Sau khi Thẩm Vi Lê lên xe vẫn luôn gọi điện thoại cho Chu Yến Hỗn.
Cậu không bắt máy, bên kia không chút động tĩnh nào cứ như không hề tồn tại.
Thẩm Vi Lê lo đến mức hai chân run rẩy, lại gọi cho Đường Phái, cậu ta cũng không bắt máy.
Không có cách nào khác, cô đành phải gọi cho Chu Yến Hoài.
Thẩm Vi Lê báo nơi cần đến với tài xế, thấy đầu bên kia có người bắt máy, cô cố gắng đè nén giọng nói sốt ruột của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, giữ bình tĩnh lý trí nói, "Anh Yến Hoài, em là Thẩm Vi Lê đây. Em vừa mới nghe chuyện của ông nội, muốn hỏi xem Tiểu Hỗn có ổn không, em ấy không nghe điện thoại của em."
Chu Yến Hoài thấp giọng, "Chờ anh một lát." Sau đó như đóng cửa lại rồi mới nói tiếp, "Lê Tử, anh biết bây giờ nói những lời này có vẻ không hợp cho lắm, nhưng tình trạng Tiểu Hỗn lúc này không ổn, em có tiện tới đây xem thằng bé thế nào không?"
Hai chú chim đậu trên cành cây ngoài cửa sổ trong nháy mắt bay mất, Thẩm Vi Lê thấy anh nói không ổn, suy nghĩ bay theo, cuối cùng cô nói, "Tiện, anh Yến Hoài, bây giờ Tiểu Hỗn ở đâu?"
*
Chu Yến Hỗn đang ở nhà cậu, không ở nhà ba mẹ.
Trạng thái cậu bây giờ không ổn, Chu Yến Hoài cũng không muốn ba mẹ lo lắng nên đã đưa cậu về đây.
Dì giúp việc nhà Chu Yến Hỗn đã thay đổi đủ cách nấu ăn cho cậu, nhưng dù thế nào, Chu Yến Hỗn cứ thấy đồ ăn là nhíu mày không ăn, dạ dày quặn thắt.
Chu Yến Hoài còn đang do dự xem nên gọi bác sĩ tâm lý tới trước hay gọi bác sĩ riêng tới nhà truyền nước.
Đúng lúc này nhận được điện thoại của Thẩm Vi Lê.
Thẩm Vi Lê muốn tới đây, cuối cùng Chu Yến Hoài cũng thở phào một hơi, tới phòng bếp tìm dì giúp việc, "Dì Tần, chút nữa dì hâm nóng cháo lại lần nữa, có lẽ lát Tiểu Hỗn sẽ ăn."
Dì Tần vội gật đầu đồng ý.
Hai mươi phút sau, Thẩm Vi Lê tới cửa nhà Chu Yến Hỗn, Chu Yến Hoài mở cửa cho cô.
Hôm nay là mùng một Tết, Thẩm Vi Lê mặc áo khoác đó, làn da cũng hồng hào theo sắc áo, trước khi xuống máy bay, cô cũng trang điểm nhẹ nhàng, sắc mặt xinh đẹp.
Chu Yến Hoài đoán ra Thẩm Vi Lê về nhà mẹ ăn Tết, mùng một vốn nên nghỉ ngơi ăn Tết mà anh lại gọi cô tới đây thăm Chu Yến Hỗn, anh khẽ thở dài, "Lê Tử, Tết nhất thế này, làm phiền em quá rồi."
Sắc mặt Chu Yến Hoài cũng không tốt cho lắm, vì thức khuya nên làn da cũng trắng bệch.
Chu Yến Hoài nói câu này, không khí có chút nặng nề, Thẩm Vi Lê lắc đầu, "Không sao đâu ạ, chuyện này cũng không nói trước được, anh Yến Hoài cũng nén bi thương."
Chu Yến Hoài miễn cưỡng cười nói, "Không nhắc tới nữa, em mau vào đi."
Thẩm Vi Lê đã quá quen với nhà Chu Yến Hỗn, dù sao sau khi cậu uống say, luôn là cô lái xe đưa cậu về nhà.
Mở tủ giày đổi dép, Thẩm Vi Lê vào toilet tầng một rửa tay rồi hỏi, "Anh Yến Hoài, Tiểu Hỗn ăn cơm chưa?"
"Đã ba ngày không ăn rồi."
Chu Yến Hoài bưng cháo đưa cho Thẩm Vi Lê, "Có lẽ cũng chỉ có em mới khuyên được thằng bé."
Thẩm Vi Lê vội lau tay nhận lấy, "Em sẽ cố gắng, phải rồi, anh Yến Hoài, Đường Phái và Tần Tinh biết chuyện chưa?"
Chu Yến Hoài nói, "Vẫn chưa, Tiểu Hỗn không đụng vào điện thoại, anh vừa mới sạc pin điện thoại nó, trong nhà cũng không nói với nhiều người."
Thẩm Vi Lê đã biết, vậy chờ tình trạng Chu Yến Hỗn tốt hơn một chút rồi sẽ nói với Đường Phái và Tần Tinh sau.
Thẩm Vi Lê bưng cháo lên tầng, nhẹ nhàng gõ cửa, "Tiểu Hỗn, chị tới rồi, chị vào được không?"
Không nghe thấy tiếng cậu đáp lại, hai giây sau, Thẩm Vi Lê đẩy cửa đi vào.
Trên giường chỉ còn lại đống chăn hỗn độn, gối đầu ném dưới đất, không thấy bóng dáng Chu Yến Hỗn đâu.
Đặt cháo lên tủ đầu giường, Thẩm Vi Lê đi về phía toilet, "Tiểu Hỗn, em trong toilet sao?"
Chu Yến Hoài ngoài cửa thấy Thẩm Vi Lê gọi thì vội vào toilet tìm người, nhưng bên trong cũng trống không.
Chu Yến Hoài nói, "Vừa rồi thằng bé còn ở trong phòng, không thể nào ra ngoài nhanh thế được, anh tới phòng bên cạnh coi sao."
Thẩm Vi Lê xoay người ra ban công tìm.
Ngoài ban công chỉ có bàn trà, còn lại trống không, không có ai cả.
Thẩm Vi Lê ra ngoài cùng Chu Yến Hoài tìm cả trên lẫn dưới, dì giúp việc cũng tới hỗ trợ, cứ như cậu đã hoàn toàn biến mất.
Thẩm Vi Lê bỗng nhớ tới lúc Chu Yến Hoài mới ra nước ngoài, Chu Yến Hỗn trốn mọi người trong nhà, cô vội quay về phòng ngủ của cậu.
Phòng ngủ của Chu Yến Hỗn có một phòng thay đồ riêng, quần áo giày dép rất nhiều, phòng thay đồ cũng lớn, là ước mơ của không biết bao người.
Thẩm Vi Lê mở từng cánh tủ ra tìm, cho đến khi mở ngăn tủ chứa áo sơmi, cuối cùng cô cũng thấy thiếu gia đang ngồi trong.
Trên ngăn tủ có đèn, nháy mắt cửa tủ mở ra, đèn cũng sáng lên.
Chu Yến Hỗn mặc áo ngủ sọc xanh ngồi trong ngăn tủ.
Ngăn tủ rất lớn, tay chân cậu duỗi ra, đầu và lưng dựa vào vách tủ, chân dài duỗi thẳng, hai tay ôm lấy vai, trên người cậu mặc áo ngủ sọc xanh nhìn như người bệnh bỏ trốn.
Áo sơ mi trắng che mất khuôn mặt cậu, Thẩm Vi Lê dịch áo sang chỗ khác, nghiêng đầu nhìn.
Chu Yến Hỗn đang nhắm mắt ngủ, cảm nhận được ánh đèn nên lông mi khẽ run.
Khuôn mặt anh tuấn gầy đi trông thấy, ánh đèn chiếu lên góc cạnh rõ ràng trên mặt cậu, tai đang đeo bịt tai, bảo sao không nghe thấy tiếng họ gọi.
Thẩm Vi Lê tháo bịt tai của cậu ra, Chu Yến Hỗn đột nhiên mở mắt ra.
Hai người cứ vậy bốn mắt nhìn nhau.
Thời gian như quay về nhiều năm trước, cô mở cửa tủ nhìn thấy Chu Yến Hỗn trốn trong đống áo sơ mi.
Cũng bốn mắt nhìn nhau thế này, hai mắt Chu Yến Hỗn kinh ngạc.
"... Tiểu Hỗn?"
Thẩm Vi Lê thấp giọng gọi cậu.
Chu Yến Hỗn lấy lại tinh thần, như đang hồi tưởng nhiều năm trước đây, cậu bị cô tìm được, nhớ tới câu nói khi đó.
Cô gọi cậu là Tiểu Hỗn, hỏi cậu làm gì trong ngăn tủ, khi đó, cậu còn dùng áo sơ mi che mặt, nói mình không phải Tiểu Hỗn mà là cái áo sơmi.
Chu Yến Hỗn chớp mắt, đang định hỏi cô sao lại tới đây, bên ngoài truyền tới giọng nói của Chu Yến Hoài, "Tiểu Hỗn? Lê Tử?"
Lúc này, Chu Yến Hỗn đột nhiên thu chân, một tay ôm lấy đầu gối, một tay kéo Thẩm Vi Lê vào trong ngăn tủ rồi nhanh chóng đóng lại.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Vi Lê chưa kịp thích ứng với bóng tối, không nhìn thấy gì cả.
Trước mắt tối đen, Thẩm Vi Lê nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Hỗn, em làm..."
Bàn tay Chu Yến Hỗn đưa tới, che miệng cô lại.
Nhưng tay cậu rất lớn, cũng che mất mũi cô, Thẩm Vi Lê không thể thở nổi, vội đẩy tay cậu ra.
Chu Yến Hỗn cho rằng Thẩm Vi Lê muốn gọi anh trai mình, càng che kín hơn.
Hai mắt Thẩm Vi Lê mở to, cảm thấy mình vừa mù vừa không thở nổi.
Giãy giụa đến mấy cậu cũng không buông, đành phải đưa tay qua định bóp mũi Chu Yến Hỗn.
Nhưng trong tủ quần áo tối thui, hai tay Thẩm Vi Lê lại đưa tới bên miệng cậu.
Cuối cùng bị Chu Yến Hỗn há miệng cắn lấy.
Đầu lưỡi xẹt qua ngón tay cô, ngậm ngón tay cô vào miệng.
Trong nháy mắt, Thẩm Vi Lê yên tĩnh lại, sau đó dùng sức rút tay ra ngoài, Chu Yến Hỗn lại dùng lực cắn chặt hơn.
Khoang miệng cậu ẩm ướt, ngón tay cô không thoải mái, cảm giác này vô cùng quái dị.
Thẩm Vi Lê khó chịu, dùng một tay khác túm tóc Chu Yến Hỗn.
Chu Yến Hỗn kêu lên một tiếng, đau đớn thu tay lại.
Da đầu Chu Yến Hỗn tê dại, thấp giọng nói thầm, "Đau!"
Cuối cùng Thẩm Vi Lê cũng có thể thở được, buông tóc cậu ra, cũng tức giận nói thầm theo, "Em đau thì sao chứ! Chị còn sắp không thở nổi rồi đây này!"
Hai người ở trong tủ quần áo, không thể không có tiếng vang nào cả, Chu Yến Hoài ở ngoài ôm bả vai nghiêng đầu nhìn cánh cửa tủ, do dự không biết nên gõ hay không.
Nếu Thẩm Vi Lê bắt nạt Chu Yến Hỗn thì không sao, không cần phải xen vào.
Nhưng nếu Chu Yến Hỗn bắt nạt Thẩm Vi Lê, vậy thì phải ngăn cản.
Chu Yến Hoài im lặng nghe động tĩnh bên trong, bước thêm một bước phán đoán.
Bên ngoài không có động tĩnh, Chu Yến Hỗn và Thẩm Vi Lê cũng nín thở không gây ra tiếng động nào nữa.
Nhưng Thẩm Vi Lê cũng không biết tại sao cô phải trốn, vì sao phải phối hợp với thiếu gia nữa.
Chu Yến Hoài không nghe thấy tiếng động nào, sợ hai người không thở được, nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Trong nháy mắt, Chu Yến Hỗn nhào qua phía Thẩm Vi Lê, đè lên người cô che miệng cô lại, đồng thời cũng để chừa mũi ra cho cô thở.
Chu Yến Hoài nghe thấy động tĩnh bên trong thì hơi nhíu mày.
Nghiêng đầu nhìn cửa tủ rồi lại nghĩ, nếu Thẩm Vi Lê thực sự bị bắt nạt thì đã đá cửa tủ chạy ra rồi.
Lại đợi thêm hai giây, cuối cùng Chu Yến Hoài cũng không đứng trước cửa tủ chờ hai người ra ngoài nữa, xoay người rời đi.
Thẩm Vi Lê còn đang mặc áo khoác, chỉ chừa mỗi hai bàn tay ra ngoài, vốn dĩ trong tủ quần áo đã rất nóng, bây giờ Chu Yến Hỗn lại còn như một con quái vật khổng lồ đè lên trên, nóng đến mức mũi cô cũng đổ mồ hôi.
Hai tay cậu che miệng cô lại, vài lần xô đẩy, môi cô cũng chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cậu, khiến cô càng đổ mồ hôi, toàn thân nóng bừng.
Khoảng cách gần như vậy khiến hơi thở của hai người hòa vào với nhau, có thể ngửi thấy mùi trầm hương trên người Chu Yến Hỗn.
Trừ cái này ra, cô còn cảm thấy Chu Yến Hỗn rất nặng, giống như sắp đè lên xương khớp của cô vậy, mặt cũng dần nóng lên.
Cô thử dịch lên trên, Chu Yến Hỗn cảm nhận được động tác như rùa nhỏ của cô, phát ra một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười này vang lên bên tai khiến Thẩm Vi Lê đỏ mặt, mặt cũng ngày càng nóng.
Nghe được tiếng cười của cậu đã nói lên trạng thái cậu bây giờ vẫn ổn, Thẩm Vi Lê cũng không muốn nhường nữa, giơ tay kéo tóc Chu Yến Hỗn.
Vốn dĩ tay phải Chu Yến Hỗn đang chống lấy ngăn tủ, để mình không đè lên người Thẩm Vi Lê.
Nhưng lúc này cô kéo tóc cậu thật sự rất đau, theo bản năng muốn bắt lấy tay cô, trong nháy mắt, cả người đổ xuống dưới.
Hơn nữa cũng đã ba ngày không ăn gì, bây giờ cậu không còn chút sức lực nào cả, có thể lăn lộn lâu thế là vì vui mừng khi thấy cô tới, được tiếp thêm chút sức mạnh.
Hiện tại, cả người trở nên vô lực, trực tiếp đổ xuống dưới người Thẩm Vi Lê.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất thân mật, đầu Chu Yến Hỗn cũng đổ xuống, đúng lúc hôn lên khóe miệng Thẩm Vi Lê, sau đó trượt xuống phía dưới, hôn lên cổ cô.
Ngay sau đó, cơ thể hai người kề sát bên nhau, mặt Chu Yến Hỗn vùi ở cổ cô, Thẩm Vi Lê bất giác kêu lên một tiếng.
Thẩm Vi Lê đỏ mặt, không khỏi xấu hổ vì tiếng kêu này của mình.
Vở kịch nhỏ:
Tiểu thiếu gia có hai chiếc răng lung lay, ai cũng muốn cậu nhổ nhưng cậu đều không cho.
Chạm vào cũng không được, đến nha sĩ cũng không, gì cũng không được.
Mãi cho đến khi Lê Lê ngồi xổm trước mặt cậu, ăn nói nhỏ nhẹ, "Nếu như em không nhổ răng, lớn lên sẽ rất xấu, còn xấu hơn cả Đường Phái nữa."
Tiểu thiếu gia lập tức sợ hãi, so sánh với Đường Phái mà nói, cậu không muốn xấu như cậu ta đâu!
Vì thế tiểu thiếu gia đồng ý tới nha sĩ nhổ răng.
Sau khi tới nơi, nha sĩ không dùng thuốc tê, nhẹ nhàng một cái đã nhổ được cái răng ra.
Tiểu thiếu gia kinh ngạc quay đầu lại kêu, "Tiểu Hỗn rất dũng cảm đấy!"
Lê Lê buồn cười, nhưng cũng không nói gì.
Mấy ngày sau, Lê Lê cảm thấy lúc nào Tiểu Hỗn cũng bám lấy cô như muốn làm chuyện xấu.
Lê Lê hỏi, "Tiểu Hỗn, em có việc gì sao?"
Tiểu Hỗn gật đầu, có chút ngượng ngùng.
Lê Lê hỏi, "Là chuyện gì thế?"
Tiểu Hỗn bẽn lẽn, "Có quà muốn tặng chị."
Lê Lê, "Quà gì vậy?"
Sau đó, Tiểu Hỗn đưa một chiếc hộp nhỏ cho cô, bên trên còn có một nhành hoa nhỏ.
Tặng cho cô xong, Tiểu Hỗn đỏ mặt chạy mất.
Lê Lê buồn bực mở ra.
Sau đó.
Nhìn thấy một cái răng sữa ngoan ngoãn nằm ở trong hộp.