Chu Yến Hỗn mở cửa vào văn phòng của Chu Yến Hoài, anh đang ngồi trên sofa uống trà xem ipad.
Cậu rất tự nhiên cởi áo khoác nỉ, giày da cũng ném đi chỗ khác rồi nằm lên sofa, hai chân đặt lên sau lưng anh trai mình.
Đắp quần áo lên người, ngủ trưa.
Hai giây sau, chân dài của Chu Yến Hỗn không được thoải mái, đạp anh trai mình một cái.
Chu Yến Hoài nghiêng về phía trước, ly trà trong tay bị đổ một chút, anh tát vào chân Chu Yến Hỗn.
Chu Yến Hỗn rụt chân lại, mở mắt ra, trong mắt có lửa giận, "Anh làm cái gì vậy?"
Chu Yến Hoài lạnh nhạt nói, "Anh còn muốn hỏi em đang làm gì đấy."
Cậu nhắm mắt, trở mình, co chân lại ngủ tiếp.
Sau khi nhắm mắt, bên tai lại vang lên lời nhắc của Kiều Mạn Mạn về sinh nhật của Thẩm Vi Lê, liên tục lặp đi lặp lại như ma chú.
Mấy ngày nay, cảm xúc của cậu với Thẩm Vi Lê thay đổi thất thường, lúc thì nổi điên gọi điện tìm kiếm cô, lúc thì nghiến răng nghiến lợi nghĩ cô thích ở đâu thì ở, không liên quan gì tới cậu.
Cậu hận Thẩm Vi Lê tuyệt tình như vậy, một câu cũng không để lại cho cậu.
Hạ quyết tâm vứt bỏ Thẩm Vi Lê ra khỏi trí nhớ của mình, không chút lưu tình mà quên đi người này.
Nhưng mà vì cậu nên chị ấy mới đi, vừa đau lòng cho cô, lại vừa nhớ cô.
Sợ cô không đủ tiền tiêu, sợ cô gặp phải mấy người xấu như Lưu Hưng Hổ và Liễu Nhất Văn, sợ cô bị người khác bắt nạt, sợ cuộc sống của cô không tốt.
Lại nghĩ tới cô đi cùng một người đàn ông, ở trong khách sạn cùng người kia.
Sự bực bội ngày càng trở nên điên cuồng khiến cậu khó chịu, đến thở thôi cũng thấy khó khăn.
Cuối cùng lại sợ cô bị người đàn ông kia lừa thì phải làm sao.
Lúc nào cô cũng kiên cường, nhưng mỗi lần nghe người khác nói cô chỉ là con nuôi cũng sẽ âm thầm khóc một mình.
Cậu không thể thấy cô khóc được.
Tưởng tượng tới cảnh cô bị bắt nạt, ấm ức ngồi khóc, thở thôi cậu cũng thấy đau.
Ba tháng, mỗi một ngày, cảm xúc đó đều không ngừng tra tấn cậu, khiến trái tim cậu phiền loạn, khiến cậu phát điên.
Chu Yến Hoài nhìn hai chân cậu co ra co lại khó chịu, cuối cùng đứng dậy nhường chỗ, "Sắp tới có một đoàn phim muốn tới công ty chúng ta mượn cảnh quay, nếu em rảnh thì việc này giao em nhé?"
Giọng Chu Yến Hỗn không có chút cảm xúc nào, "Thiếu gia đây không rảnh."
Tuy không có cảm xúc gì, nhưng Chu Yến Hoài cũng biết cậu đang bộc phát tính tình thiếu gia của mình, anh cũng không ép, "Được, vậy anh giao cho người khác."
*
Thẩm Tùng Chu quay phim xong về nghỉ ngơi, Thẩm Vi Lê như trợ lý đứng dậy đưa áo khoác cho anh, "Anh Chu, bên trong có lẽ vẫn rất ấm."
Thẩm Tùng Chu cười nhận lấy, ngồi xuống tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Thế nào, có hứng thú với chuyện quay MV không?"
Thẩm Vi Lê chỉ lo một chuyện, cô ngượng ngùng ghé sát Thẩm Tùng Chu, nhỏ giọng hỏi, "Anh Chu, MV có cảnh hôn không? Nếu quay cái này thì em không được..."
Lúc Thẩm Vi Lê nhắc tới "cảnh hôn" thì hơi ngập ngừng, ban đầu cô muốn nói là "cảnh kia", nhưng lại cảm thấy nghe cứ như là cảnh giường chiếu vậy, cho nên lúc nói hai chữ "cảnh hôn" thì nói rất nhỏ.
Thẩm Tùng Chu bị cô chọc cười, lại cảm thấy nếu cười thì giống như chê cười cô vậy, vì thế đành cúi đầu uống trà.
Lúc này anh đang mặc đồ cổ trang, là mỹ nam tóc dài, cúi đầu uống trà, mái tóc rũ xuống, quanh người mang theo khí chất ôn hòa nho nhã cổ điển, rất đẹp.
Thẩm Vi Lê thưởng thức nhìn Thẩm Tùng Chu không rời mắt.
Trong lúc du lịch, cô từng xem hai bộ phim điện ảnh của Thẩm Tùng Chu và bộ "Tử tù" đã giúp anh đoạt được giải diễn viên nam xuất sắc nhất, bộ phim nghệ thuật rất có sức hút, mỗi ánh mắt đều như biết nói, nhiều lần trải qua tang thương, lúc dữ dội thì siêu ngầu, không hổ là ảnh đế, giờ phút này lại có cảm giác ưu nhã như ngọc.
Vốn dĩ Thẩm Tùng Chu muốn hỏi cô xem từng yêu đương chưa, nhưng thế thì quá đường đột, nuốt lại lời định nói về, đang định ngẩng đầu nói với Thẩm Vi Lê là không có lại nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn.
Thẩm Tùng Chu cầm danh thiếp lên xem, là của Thành Phi.
Thẩm Vi Lê thấy vẻ mặt Thẩm Tùng Chu không tốt lắm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tấm danh thiếp, cô giải thích, "Đây là..."
Thẩm Tùng Chu cũng đồng thời lên tiếng, "Về sau..."
Thẩm Vi Lê lập tức im lặng, ánh mắt ý bảo Thẩm Tùng Chu nói tiếp.
Anh cười khẽ rồi nói, "Về sau nếu có người đưa danh thiếp cho em, em cứ nói em là bạn..."
Nói tới đây, Thẩm Tùng Chu cảm thấy để Thẩm Vi Lê xưng là bạn mình cũng không phải ý kiến hay, ngừng hai giây rồi tiếp tục, "Cứ nói em là em gái anh, như vậy em sẽ gặp ít phiền phức hơn."
Phương Tiểu Hủy không ngờ, Thẩm Tùng Chu không chỉ không hiểu lầm chị Lê, mà còn sắp xếp "quan hệ giả" cho chị Lê nữa, ảnh đế thật sự quá tốt bụng rồi!!!
Còn vận may của chị Lê là thế nào vậy!!!
Trở thành "em gái nuôi" của ảnh đế sao!!!!
Kích động quá trời!!!
Thẩm Tùng Chu dịu dàng hỏi, "Không ngại chứ?"
Cuối cùng Thẩm Vi Lê cũng hoàn hồn, "Không ngại ạ!"
Sau đó cô phát hiện mình chưa cảm ơn, lại nhanh chóng nói, "Cảm ơn anh Chu ạ."
Thẩm Tùng Chu quay lại đề tài vừa rồi, ôn hòa nói, "Yên tâm đi, nếu lần này MV của Phó Tranh có cảnh hôn thì cũng chỉ mượn góc máy thôi, dù sao fan của cậu ấy cũng rất đông, không chịu để cậu ấy diễn cảnh hôn đâu."
Phương Tiểu Hủy nghe lời này thì nghiêng đầu dò xét, lo lắng hỏi, "Anh Chu này, vậy liệu chị Lê của em có bị fan của Phó Tranh công kích không?"
Thẩm Tùng Chu bật cười, "Fan của Phó Tranh công kích nữ chính MV thì về sau còn ai dám đóng MV cùng cậu ta nữa? Yên tâm đi."
Nghe anh nói vậy, Thẩm Vi Lê cũng không lo nữa, "Được thôi, nhưng cũng phải tới thử vai trước đúng không ạ? Nếu Phó Tranh đồng ý thì em hoàn toàn không có vấn đề gì cả."
Thẩm Tùng Chu nhìn cô, ngoại trừ đôi mắt xinh đẹp trong veo y như thím hai của anh ra thì tính tình quyết đoán này cũng giống chú hai của anh nữa.
Năm đó anh làm lạc mất em gái, vẫn luôn canh cánh trong lòng, vô cùng áy náy đau khổ.
Giúp đỡ cô gái này giống như đang giúp em gái của mình vậy.
Coi như là chăm sóc em gái, xem như chuộc tội.
*
Một cô gái mặc áo khoác rộng, đeo túi Chanel trên vai đứng phía sau trò chuyện với nhà sản xuất.
Cô ta hất cằm về phía Thẩm Vi Lê, cười quyến rũ với Thành Phi, "Sao rồi anh Phi, khuôn mặt cô ta có đúng loại Cao tổng thích không? Vừa rồi anh nói chuyện thấy thế nào?"
Tuy rằng trước nay Thành Phi chưa gặp cô gái kia bao giờ, nhưng anh ta đã ở trong giới giải trí nhiều năm, cũng gặp nhiều người sẵn sàng dâng hiến bản thân chỉ để nổi tiếng, trong lòng nắm chắc đến chín phần, "Khá được."
Nhưng Thành Phi vẫn có điều lo lắng, "Tiểu Tuyết, cô ấy tới cùng anh Chu, tuy đã nói là không thân thiết, nhưng xinh đẹp như thế, lỡ là thiên kim nhà nào thì sao?"
Chu Tuyết chắc chắn nói, "Yên tâm đi, em quen cô ta, ở chung thành phố. Cô ta tên Thẩm Vi Lê, xuất thân chỉ là một con nhóc nhà nghèo thôi."
Thành Phi hiểu rõ, "Bảo sao vừa rồi em kêu anh tới nói chuyện với cô ta."
Chu Tuyết nhướng mày, "Nếu cô ta là thiên kim thì sao em dám để anh làm xằng bậy được? Em đâu điên? Hơn nữa, nếu khiến Cao tổng vui thì chẳng phải anh càng được coi trọng sao? Anh Phi, em toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho anh đó ~"
"Được rồi." Thành Phi vui vẻ, "Tiểu Tuyết, nếu việc này thành công thì anh sẽ đưa em đi mua túi Chanel! Thôi, anh phải đi đây, em cứ làm việc của mình đi."
Thành Phi đi rồi, sắc mặt Chu Tuyết cũng thay đổi thành xem thường, hừ, tặng túi cũng toàn hàng nhái, cô ta cũng không lạ lẫm gì.
Chu Tuyết cúi đầu nhắn tin.
"Hôm nay muốn mua túi Chanel": [Mạn Mạn, tớ hỏi rồi, nói là không thân với Thẩm Tùng Chu, trùng hợp gặp thôi, có khi vừa mới dụ dỗ được. Có Cao tổng bên kia rồi, danh thiếp cũng đưa rồi, khả năng là thành công.]
Kiều Mạn Mạn trả lời ám chỉ: [Gần đây Đường thiếu nhàn rỗi, có thể nói vài tin đồn cho cậu ấy nghe.]
Chu Tuyết còn đang suy nghĩ xem nên nói cho Đường Phái không, lỡ đâu sau này Đường Phái lại mắng cô ta nói dối.
Nửa phút sau, Kiều Mạn Mạn gửi tới tin nhắn tới, là ảnh chụp chiếc túi mới.
Kiều Mạn Mạn: [Thích không? Muốn tặng cậu quà Giáng Sinh.]
Chu Tuyết kích động: [Cảm ơn Mạn Mạn, tớ thích lắm ~]
Chu Tuyết không do dự gửi ảnh Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu vào nhóm chat có mặt Đường Phái.
"Hôm nay muốn mua túi Chanel": [Tin nóng lại tới đây, con nhỏ giúp việc dụ dỗ được ảnh đế!]
"Tôi là tiên nữ": [Ai cơ? Ảnh đế nào? Già hay trẻ?]
"Ngủ một mình cả đêm": [Hình trên.]
"Hôm nay muốn mua túi Chanel" nhanh chóng gửi đủ loại ảnh chụp mọi góc độ của Thẩm Tùng Chu và Thẩm Vi Lê.
"Hôm nay muốn mua túi Chanel": [Tôi ở hiện trường, trời ạ, sắp bò lên người ảnh đế tới nơi rồi.]
"Tôi là tiên nữ": [Chậc chậc, đúng là cao tay, tính nết có chết cũng không sửa được.]
"Ngủ một mình cả đêm": [Trong nhóm này cần tag một người... nhìn cho rõ khuôn mặt thật của người ta kìa...]
"Hôm nay muốn mua túi Chanel": [Là Đường thiếu sao? Để tôi giúp cậu, @Đường Phái.]
Đường Phái đang đánh bi-a thì nhận được tin nhắn, càng đọc càng mở to mắt, chửi thề một tiếng.
Ngay sau đó chuyển tiếp toàn bộ ảnh chụp cho Chu Yến Hỗn.
Đường Phái: [Mẹ nó thiếu gia! Tìm được chị Lê rồi! Ở thành phố điện ảnh!!!]
Đường Phái gửi xong mới đọc tin nhắn trong nhóm chat, đám phụ nữ này đều đang nói Thẩm Vi Lê dụ dỗ Thẩm Tùng Chu.
Cậu ta lập tức hối hận vì vừa gửi ảnh cho Chu Yến Hỗn, nhanh chóng thu hồi.
Nhưng muộn rồi, Chu Yến Hỗn đã thấy ảnh chụp.
Cậu nhắn năm chữ: "Liên quan gì tới tôi."
Đường Phái, "..."
Đường Phái quay lại xem mấy bức ảnh kia, nói thật, cậu không thấy Thẩm Vi Lê đang dụ dỗ Thẩm Tùng Chu ở đâu cả, cũng không có chuyện sắp bò vào lòng Thẩm Tùng Chu.
Chỉ là ngồi ghế uống cà phê thôi mà.
Nhưng mới ba tháng, sao Thẩm Vi Lê đã quen Thẩm Tùng Chu rồi?!
Đường Phái: [Thiếu gia, không phải hôm trước cậu còn hỏi tôi có tìm được chị Lê chưa sao...?]
Chu Yến Hỗn: [Quên rồi.]
Đường Phái biết, Chu thiếu lại thất thường nữa rồi.
Ba tháng nay, Chu thiếu thường gọi cậu ta giúp tìm Thẩm Vi Lê, lại thường xuyên nói không cần nữa, cắn răng nói hận Thẩm Vi Lê tàn nhẫn, cả đời này không muốn tìm cô nữa, nếu ngày nào đó gặp lại trên đường, cậu cũng sẽ coi như không quen biết, coi Thẩm Vi Lê như một người xa lạ.
Không tới hai ngày sau, cả người Chu thiếu toàn là mùi rượu, râu ria xồm xoàm tới tìm cậu, nói muốn tìm Thẩm Vi Lê, say rượu lẩm bẩm, "Đường Phái, tôi nhớ chị tôi, rất nhớ."
Lúc Chu thiếu nói những lời này cứ như cún con không có nhà, gục đầu muốn tìm chủ nhân, vô cùng đáng thương.
Đường Phái không nói thêm gì nữa, dứt khoát lái xe tới tìm thiếu gia.
Đề phòng một tiếng sau, Chu thiếu lại thay đổi ý định.
Đặt vé máy bay, tới sân bay, lên phi cơ, lòng nóng như lửa đi tìm chị của mình.
*
Phương Tiểu Hủy đang ở phòng trang điểm giúp Giang Nhiễm Giai tẩy trang rồi mô phỏng Hepburn.
Thẩm Vi Lê ở cùng Phương Tiểu Hủy, Thẩm Tùng Chu rảnh rỗi không có việc gì cũng ở đó.
Trong tay bốn người còn cầm trà sữa, lượng đường vừa phải.
Giang Nhiễm Giai nhìn Thẩm Vi Lê trong gương, mắt vừa khinh thường lại vừa ghen ghét.
Phẫn nộ uống một ngụm trà sữa, trà sữa rất ngon, chỉ uống hai ngụm đã hết, Giang Nhiễm Giai hỏi Vương Kiện, "Em còn muốn uống nữa."
Có Thẩm Tùng Chu ở đây, giọng điệu Vương Kiện vô cùng kiên quyết, "Em là nghệ sĩ! Chỉ được một ly thôi!"
Giang Nhiễm Giai tức giận lườm Vương Kiện nhưng không nói gì nữa.
Thẩm Tùng Chu và Thẩm Vi Lê ngồi ở bàn tròn, đầu như sắp đụng vào nhau tới nơi.
Thẩm Vi Lê lướt ảnh chụp khách sạn trong ipad, "Em rất thích thiết kế của khách sạn này, có kiểu giếng trời, còn có hầm trú ẩn Tây Ban Nha. Chờ tới lúc em học thành công sẽ mở một công ty thiết kế, chăm chỉ làm việc, sau này sẽ tự thiết kế một căn nhà nhỏ ba tầng."
Thẩm Tùng Chu thích nghe cô nói chuyện này, anh rất coi trọng người có ước mơ.
Thẩm Tùng Chu hỏi, "Nhưng mà, không phải em học chuyên ngành tiếng Anh sao?"
Thẩm Vi Lê ngượng ngùng, "Hồi ấy em ghi nguyện vọng là chuyên ngành tiếng Anh, theo kế hoạch là sẽ trở thành giáo viên, nhưng dù sao thì em cũng chỉ học hết hệ chính quy, sau khi tốt nghiệp cũng đã tham khảo nhiều nơi tuyển dụng, lương của sinh viên chính quy đều không được cao cho lắm."
Nói xong, giọng điệu Thẩm Vi Lê lại rất mạnh mẽ, "Nhưng mà em định sang năm thi lên nghiên cứu sinh, chuyển sang chuyên ngành thiết kế, nếu có đủ thời gian sẽ học lên nữa."
Nghe đến đó, Giang Nhiễm Giai đang chơi điện thoại châm chọc, "Cô nhóc ơi, học chuyên ngành tiếng Anh mà lại làm thiết kế nội thất sao? Cô coi sinh viên chuyên ngành thiết kế là gì vậy? Thiết kế không phải là đi thăm thú khách sạn mà học được đâu, tựa như cô xem một ngàn bộ phim cũng không thể tự đóng phim được ấy. Suy nghĩ kì lạ, ấu trĩ."
Thẩm Tùng Chu không đả kích giấc mơ của người khác, nghe Giang Nhiễm Giai nói thì hơi nhíu mày.
Lúc này, Thẩm Vi Lê đã ngồi thẳng dậy, xua tay ý bảo Thẩm Tùng Chu không cần giúp cô nói chuyện, cô mở Liquid Text trong ipad, đi về phía Giang Nhiễm Giai.
Trong ứng dụng đó của Thẩm Vi Lê có rất nhiều sách, cô không nhanh không chậm hỏi, "Cô Giang biết đây là gì không?"
Giang Nhiễm Giai liếc một cái, trào phúng, "Tiểu thuyết sao?"
Thẩm Vi Lê mỉm cười, "Là 22 cuốn sách về thiết kế tôi đọc trong tháng này."
Giang Nhiễm Giai mím môi.
Thẩm Vi Lê lại mở GoodNotes xem hoạt động bên trong, "Cô Giang biết đây là gì không?"
Giang Nhiễm Giai chỉ liếc qua, lần này không nói gì nữa.
Thẩm Vi Lê tiếp tục cười, "Là 22 ghi chép cho 22 quyến sách vừa rồi của tôi."
Sắc mặt Giang Nhiễm Giai cứng đờ, không thể phản bác và trào phúng được nữa.
Phương Tiểu Hủy chăm chú đánh khối mũi cho Giang Nhiễm Giai, vô cùng kiêu ngạo.
Hai tay Thẩm Vi Lê chống bên ghế dựa của Giang Nhiễm Giai, chậm rãi ghé sát cô ấy, "Cô Giang, ngành nghề nào cũng bình đẳng, tuy cô là minh tinh, nhưng ở ngành khác cũng chỉ là tay mơ mà thôi, cô không thể so sánh với chúng tôi được, cũng đừng xem thường nỗ lực này của chúng tôi."
Thẩm Tùng Chu cụp mắt cười, cúi đầu uống trà sữa.
Thầm nghĩ nếu có cơ hội, nhất định phải giới thiệu cô gái này cho chú thím hai của mình.
Cô rất hợp với tính cách hai người họ.
*
Cùng thời gian đó, Đường Phái ngồi trên sofa phòng khách nhà Chu Yến Hỗn, mắt thấy thiếu gia như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đứng ngồi không yên.
Chu thiếu mở tủ lạnh lấy bình nước đá, cổ họng chuyển động một mạch uống hết.
Sau đó cởi qu.ần áo mở máy chạy bộ lên mức cao nhất điên cuồng chạy.
Chu thiếu lại tới phòng tắm tắm rửa, hai phút sau quấn khăn tắm đi ra.
Chu thiếu tới phòng thay đồ đổi áo sơ mi tây trang, đeo cà vạt.
Đường Phái mở chai bia đứng trước phòng thay đồ, nhìn thiếu gia mặc tây trang giày da, dáng vẻ tự phụ thử hỏi, "Thiếu gia, tối nay chỉ còn một chuyến bay thôi, cậu..."
Chu Yến Hỗn nhắm mắt, cuối cùng kéo cà vạt trên cổ ném xuống đất, mắng to, "Đm!"
Cậu lấy áo khoác gió rồi chạy như bay ra ngoài, giọng nói cũng dần run rẩy, "Gọi Hiểu Phong đặt vé máy bay cho tôi, bây giờ! Lập tức!"
Vở kịch nhỏ
Khi Lê Lê học năm nhất, cô nhận làm gia sư dạy kèm cho học sinh trung học.
Thiếu gia biết một tiếng chị mình kiếm được quá ít tiền, đau lòng.
Một lần thi tiếng Anh, cậu chỉ làm được 30 điểm.
Mang bài thi về nói với mẹ, "Mẹ ơi, con ngu lắm, ngu thôi rồi, con phải kêu chị con tới dạy kèm thôi."
Buổi tối, Lê Lê tới dạy kèm tiếng Anh cho thiếu gia.
Thiếu gia nằm lên bàn nhìn cô không chớp mắt.
Lê Lê không được tự nhiên, "Em nhìn chị làm gì?"
Thiếu gia, "Chị ơi, chị giỏi thật đấy."
Lê Lê, "..." Mặt đã hơi đỏ.
Thiếu gia không chịu ngồi yên, chạy ra phòng khách lấy đĩa hoa quả vào, vừa nghe chị giảng tiếng Anh vừa bóc hạt dẻ.
Lê Lê, "... Tiểu Hỗn có thể nghe giảng cẩn thận không?"
Thiếu gia, "Được chứ, nhưng mà em ngu lắm, chị, sau này mỗi ngày chị dạy em hai tiếng đi, một tiếng 500 tệ."
Lê Lê, "... Nhiều quá, 100 là được rồi, giá thị trường."
Thiếu gia, "Không được, chị là cô giáo ưu tú, sao thị trường này có thể tìm được một người như chị chứ, chị là người hiếm có ngàn dặm mới tìm được."
Nói xong, thiếu gia đưa hạt dẻ qua cho cô, "Chị ơi, thằng ngu mời chị ăn hạt dẻ này."