Phương Tiểu Hủy trang điểm cho Giang Nhiễm Giai xong xuôi, lui ra phía sau, "Được rồi đấy cô Giang, cô xem thử đi."
Giang Nhiễm Giai ngẩng đầu nhìn về phía gương, Thẩm Vi Lê cũng nhìn qua.
Kiểu trang điểm Hepburn này rất đáng kinh ngạc, mũi Giang Nhiễm Giai cao nhưng không quá sắc, vừa hay giống với Hepburn, mà ở phần mắt, dường như Phương Tiểu Hủy đã vẽ lại hoàn toàn đôi mắt của Giang Nhiễm Giai, diễn xuất của cô ấy rất tốt, bắt chước Hepburn nghiêng đầu cười thật sự rất giống. Thẩm Vi Lê hoàn toàn tự hào về kỹ thuật trang điểm của Tiểu Hủy nhà cô.
Giang Nhiễm Giai rất hài lòng, tâm trạng tốt mỉm cười nói, "Cảm ơn cô Phương, vất vả cho cô rồi."
Thẩm Vi Lê nhìn khuôn mặt Giang Nhiễm Giai, bỗng nhiên có một kiến nghị, đứng lên trước mặt cô ấy, "Quấy rầy một chút, cô Giang."
Giang Nhiễm Giai đang cười với Phương Tiểu Hủy, sau khi thấy Thẩm Vi Lê thì nụ cười biến mất trong nháy mắt, mặt nặng mày nhẹ.
Thẩm Vi Lê bị Giang Nhiễm Giai chọc tức, cô chọc giận cô ấy lúc nào vậy?
Cô tự thấy mình đại nhân đại lượng, tể tướng ôm thuyền trong bụng, không nhanh không chậm nói, "Cô đừng đối địch với tôi như thế được không? Tôi chỉ muốn đưa ra đề xuất nhỏ có lẽ sẽ giúp cô thôi."
Ánh mắt Giang Nhiễm Giai hơi hòa hoãn nhưng vẫn không nói gì.
Trong lòng Thẩm Vi Lê thầm nghĩ, phú bà mới nổi như cô, vừa có tiền, vừa tốt bụng, nhân phẩm cũng tốt.
Cứ coi như là làm Bồ Tát sống vậy.
Thẩm Vi Lê có lòng tốt kiến nghị, "Cô Giang, tôi nghĩ không nên coi lần này là chụp ảnh. Không phải bây giờ đang thịnh hành trào lưu phối âm bắt chước lời nói sao? Cô có thể thử ghi lại lời thoại của Hepburn, nếu nói y như đúc, cô sẽ lên hot search dựa vào bản lĩnh, không khiến người ta cảm thấy cô mua hot search nữa, cũng tăng sự tò mò của người qua đường."
Giang Nhiễm Giai và Vương Kiện suy nghĩ một lát, không hẹn cùng gật đầu, cái này đúng là sẽ tăng hảo cảm của người qua đường.
Vì sự nghiệp của mình, Giang Nhiễm Giai suy xét kỹ càng lời nói của Thẩm Vi Lê. Nhưng mà cô ấy vẫn có một vấn đề.
Cô ấy ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói, "Cảm ơn đề nghị của cô, nhưng mà..."
Thẩm Vi Lê, "Hả?"
Hiếm lắm Giang Nhiễm Giai mới thiếu tự tin thế này, nói rất nhỏ, "Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, kiểu Trung Quốc..."
Ngừng hai giây rồi lại lườm Thẩm Vi Lê, tăng cao âm lượng, "Cô cố ý đấy à!"
Thẩm Vi Lê, "???"
Giang Nhiễm Giai không vui, "Cô học chuyên ngành tiếng Anh, muốn tôi học thêm cô đúng không?"
Thẩm Vi Lê phục suy nghĩ của cô ấy lắm rồi, "Cô Giang, cô nghĩ nhiều rồi, ý tôi không phải như thế."
Giang Nhiễm Giai quay đi, đôi mắt lóe lên, vội lấy điện thoại ra, kiêu ngạo nói, "Gì cơ, thêm wechat đi, trả cô nhiều tiền lương, sẽ không bạc đãi cô. Còn nữa, nếu dám để lộ chuyện này ra ngoài thì cô chết chắc."
Thẩm Vi Lê, "..."
Bỗng nhiên không muốn giúp nữ minh tinh này chút nào!
Thấy cô không định đồng ý, Giang Nhiễm Giai nhìn Thẩm Tùng Chu cầu xin sự giúp đỡ, "Anh Chu..."
Thẩm Tùng Chu cười đứng dậy nói với Thẩm Vi Lê, "Nếu em rảnh thì giúp cô ấy đi, anh thay công ty cảm ơn em."
Có Thẩm Tùng Chu mở miệng, Thẩm Vi Lê đành phải đồng ý.
Cô lấy điện thoại ra quét mã QR của Giang Nhiễm Giai, cười nói, "Vậy phiền bạn học Giang gọi tôi một tiếng cô giáo Thẩm, bạn học Giang, cố thi được thành tích tốt nha."
Giang Nhiễm Giai, "..."
Hai người kết bạn wechat, hẹn thời gian học tiếng Anh, Phương Tiểu Hủy nói chuyện với Vương Kiện một lát rồi cũng chuẩn bị rời đi.
Giang Nhiễm Giai làm nghệ sĩ cũng không dễ dàng gì, Phương Tiểu Hủy trang điểm xong, nhà thiết kế còn phải tiếp tục tạo hình cho giống với Hepburn.
Đêm nay gần như Giang Nhiễm Giai không ngủ, đợi mặt trời mọc còn phải đi chụp ảnh, giữa tháng mười hai lạnh giá phải mặc váy ra ngoài ghi hình.
Lúc bọn họ mở cửa chuẩn bị ra ngoài, Giang Nhiễm Giai bỗng gọi Thẩm Tùng Chu lại, rất tự nhiên hỏi, "Anh Chu, ngày mai anh có việc không, chúng ta cùng về nhé?"
Thẩm Tùng Chu lắc lắc điện thoại, "Anh còn có việc, bài thông cáo."
Thẩm Vi Lê để ý thấy, sau khi Thẩm Tùng Chu nói xong câu đó, trong mắt Giang Nhiễm Giai như hiện lên vẻ thất vọng.
Lúc này, cô mới hiểu ra nguyên nhân tại sao Giang Nhiễm Giai lại có ý thù địch với mình.
Đóng cửa lại, ba người đứng ở hành lang khách sạn.
Thẩm Tùng Chu nói với Thẩm Vi Lê, "Thật ra, Giang Nhiễm Giai chỉ hơi nóng tính thôi, bình thường rất thoải mái, sẽ không làm ra chuyện gì với em đâu, tiếp xúc lâu có lẽ sẽ trở thành bạn bè nữa."
Thẩm Vi Lê gật đầu, vui vẻ nói, "Không biết sau này có thể thành bạn bè với cô ấy hay không, nhưng dù sao em cũng là cô giáo tốt, hi vọng cô ấy cũng là học trò tốt."
Thẩm Tùng Chu rất thích tính cách không kiêu ngạo, xu nịnh lại còn tự tin này của cô, anh dò hỏi, "Anh định đi ăn đêm, em ăn xiên nướng không, anh mời hai người."
Phương Tiểu Hủy không nhịn được cảm thán, "Ảnh đế cũng ăn xiên nướng sao?"
Thẩm Tùng Chu bật cười, "Ảnh đế cũng là người mà."
Hơn nữa anh có thói quen ăn đêm, hầu như đoàn phim toàn quay buổi chiều, đôi khi tối mới bắt đầu, 10 giờ tối cũng chưa ngủ được, sáng mới là thời gian ngủ.
Thẩm Vi Lê liếc nhìn Phương Tiểu Hủy, trong mắt cô ấy là vẻ hưng phấn muốn được đi ăn xiên nướng với ảnh đế.
Mà cô lại có tình cảm thân thiết với anh, cơ hội trăm năm khó gặp, nhưng cũng nên suy nghĩ cho Thẩm Tùng Chu, "Anh Chu à, tuy rằng bọn em rất muốn đi ăn khuya với anh, nhưng bọn em là nữ, đi ăn khuya cùng anh có vẻ không ổn cho lắm."
Thẩm Tùng Chu nói, "Không sao, mùa đông mặc nhiều không ai nhận ra, hơn nữa nhà hàng kia anh quen, sẽ không bị chụp lại đâu."
Thẩm Vi Lê vui vẻ, "Thật sao ạ?"
Thẩm Tùng Chu mỉm cười, "Đương nhiên rồi."
Vậy còn cần suy nghĩ gì nữa!
Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy kích động đi ăn đêm cùng ảnh đế.
*
Cùng thời gian đó, Chu Yến Hỗn và Đường Phái cũng ra sân bay, lên xe thẳng tới thành phố điện ảnh.
Đã là đêm khuya, Đường Phái ngáp một cái, mệt mỏi rã rời, nghiêng đầu nhìn Chu Yến Hỗn.
Cậu không có vẻ nào là mệt mỏi, hai chân vắt chéo, mười ngón tay đan nhau đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Hôm nay cậu mặc áo khoác gió màu đen, lưng thẳng táp, vai rộng, cả người bình tĩnh như chuẩn bị đi bàn công việc.
Nhưng ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, ánh đèn đường chiếu rọi bông tuyết mang lại cảm giác thê lương lạ thường.
Ba tháng nay, thiếu gia đã thay đổi rất nhiều, trước kia cậu chưa từng mặc sơmi tây trang, bây giờ đã trưởng thành hơn không ít.
Đường Phái ngáp một cái hỏi, "Hỗn thiếu, cậu đã nghĩ lát gặp chị Lê sẽ nói gì chưa?"
Chu Yến Hỗn không nói gì.
Một lúc sau, cậu liếc Đường Phái, "Trước tiên đưa cậu tới khách sạn ngủ đã."
Thật ra bình thường Đường Phái cũng hay uống rượu tới rạng sáng ba, bốn giờ, không phải là không chịu nổi, "Đưa cậu đi tìm chị Lê trước đã, nếu cậu phát điên thì tôi cũng không khống chế nổi cậu."
Chu Yến Hỗn nhíu mày lạnh lùng nhìn Đường Phái một cái.
Sau đó quay đầu tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt Chu Yến Hỗn, cảm xúc lộ rõ vẻ hoảng loạn, nôn nóng, không thể nào bình tĩnh nổi.
Dường như từ lúc lên máy bay, đầu óc đã căng như dây đàn không có cách nào yên ổn.
Tới thành phố điện ảnh, đạo diễn Phùng Lâm, người quen của Đường Phái tới đón bọn họ.
Phùng Lâm cũng không phải đạo diễn hạng A, ngày thường cũng chỉ làm phó đạo diễn hạng B hoặc C, ở trước mặt người "tư bản" như Đường Phái cũng phải khom lưng cúi người.
Phùng Lâm gọi điện thoại hỏi thăm bộ phim Thẩm Tùng Chu quay ở đâu, sau đó đưa Đường Phái và Chu Yến Hỗn đi tìm.
Sau đó, Phùng Lâm cảm thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, người đàn ông mặc áo đen đi cạnh Đường thiếu bước nhanh như gió, ông ta và Đường Phái gần như phải chạy theo.
Nhưng sau khi tới nơi, đoàn làm phim đang quay cảnh đêm đã không còn Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu nữa.
Phùng Lâm trò chuyện với nhân viên công tác, quay lại nói, "Đường thiếu, đúng là hôm nay Thẩm Tùng Chu có mang theo một cô gái tới đây, nhưng buổi chiều xong việc đã quay lại khách sạn rồi."
Vừa dứt lời, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Đường Phái cũng cảm nhận được, ban đêm vốn đã lạnh nay còn lạnh hơn.
Tuy rằng trước đó Chu thiếu xem ảnh chụp, nhưng bây giờ nghe chính miệng người ta nói rõ ràng có ảnh hưởng hơn nhiều.
Giọng nói của Chu Yến Hỗn lại rất bình tĩnh, "Tới khách sạn."
Càng bình tĩnh càng lộ vẻ mưa gió bão bùng sau này.
Nửa đêm rồi mà Phùng Lâm vẫn chưa ngủ chỉ để tiếp đón Đường thiếu và người đàn ông mặc áo đen này.
Bây giờ tiếp tục dẫn đường cho bọn họ tới khách sạn tìm người.
Trên đường đi, Phùng Lâm tò mò, thấp giọng hỏi Đường Phái, "Đường thiếu, có chuyện gì thế, cô gái kia ngoại tình..."
Đường Phái vội làm động tác suỵt, "Đừng nói bậy."
Phùng Lâm, "Vậy là?"
Đường Phái suy tư năm phút, "... tìm người nhà."
Phùng Lâm, "???"
Tới khách sạn, Chu Yến Hỗn đi về phía lễ tân, tay đập lên bàn, cố gắng đè nén hô hấp dồn dập, thấp giọng hỏi nhân viên, "Xin chào, xin hỏi Thẩm Vi Lê có ở đây không?"
Nhân viên hỏi, "Anh là?"
Ánh mắt Chu Yến Hỗn hơi lóe lên, yết hầu như bị gì đó chặn lại, ngừng hai giây mới nói, "Tôi là em trai cô ấy."
Chu Yến Hỗn cắn răng nói ra hai chữ "em trai".
Dường như bản thân cũng không thể xác định mình có được tính là em trai cô không.
Nhân viên lễ tân gật đầu, vừa gõ bàn phím vừa nói, "Tôi chỉ có thể cho anh biết cô ấy có ở khách sạn của chúng tôi hay không, không thể nói số phòng cho anh."
Chu Yến Hỗn gật đầu, nhắc nhở, "Vi trong tường vi, Lê trong hoa lê, Thẩm Vi Lê."
Nhân viên tra một lát, "Thẩm tiểu thư đang ở khách sạn của chúng tôi."
Trong nháy mắt Đường Phái thở phào thay Chu Yến Hỗn, cậu ta thăm dò đưa một tấm thẻ qua, nhỏ giọng hỏi, "Có thể nói cho chúng tôi biết cô ấy ở phòng nào không? Làm ơn đi."
Nhân viên thấy Thẩm Vi Lê ở phòng tổng thống, có cho tiền cũng không dám tiết lộ, "Xin lỗi tiên sinh, khách sạn chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin khách hàng, hơn nữa ở đây thường có minh tinh, nếu tiết lộ thông tin khách hàng, về sau minh tinh sẽ không tới nữa."
Đường Phái không biết trong đầu Chu Yến Hỗn đang nghĩ gì, thềm kêu không ổn, đêm nay sẽ trải qua như thế nào đây?
Chu Yến Hỗn thấp giọng hỏi, "Tôi là em trai Thẩm Vi Lê, có chuyện quan trọng cần tìm chị ấy, phiến cô gọi điện thoại tới phòng chị ấy nói tôi đợi ở sảnh."
Nhân viên lễ tân nói, "Nếu anh là em trai Thẩm tiểu thư, anh có thể gọi điện thoại cho cô ấy."
Chu Yến Hỗn đáp như nước chảy mây trôi, "Chị ấy tắt máy."
Nhân viên lễ tân, "Bây giờ là đêm khuya, chúng tôi không thể làm ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của khách quý."
Chu Yến Hỗn nhấn mạnh từng chữ, "Liên quan tới sống chết."
Đối phương suy nghĩ một lát, che đậy điện thoại gọi dãy số phòng Thẩm Vi Lê, một lát sau mới nói, "Thẩm tiểu thư không nghe máy."
Chu Yến Hỗn hít một hơi rồi nói tiếp, "Phiền cô giúp tôi gọi cho phòng Thẩm Tùng Chu, điện thoại Thẩm Tùng Chu cũng tắt máy."
Nhân viên tra số phòng rồi ấn gọi một dãy số khác.
Đường Phái nhìn động tác này của nhân viên, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, điều này chứng tỏ Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu không ở chung một phòng.
Nhân viên lễ tân tiếp tục xin lỗi, "Thẩm tiên sinh cũng không nghe máy."
Đường Phái lại tiếp tục căng thẳng, bây giờ đã 11 giờ đêm, như vậy có lẽ Thẩm Tùng Chu và Thẩm Vi Lê vẫn đang ở bên nhau.
Đêm khuya, đại sảnh khách sạn không ai nói chuyện, tất cả đều chờ mệnh lệnh tiếp theo của Chu Yến Hỗn.
Cậu không nhúc nhích đứng thẳng người, không nói thêm câu nào.
Khách sạn mở điều hòa làm ấm nhưng lại vẫn vô cùng lạnh lẽo.
Cuối cùng, Chu Yến Hỗn chậm rãi mở miệng, nhìn về phía Đường Phái, "Tôi chờ chị ấy ở, cậu đi lấy một phòng ngủ đi."
Từ giọng nói Chu Yến Hỗn, Đường Phái nghe ra cậu đang nghiến răng nghiến lợi.
Lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được sự ghen ghét, chua chát này trong lời của Chu Yến Hỗn.
Đường Phái xua tay để Phùng Lâm đi trước, đợi người đi rồi, cậu ta mới tới trước mặt Chu Yến Hỗn, không đùa giỡn mà nghiêm túc hỏi, "Yến Hỗn, vì sao cậu lại tìm chị Lê trở về? Nếu cậu muốn chị ấy tiếp tục quay về chăm sóc cậu thì tôi cho rằng đây là điều không thể, không bao giờ có khả năng, điều này cậu cũng biết mà, chờ được chị ấy thì sao, kết quả cũng giống nhau thôi."
Dáng vẻ ngày thường của Đường Phái luôn vui vẻ thoải mái, lần đầu tiên nói chuyện với Chu Yến Hỗn một cách nghiêm túc như vậy.
Chu Yến Hỗn cũng nghiêm túc, "Tôi chỉ muốn tận mắt nhìn xem, chị ấy sống có tốt không thôi."
Cậu nói câu này thực sự rất nhẹ, nhẹ đến mức âm cuối dường như biến mất.
Câu "Tôi tin chị Lê nhất định sống tốt" của Đường Phái đến bên miệng lại không nói nên lời.
Cậu không biết, chờ tới lúc thiếu gia nhìn thấy chị Lê thật sự sống rất tốt thì sẽ có phản ứng gì.
*
Đường Phái đặt một phòng, nhưng không lên ngủ mà chờ cùng thiếu gia ở đại sảnh.
Nhưng Đường Phái không có kiên định, chưa được bao lâu đã nằm lên sofa ngủ mất.
Chu Yến Hỗn cởi áo khoác gió đắp lên người Đường Phái, tới cửa hàng trong khách sạn mua thuốc lá.
Đại sảnh không cho hút thuốc, cậu mặc mỗi chiếc áo sơmi mỏng manh ra khỏi cửa xoay tròn, đứng bên ngoài hút thuốc.
Bên ngoài có gió, Chu Yến Hỗn tựa lưng vào cột La Mã, tay kẹp điếu thuốc, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn tuyết rơi, khuôn mặt và chóp mũi đã lạnh đến mức đỏ bừng.
Cậu cũng không biết, nếu thực sự thấy Thẩm Vi Lê sống rất tốt thì cậu sẽ thế nào.
Chỉ là rất nhớ cô, rất cần cô, trong lòng trống rỗng khi không có cô.
Cũng không biết, nếu thật sự nhìn thấy Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu ở bên nhau, cậu sẽ thế nào.
Cậu chỉ biết, mới tưởng tượng thôi đã không thể thở nổi, sắp phát điên mất.
Chu Yến Hỗn dựa vào cột La Mã hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, khớp xương ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng.
Giày da trên mặt đất cũng đã bị một lớp tuyết phủ lên.
Lỗ tai đỏ bừng nhưng cũng không muốn rời khỏi, không muốn đi vào, chỉ đứng một chỗ không ngừng hút thuốc.
Dường như khí lạnh có thể làm cậu tỉnh táo hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt Chu Yến Hỗn chợt lóe lên, đột nhiên nghe thấy tiếng xe dừng trên nền tuyết trước cửa khách sạn.
Rồi sau đó là tiếng đóng cửa xe, tiếp theo là tiếng cười vô cùng quen thuộc.
"Anh Chu, anh Chu, thật mà, em cũng nói được, anh nghe xem."
"Tiểu Doanh Lâm thích chuông bạc, Doanh Lâm ra sức rung chuông bạc, tiếng chuông kêu thật êm tai. Gió thổi chuông bạc kêu leng keng, trong lòng Doanh Lâm tràn đầy niềm vui, cười thích thú khi chơi chuông bạc."
"Anh Chu, thế nào?"
Người đàn ông mỉm cười, "Đúng là không tệ."
Giọng nói cô gái vang lên tựa như chuông bạc, rất vui vẻ, cười êm tai.
Chu Yến Hỗn đứng sau cột La Mã, không biết điếu thuốc lá đã bị gió thổi tắt từ khi nào, đầu ngón tay đỏ bừng không ngừng rụt lại.
Cậu từ từ xoay người ẩn nấp trong bóng tối, ngước mắt nhìn qua.