Trên cổ Tiết Bằng treo máy ảnh, lúc chạy trốn phải dùng một tay giữ máy, trong lúc vô tình quay đầu thấy Thẩm Vi Lê đuổi theo sau không bỏ, cả kinh mắng lớn, "Đm!" Sau đó vấp phải bậc thang suýt nữa té ngã.
Hầm đi bộ có nhiều người, Tiết Bằng vội vàng, vừa chạy vừa kêu, "Tránh ra, tránh ra!"
Vài người bị anh ta đẩy ngã, trong đó có một bà mẹ và con gái cũng bị anh ta đẩy xuống đất, Thẩm Vi Lê còn phải mất thời gian đỡ bọn họ dậy.
Tiết Bằng chạy lên thang cuốn, bất chấp tất cả lên đó đẩy người.
Thẩm Vi Lê chạy ở cầu thang bên cạnh, thế nào cũng không nhanh bằng Tiết Bằng đi thang cuốn, cái khó ló cái khôn, cô vội hô lớn, "Ăn trộm, gã ta ăn trộm máy ảnh của tôi, đứng lại đó!"
Bước chân Tiết Bằng rõ ràng chậm lại, người bên cạnh cũng muốn bắt anh ta, Tiết Bằng phản kích hô to, "Tôi không phải ăn trộm, cô ta là vợ tôi, tôi chụp được bằng chứng cô ta ngoại tình!"
Mấy người bên cạnh nhìn nhau, không biết nên tin ai.
Thẩm Vi Lê hô lớn, "Tôi xinh đẹp như thế này mà lại lấy cho anh ta sao! Anh ta cướp máy ảnh của tôi!"
Cô nói xong câu này, những người vây xem đều bật cười, Thẩm Vi Lê cũng tự thấy hài hước.
Bởi vậy mà người xung quanh càng không biết chuyện rốt cuộc là thế nào.
Cô cũng không thể giải thích cho người qua đường, chỉ đành dựa vào sức mình nhanh chóng chạy qua.
Khi cô lao ra khỏi hầm đi bộ, ngẩng đầu thì thở phào nhẹ nhõm.
Chu Yến Hỗn đứng bên xe, chờ Tiết Bằng chui đầu vào lưới.
Tiết Bằng hoàn toàn không biết Chu Yến Hỗn, chỉ cho rằng cậu là một trai đẹp đứng cạnh xe anh ta, đằng sau có Thẩm Vi Lê đang đuổi theo, anh ta vội vàng đẩy chướng ngại vật trước mắt ra.
Nhưng Tiết Bằng vừa vươn tay, Chu Yến Hỗn đã túm lấy cổ tay anh ta, không tốn chút sức nào mà trở tay, ấn Tiết Bằng lên cửa sổ xe.
Gần đây Chu Yến Hỗn rất thuần thục với động tác này.
Tiết Bằng giãy giụa mắng to, "Con mẹ mày, mày là ai vậy, bị điên à! Buông tao ra!"
Mặt Chu Yến Hỗn không có biểu cảm nào, tháo cà vạt ra trói tay anh ta.
Tay trái ấn đầu Tiết Bằng, tay phải lấy thẻ nhớ trong máy ảnh ra ném cho Thẩm Vi Lê, rồi lại dùng chân đạp Tiết Bằng xuống đất, đạp giày da lên mặt anh ta, động tác không chút bẩn thỉu khó chịu nào, vô cùng sạch sẽ lưu loát.
Tiếng mắng chửi của Tiết Bằng trở nên yếu ớt, ê a kêu đau, còn muốn báo cảnh sát.
Thẩm Vi Lê đi qua, ngồi trước mặt Tiết Bằng, giống như chị đại ngõ nhỏ đánh nhau như khi còn nhỏ, vỗ lên cẳng chân Chu Yến Hỗn ý bảo cậu buông ra.
Chu Yến Hỗn không buông, còn dẫm lên mặt Tiết Bằng, đồng thời cởi áo khoác.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Yến Hỗn, khóe môi cậu lộ ý cười, khoác áo của mình lên người cô rồi mới bỏ chân ra.
Lúc Thẩm Vi Lê đuổi theo chỉ mặc mỗi chiếc áo len rộng, vừa rồi đuổi theo Tiết Bằng không cảm thấy lạnh, lúc này Chu Yến Hỗn khoác áo lên người cô, cô mới cảm thấy hơi lạnh.
Cô quay đầu nhìn vạt áo dài quét xuống đất, đưa tay kéo vạt áo lên.
Chu Yến Hỗn nghiêng đầu nhìn cô, "Đã bẩn rồi, kệ đi, không sao đâu."
Thẩm Vi Lê ngẫm lại thấy cũng đúng, buông vạt áo xuống.
Chu Yến Hỗn thấy cổ áo len Thẩm Vi Lê có chút lỏng lẻo, khom lưng kéo áo khoác của mình lại, ngón tay thon dài ung dung cài cúc áo.
Cụp mắt lại thấy mái tóc cô rối tung, định đưa tay chỉnh lại giúp.
Tiết Bằng bị xem nhẹ hô lớn, "Này này này, hai người thả tôi ra trước đã!"
Thẩm Vi Lê nghiêng đầu đẩy Chu Yến Hỗn ra, chuyên tâm đối phó với Tiết Bằng.
Ngón tay Thẩm Vi Lê vỗ lên mặt anh ta, chậm rãi nói, "Tôi nói này Tiết Bằng, lần trước anh ép tôi phải nhảy tám tiếng đồng hồ, khiến tôi ba ngày không xuống được giường, tôi còn đang ghi hận anh đấy, bây giờ còn định chơi xấu sau lưng à? Anh là loại người gì vậy?"
Chu Yến Hỗn nghe vậy thì xoay Thẩm Vi Lê lại đối diện với mình, "Chuyện lxảy ra úc nào, sao chị không nói với em?"
Thẩm Vi Lê bị ép quay đầu, thấy dấu chân của mình trên đùi Chu Yến Hỗn, tiện tay phủi quần cho cậu, "Cậu đừng làm phiền tôi, tôi còn đang thẩm vấn anh ta đấy."
Cô lại nhìn Tiết Bằng, "Được rồi, anh báo cảnh sát đi, anh báo cảnh sát thì tôi cũng sẽ công khai ảnh chụp trong thẻ nhớ ra. Hôm nay anh có thể tới đây chụp ảnh Phó Tranh, nghĩa là trước đây anh cũng từng chụp người khác, nói xem phải không?"
Tiết Bằng không sợ, ồn ào nói, "Chụp lén không có tội, cùng lắm thì phạt tiền, các người cứ thử xem!"
Chu Yến Hỗn ghét nhất người khác ồn ào hét lớn với chị mình, đạp lên bả vai Tiết Bằng, "Chụp lén không phạm pháp, nhưng quan trọng là đắc tội với ai, anh muốn thử không?"
Tiết Bằng đột nhiên câm miệng, không dám hét nữa.
Thẩm Vi Lê cười nói, "Chậc chậc chậc, nhìn tình hình này, chắc đã chụp không ít ảnh của nhân vật lớn anh không dám đắc tội à? Có phải vẫn chưa bán đúng không? Tiết Bằng à, vậy thì anh thảm rồi đây, nhược điểm này tôi có thể bắt anh cả đời. Nếu anh còn dám chơi xấu tôi và Phó Tranh, tôi sẽ công khai đống ảnh chụp này, mấy nhân vật lớn đó cũng có thể chỉnh chết anh, khiến anh không thể tồn tại trong giới giải trí được nữa. Còn có fan của Phó Tranh nữa, anh có tin một người đại diện mà lúc nào cũng kéo chân cậu ta, bọn họ sẽ mắng chết anh luôn không?"
Thẩm Vi Lê đã nắm được thóp của Tiết Bằng, anh ta bị trói quỳ trên mặt đất, cũng không nhao nhao lên đòi báo cảnh sát nữa, yên tĩnh như một người chết.
Chu Yến Hỗn vẫn còn để ý chuyện Thẩm Vi Lê nói người này hại cô ba ngày không xuống được giường, đạp mạnh lên đùi Tiết Bằng khiến anh ta hét chói tai.
Thẩm Vi Lê vội nói, "Được rồi, anh ta đã bị dạy dỗ sắp phải vứt bỏ nghề nghiệp tới nơi rồi, cậu đừng đạp lên chân anh ta nữa."
Chu Yến Hỗn lạnh lùng trừng mắt với Tiết Bằng, dáng vẻ vô cùng tàn nhẫn.
Thẩm Vi Lê cởi cà vạt đưa cho Chu Yến Hỗn, không nhịn được cười, "Sao lại không cởi th4t lưng trói anh ta? Lấy cà vạt làm gì."
Chu Yến Hỗn chỉ vào thùng rác bên cạnh ý bảo cô vứt đi, "Dùng thắt lưng trói người sao, không bao giờ."
Thẩm Vi Lê cũng biết thỉnh thoảng Chu Yến Hỗn có tính sạch sẽ, cũng không ép cậu giữ lại mà ném vào thùng rác.
Lúc quay về, Tiết Bằng đã run rẩy đi tới cạnh cửa xe, Thẩm Vi Lê gõ cửa sổ xe, cầm thẻ nhớ nghiêng đầu hỏi, "Sau này anh Tiết sẽ không làm xằng bậy nữa đúng không?"
Tiết Bằng nhìn tấm thẻ nhớ, liên tục gật đầu nhận thua.
Nhìn theo Tiết Bằng đã lái đi, Thẩm Vi Lê quay đầu giơ tay lên với Chu Yến Hỗn theo phản xạ, cậu cũng đang giơ tay lên chuẩn bị đập tay với cô.
Nhưng Thẩm Vi Lê đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng thu tay để lại mình Chu Yến Hỗn giơ tay giữa không trung.
Chu Yến Hỗn, "..."
Con phố đối diện, ngay cầu vượt và hầm đi bộ, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ.
Thẩm Vi Lê cười gượng một tiếng, nhìn Chu Yến Hỗn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, định cởi áo đưa cho cậu, "Sao cậu cũng ở đây?"
Chu Yến Hỗn không để cô cởi áo khoác, trực tiếp ôm bả vai cô đi xuống hầm đi bộ.
Cầu vượt gió lớn, đi dưới hầm sẽ ấm hơn chút.
Thẩm Vi Lê né tránh, nhưng sức lực Chu Yến Hỗn rất lớn, cứ vậy tùy ý để cậu ôm.
"Tới gặp nhà thiết kế lần trước định giới thiệu cho chị." Khóe mắt Chu Yến Hỗn nhìn cô một cái, "Nhưng thấy chị đang nói chuyện với Phó Tranh."
Chu Yến Hỗn không mặn không nhạt nói, để lộ ra vẻ ghen tị.
Thẩm Vi Lê coi như mình bị điếc, không nghe thấy gì.
Cho đến cửa tiệm trà sữa, Thẩm Vi Lê cho rằng Chu Yến Hỗn sẽ vào cùng, ai ngờ cậu lại không có ý định vào trong, "Em ủng hộ sự nghiệp của chị nên sẽ không vào quấy rầy đâu."
Thẩm Vi Lê có chút ba chấm, vừa rồi còn ghen tị đầy miệng, bây giờ lại hào phóng như vậy à?
Cô cởi áo khoác đưa Chu Yến Hỗn, thấp giọng cảm ơn.
Lúc này Chu Yến Hỗn lại lấy bùa hộ mệnh màu đỏ lần trước đưa cô ra, đặt trong lòng bàn tay cô, "Chị à, coi như khen thưởng em hôm nay đã giúp chị, nhận lấy cái này đi, được không?"
Thẩm Vi Lê do dự nhìn bùa hộ mệnh một lát.
Chu Yến Hỗn nói, "Em cảm thấy giới giải trí không phải là nơi tốt, em lo cho chị, coi như bùa hộ mệnh này có tác dụng tâm lý được rồi."
Thẩm Vi Lê không đẩy ra, gật đầu nhận lấy.
Gần đây hai người không dây dưa tới chuyện tình cảm, cô cũng không cần lúc nào cũng không để ý tới cậu.
Còn tiếp tục nữa thì cứ như cô đang làm ra vẻ vậy.
Tiện đà, Chu Yến Hỗn lại nói một câu sâu xa, "Nếu em là người nổi tiếng, đụng phải tình huống như hôm nay em cũng sẽ đuổi theo chứ không phải trốn bên trong."
Thẩm Vi Lê, "..."
"Tình hình không giống nhau." Thẩm Vi Lê nhíu mày nói, "Phó Tranh là bạn tôi, tôi đuổi theo người kia vì bạn mình cũng không sao cả."
Chu Yến Hỗn mặc áo khoác, gật đầu nói, "Được rồi, vậy chờ ngày Phó Tranh tỏ tình với chị đi rồi nhớ lại lời của em hôm nay mà xem."
Sau đó cậu xoay người rời đi, để lại bóng lưng cao lớn đĩnh đạc.
Trở lại tiệm trà sữa, Phó Tranh một mình ngồi trong góc, vẫn trang bị kín mít, dáng người thẳng tắp trông như còn sợ hãi trong lòng.
Thẩm Vi Lê nhìn quanh, thử đi tới chỗ Phó Tranh, lúc này một người phụ nữ ở bàn bên cạnh cũng đứng lên đi qua.
Thẩm Vi Lê nghiêng đầu nhìn cô gái này, thử hỏi, "Cô Sơ Hạ đúng không ạ?"
Người kia đúng là Sơ Hạ, cười gật đầu, "Cô không trở lại, tôi cũng không dám qua đây ngồi, chứ không chốc nữa lại có tin tức Phó Tranh hẹn hò với người đẹp."
Sơ Hạ không phải rất đẹp, nhưng cũng rất ưa nhìn, khí chất dịu dàng ưu nhã, hào phóng rộng rãi.
Thẩm Vi Lê và Sơ Hạ cùng đi qua, Thẩm Vi Lê nói đã bắt được Tiết Bằng, Phó Tranh khẽ thở phào một hơi, "Cảm ơn chị Lê, khiến mọi người chê cười rồi."
Sơ Hạ cười nói, "Người chê em nhiều lắm, bao năm nay chị thấy không ít rồi."
Thẩm Vi Lê nghe lời này cũng biết, có lẽ hai người lớn lên cùng nhau, nhưng Phó Tranh 24 tuổi, Sơ Hạ 29 tuổi, là quan hệ chị em hàng xóm sao?
Nhưng Thẩm Vi Lê cũng không nghĩ nhiều, quan trọng là thỉnh giáo Sơ Hạ xem cô nên bắt đầu từ đâu, có cần đọc thêm sách hay thi cử gì không.
Sơ Hạ rất chuyên nghiệp, tính tình rất tốt, nói nhiều chuyện trong ngành với Thẩm Vi Lê, còn kiến nghị cô phân tích nhiều tác phẩm ưu tú, thi cử không quan trọng bằng thực lực.
Lúc Sơ Hạ và Thẩm Vi Lê nói chuyện đã mấy lần nhìn qua Phó Tranh, lúc này cậu không tháo khẩu trang và kính râm nữa, vị trí ngồi gần Thẩm Vi Lê hơn, thỉnh thoảng nói thêm một hai câu, cũng nhờ vả cô ấy chăm sóc Thẩm Vi Lê hơn.
Sơ Hạ và Phó Tranh cũng không phải lớn lên cùng nhau từ bé, chẳng qua là quan hệ ba mẹ hai bên rất tốt, thường xuyên tới nhà nhau chơi. Trước kia Sơ Hạ rảnh rỗi sẽ nhắn tin hỏi thăm Phó Tranh dạo gần đây thế nào, cậu có trả lời tin nhắn nhưng cảm giác rất bận rộn. Bây giờ thằng nhóc này lại liên hệ với cô ấy trước, nhờ cô ấy dạy một người về việc thiết kế, với thái độ của Phó Tranh dành cho Thẩm Vi Lê, trong lòng Sơ Hạ đã có chút suy đoán.
Ánh mắt Sơ Hạ rất có thâm ý chuyển qua chuyển lại giữa hai người, nghĩ tới gì đó.
Cuối cùng, Thẩm Vi Lê lấy ipad ra, mở vài thiết kế của mình cho Sơ Hạ đánh giá.
Sơ Hạ nhìn một lúc rồi khích lệ, "Rất ổn, có thể tham gia một số cuộc thi nhỏ trước."
Thẩm Vi Lê vội nói, "Đây đều là tôi vẽ lại lúc đi du lịch vì thích thiết kế của người ta thôi, tôi cũng chỉ tính trang hoàng cho nhà mình, nhất định không thể mang đi thi được, đây là sao chép, không được."
Sơ Hạ hiểu ra, "Đúng vậy, trang hoàng nhà mình thì không sao, nhưng mang đi thi thì không được."
Dừng một chút, cô ấy nói, "Hôm nay tôi có chút việc nên tới muộn, ngại quá, giờ này cũng phải về sớm. Nếu không, Lê Tử cô gửi thiết kế của mình cho tôi được không? Tôi mang về xem cho kỹ."
Phó Tranh nghe vậy, cuối cùng kiến nghị Thẩm Vi Lê gia nhập nhóm của Sơ Hạ, tìm một người từng có kinh nghiệm thi đấu hướng dẫn cô, Sơ Hạ còn chưa nói gì, điện thoại Thẩm Vi Lê đột nhiên vang lên.
Thẩm Vi Lê nhìn thông báo, là Chu Yến Hỗn, cô tắt tiếng, không nghe máy.
Sau đó Chu Yến Hỗn lại gọi lần thứ hai, Sơ Hạ cười nói, "Cô nghe máy đi, không sao đâu, chúng ta là bạn, không cần để ý chút chuyện này."
Lúc này Thẩm Vi Lê mới đứng dậy ra ngoài nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, Chu Yến Hỗn cũng chỉ nói hai chữ, "Ra đây."
Ai lại thích bị sai bảo chứ, Thẩm Vi Lê nhíu mày nói, "Chu Yến Hỗn, cậu..."
"Chị, chị ra đây đi." Lần này, giọng nói Chu Yến Hỗn đã mềm mại hơn.
Thẩm Vi Lê không biết Chu Yến Hỗn lại có ý định gì, đẩy cửa đi ra ngoài, còn chưa thấy bóng dáng Chu Yến Hỗn đâu, bên cạnh đã xuất hiện một người ôm lấy cô vào ngực.
Thẩm Vi Lê cả kinh đẩy cậu ra, "Chu Yến Hỗn, cậu làm cái gì đấy!"
Chu Yến Hỗn cong eo ôm chặt cô, dùng sức rất lớn.
Khiến Thẩm Vi Lê không thể thở nổi.
Cô ngẩng đầu, gian nan hỏi, "Chu Yến Hỗn?"
Toàn thân Chu Yến Hỗn run rẩy, giọng nói khàn khàn, "MV của chị quay xong rồi sao?"
Thẩm Vi Lê bị ôm, đến giọng nói cũng không rõ, "Còn chưa xong, cậu làm sao thế?"
Chu Yến Hỗn hít sâu, trên người cô có hương thơm khiến cậu mê muội, cũng khiến cậu bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, cậu buông cô ra, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói, "Không có gì, em chỉ muốn nói, em đồng ý với chị, em sẽ mãi ủng hộ sự nghiệp của chị, chị phải cố lên."
Dứt lời, Chu Yến Hỗn lập tức xoay người đi, từ đầu đến cuối, Thẩm Vi Lê không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu.
Cô cảm giác được bóng dáng cậu không phóng khoáng như vừa nãy, lộ ra cảm giác gì đó không thể nói rõ, tóm lại là không giống vừa rồi.
Cô dò hỏi, "Tiểu Hỗn? Xảy ra chuyện gì sao?"
Chu Yến Hỗn phát tay, không quay đầu lại nữa.