chắc chắn như vậy? " - Đồng An cũng nhìn thẳng vào cặp mắt của Hạo Nhất Nam nói
" Ít nhất anh có thể nhìn thấy được cô ấy thay đổi thế nào! Anh vẫn mong cô ấy sẽ thật ngây thơ, hồn nhiên giống như trước đây. Tiểu Vũ đã thừa nhận tình cảm dành cho Tiểu Bối, ở bên cạnh cậu ấy rất lâu nhưng anh chưa từng thấy người con gái nào khiến cậu ta thay đổi nhiều như vậy, anh hi vọng cô gái ấy sẽ biết điểm dừng, làm lại từ đầu khi còn có thể! " - Hạo Nhất Nam tiếp tục nhìn Đồng An nói.
Từng lời từng chữ của Hạo Nhất Nam như xóay sâu vào tâm can cô, bóp nghẹn trái tim cô đau nhói. Tại sao lại là Diệp Bối Bối? Tại sao có bao nhiêu cô gái hắn lại không thích mà nhất quyết lại là Diệp Bối Bối? Tại sao cô đã âm thầm đơn phương hắn, dõi theo hắn hai năm qua lại không bằng sự xuất hiện của Diệp Bối Bối?
Một giọt, rồi hai giọt nước mắt cứ liên tục rơi xuống, Đồng An nắm chặt bàn tay lại rồi đẩy ghế đứng lên bỏ chạy ra bên ngoài. Hạo Nhất Nam vẫn ngồi đấy không đuổi theo cô, anh nghĩ bây giờ cô cần ở một mình sẽ tốt hơn là có một người bên cạnh. Hạo Nhất Nam vẫn luôn biết đến cô vẫn luôn biết cô dõi theo Triệu Thiên Vũ, mỗi lần xuất hiện cùng Triệu Thiên Vũ anh đều nhìn thấy cô. Cũng chẳng biết từ lúc nào anh lại để ý tới cô gái này như vậy, anh có thể thấy rõ được sự thay đổi ở con người cô, rất trân quý tình cảm đấy của cô và hi vọng cô sẽ đặt tình cảm ở đúng chỗ, chỉ có như vậy cô mới hạnh phúc!