Lúc này, show thời trang vừa kết thúc, chuẩn bị tiệc rượu xong, xung quanh vẫn còn tiếng nói chuyện ồn ào.
Đã không còn camera và khán giả ở hiện trường nữa, Thi Tâm Viện mới quang minh chính đại tìm Thẩm Vi Lê trào phúng.
Nhiều người trước và sau camera giống như hai người khác nhau vậy.
Thẩm Vi Lê không khỏi bật cười, trên người cô có chỗ nào giống người dễ bị bắt nạt à?
Tại sao gần đây luôn có người tìm tới cô gây chuyện vậy?
Nhưng mà nghĩ lại, trên thế giới này mỗi phút mỗi giây đều có người bị bắt nạt, thế này cũng là chuyện bình thường.
Doãn Hàm phụ họa cho Thi Tâm Viện, ôm vai cười nói, "Chắc là không có tiền, chỉ có thể mua đồ cũ rồi chăng? Mặc cái thứ "bẩn" như vậy."
Cô ta nhấn mạnh từ "bẩn" để trả thù Thẩm Vi Lê từng nói mắt cô ta bẩn.
Đường Phái và Lệ Nhiêu đứng hai bên Thẩm Vi Lê, Doãn Hàm vừa dứt lời, hai người gần như đồng thời bước lên trước muốn dạy dỗ cô ta.
Thẩm Vi Lê bị chọc cười vì điều này.
Nơi nhiều phụ nữ cũng nhiều thị phi, điều này không sai.
Nhưng Đường Phái cũng cất bước về trước, điều này cũng thật buồn cười.
Thẩm Vi Lê không muốn phí thời gian xung đột với hai người trước mặt, túm Đường Phái và Lệ Nhiêu về, gật đầu có lệ với Doãn Hàm, "Đúng vậy, tôi không có tiền, chỉ có thể mua quần áo cũ, hai vị vừa lòng chưa? Vừa lòng rồi thì mời hai vị đi làm chuyện của mình đi, được không?"
Thái độ của Thẩm Vi Lê lại khiến Thi Tâm Viện không vui.
Nhà cô ta có tiền, nhiều minh tinh nịnh bợ cô ta, Thẩm Vi Lê lấy đâu ra tự tin mà không để cô ta vào mắt?
Cô ta lại giữ cánh tay Thẩm Vi Lê, cười nói, "Ơ kìa, chẳng lẽ tôi không xứng chụp cùng nữ chính MV của Phó Tranh sao? Đừng nhỏ nhen vậy chứ, tôi đã ghét bỏ quần áo cũ trên người cô đâu?"
Thẩm Vi Lê nhíu mày tránh đi, lời Thi Tâm Viện nói đúng là khó nghe.
Người này không biết thế nào là một vừa hai phải sao?
Tay Thi Tâm Viện bị chặn lại, cũng không giận mà tiếp tục cười nói, "Vừa rồi không phải nói chuyện với ảnh đế vô cùng thân thiết sao? Chẳng lẽ trừ ảnh đế ra, người thường như chúng tôi đều không lọt vào mắt cô à? Ha ha, ánh mắt cũng cao đấy. Nhưng không rõ ánh mắt tiểu thư đây cao thế nào, chẳng phải xem show của Nguyện vẫn mặc đồ cũ đấy sao?"
Thẩm Vi Lê nhịn hai lần, cũng không muốn nhịn nữa, lạnh lùng tới gần cô ta, "Cô Thi, cô xem thường cách ăn mặc của tôi như vậy, tôi cũng rất tò mò, cô cởi hết ra là thế nào? Lúc không còn tiền tài, cô sẽ còn lại thứ gì? Tôi nói cho cô biết, lúc cô chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cô sẽ không đáng một đồng, chó đến trước mặt cô cũng phải tránh đi, bởi vì trên người cô tản ra mùi kinh tởm."
Thi Tâm Viện không thể tin nhìn Thẩm Vi Lê, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô ta bị người khác mắng chửi!
Cơn giận bốc lên đến đầu, giơ tay muốn tát vào mặt Thẩm Vi Lê.
Lúc này, cổ tay cô ta lại bị người khác bóp chặt.
Thi Tâm Viện trừng mắt, "Ai dám –"
Người này cắt lời cô ta, "Cô Thi, mong cô chú ý tới lời nói và hành động của mình."
Giọng điệu thong thả và lạnh lùng.
Là Thẩm Tùng Chu.
Thi Tâm Viện thấy anh, nháy mắt mặt đỏ tía tai, lắp bắp nói, "Em, em không..."
Thẩm Vi Lê ngẩng đầu nhìn Thẩm Tùng Chu, buồn bực vì vừa rồi không thấy anh ở đây, lúc này lại đột nhiên xuất hiện.
Cô còn đang suy nghĩ, bên cạnh lại truyền tới giọng nói ưu nhã mang ý trách cứ, "Nếu đồ thiết kế cũ của tôi vẫn còn được bán trên thị trường thì cũng chứng minh giá trị tồn tại của nó. Vị tiểu thư này, quần áo quý quá, tôi không xứng để bán sao?"
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn nơi phát ra giọng nói, là người sáng lập ra Nguyện, Hạ Từ.
Lời của bà mang ý trách cứ, đúng là nói với Thi Tâm Viện.
Cô ta nghẹn họng, vẻ mặt túng quẫn.
Hạ Từ nghiêng đầu phân phó trợ lý, "Phan Phan, đi lấy bộ quần áo tôi thích nhất trong bộ sưu tập mùa này tới đây, tôi muốn tặng cho cô gái này."
"Cô gái này" trong lời Hạ Từ chính là Thẩm Vi Lê.
Đó chính là đồ trên sàn diễn đấy, minh tinh và blogger nổi tiếng muốn mua cũng không mua nổi đồ mới trên sàn diễn.
Vậy mà giờ Hạ Từ lại muốn tặng cho Thẩm Vi Lê!
Ảnh đế công khai che chở Thẩm Vi Lê, Hạ tổng còn công khai tặng thiết kế mới cho Thẩm Vi Lê!
Lệ Nhiêu vô cùng kích động.
Mà vẻ mặt Doãn Hàm và Thi Tâm Viện đồng thời cứng lại.
Hai mắt Hạ Từ còn đỏ, đeo kính râm che đi đôi mắt vừa khóc xong của bà, cất bước tới trước mặt Thẩm Vi Lê.
Đôi mắt sau kính râm nhìn con gái của mình không chớp, nhìn mặt mày của con bé, muốn ôm lấy con bé.
Hạ Từ lại muốn rơi nước mắt, vội vàng nhẫn nhịn.
Giọng nói trách cứ trở nên dịu dàng từ ái, "Cô vừa mới nghe lời cháu nói, cháu nói đúng, quần áo đẹp thế nào cũng không quan trọng bằng phẩm chất con người. Chào cháu, cô là Hạ Từ, mẹ của Nguyện."
Khi nói chữ mẹ, giọng Hạ Từ có chút nghẹn ngào, muốn nói lại thôi.
Thẩm Vi Lê rất muốn nhìn cặp mắt kia của Hạ Từ, với người này, cô cũng có hảo cảm khó lý giải nổi.
Ánh mắt không rời nổi mà muốn nhìn bà nhiều hơn.
Đường Phái đẩy nhẹ bả vai, cô mới lấy lại tinh thần, "Chào Hạ tổng, cháu là Thẩm Vi Lê, xảy ra tranh chấp ở show của cô đúng là ngại quá, cháu xin lỗi."
Lúc Thẩm Vi Lê nói những lời này, giọng điệu chứa sự có lỗi, mà đồng thời cũng lễ phép mỉm cười, thong dong xin lỗi.
Hạ Từ lắc đầu, "Không sao, không trách cháu."
Bà nhìn má lúm đồng tiền của cô, khẽ nói, "Cháu có má lúm đồng tiền."
Thẩm Vi Lê khó hiểu vì lời nói bất thình lình của bà, gật đầu, "Đúng ạ."
Sau kính râm, Hạ Từ nhìn cô không chớp, trong mắt ngập tràn hơi nước, "Thật xinh đẹp, cháu thật xinh đẹp."
Hạ Từ khen Thẩm Vi Lê từ tận đáy lòng càng khiến Doãn Hàm và Thi Tâm Viện không vui, sắc mặt ngày càng tối.
Lúc này trợ lý Phan cũng mang quần áo tới, còn chuẩn bị một chiếc túi, "Hạ tổng, quần áo ngài cần đã mang tới rồi ạ."
Hạ Từ nhận quần áo, đặt trước người con gái để ước lượng.
Bộ đồ này là váy phối với áo khoác tây trang, váy tông màu ấm, áo tông màu lạnh, đặt cạnh nhau mang vẻ hòa hợp hiên ngang.
Rất phù hợp với khí chất của con gái, giống như thiết kế riêng cho con bé, hoàn toàn giống với tưởng tượng của bà.
Con gái đã trưởng thành rồi, cười lên thật sự xinh đẹp.
Đối mặt với người bắt nạt mình cũng không kiêu ngạo xu nịnh, biết cầm kiếm tự bảo vệ bản thân.
Thật tốt, con gái bà biết bảo vệ bản thân.
Không giống như giấc mơ mỗi đêm của bà, bị người khác bắt nạt, bình an khỏe mạnh lớn lên.
Hạ Từ thấp giọng nói, "Rất thích hợp, bé ngoan, Nguyện thuộc về con."
Thi Tâm Viện nóng nảy, "Hạ tổng, ngài quyết định quá qua loa rồi, lần đầu gặp mặt, ngài đã..."
Hạ Từ đột nhiên xoay người nhìn cô ta, quét mắt nhìn bộ đồ mẫu mới trên người cô ta rồi nói, "Phan Phan, bộ đồ này bắt đầu ngừng sản xuất, hàng thừa giảm giá 50% đưa hết ra thị trường."
Bà lại quay đầu chỉ cái gọi là đồ cũ trên người Thẩm Vi Lê, "Phan Phan, tăng giá gấp đôi bộ đồ trên người cô gái này, đặt trong tủ kính cửa hàng trưng bày."
Sắc mặt Thi Tâm Viện tái mét.
Hạ Từ đoan trang dịu dàng mỉm cười nói, "Quần áo đẹp nên mặc để cô gái xinh đẹp mặc, đưa vào tủ kính trưng bày."
Sau đó lại nhìn Thi Tâm Viện, giọng điệu khinh miệt, "Quần áo xinh đẹp mà để cô gái xấu xí nào đó mặc, sỉ nhục quần áo của tôi thì còn giữ làm cái gì?"
Hạ Từ ưu nhã khí phách để lại một câu, "Xử lý tất cả đi."
*
Mà cảnh tượng Hạ Từ đi tới trước mặt Thẩm Vi Lê và Thi Tâm Viện cũng đã có máy quay hướng tới.
Trường hợp lúc này không chỉ có Hạ Từ, còn có ảnh đế Thẩm Tùng Chu, thiên kim nổi tiếng Thi Tâm Viện, thành viên nhóm nhạc nữ Doãn Hàm, hình ảnh đáng giá nhưng lại bị đoàn đội Hạ Từ ngăn cấm chụp ảnh.
Chủ yếu là để bảo vệ Thẩm Vi Lê.
Tuy camera không quay đến Thi Tâm Viện nhưng cũng đủ làm cô ta mất hết mặt mũi.
Mà lúc cô ta mất mặt, Doãn Hàm lại không ra mặt nói lời nào cho cô ta.
Doãn Hàm e ngại thân phận của mình, cũng sợ camera quay được cảnh bắt nạt người khác nên lui xa về sau.
Thi Tâm Viện tức giận lườm cô ta, bạn bè cái quái gì chứ!
Hạ Từ đã không nhịn được muốn khóc, bà không biết nên mở miệng thế nào với con gái, xin giúp đỡ nhìn Thẩm Tùng Chu.
Anh đi tới trước mặt Thẩm Vi Lê, thấp giọng nói, "Có chút chuyện muốn nói với em, có tiện đi với anh chút không? Cũng mong bạn em ở lại đây đợi hoặc tới tiệc rượu trước."
Thẩm Vi Lê tin Thẩm Tùng Chu, cô cũng không rõ lý do, gật đầu với anh rồi nói Lệ Nhiêu và Đường Phái đợi mình một lát, sau đó đi cùng Thẩm Tùng Chu.
Đường Phái gật đầu, xoay người lập tức gửi tin nhắn wechat cho Chu Yến Hỗn.
[Thiếu gia! Xuống máy bay chưa! Mau tới đây đi! Mẹ nó, chị Lê gặp riêng với Thẩm Tùng Chu rồi!]
Chu Yến Hỗn không trả lời tin nhắn.
Xem ra là còn ở trên máy bay.
Đường Phái toát mồ hôi thay Chu Yến Hỗn, Thẩm Tùng Chu đã tìm tổng tài tới làm chống lưng cho Thẩm Vi Lê rồi, đây cũng không phải việc nhỏ đâu, trời ạ.
Sắp thành việc lớn rồi!!!
Mẹ nó Thẩm Tùng Chu vừa trưởng thành lại vừa có sức hút, bây giờ có cô gái nào không thích người trưởng thành chứ?!
Thỉnh thoảng thiếu gia còn bộc phát tính tình không tốt của mình, thế này thì làm sao theo đuổi chị Lê được!
Thẩm Vi Lê phát hiện Hạ tổng còn đi sau mình và Thẩm Tùng Chu, cô không dám quay đầu, nhỏ giọng nói với anh, "Anh Chu, em còn chưa cảm ơn Hạ tổng nữa, em cũng ngại nhận đồ quý như thế này lắm."
Thẩm Tùng Chu cười không đáp, tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến khi đi tới phòng nghỉ yên tĩnh phía sau hậu trường, bên trong có sofa và nước, Thẩm Tùng Chu để Thẩm Vi Lê vào trong ngồi xuống trước, anh ra ngoài bảo Hạ Từ đợi một chút rồi lát sẽ gọi bà vào sau.
Thẩm Tùng Chu đóng cửa, còn mỗi anh và Thẩm Vi Lê ở trong.
Anh nhìn cô gái đang mơ màng không biết xảy ra chuyện gì, cười trấn an một cái, ngồi bên cạnh cô, bình tĩnh nói, "Lê Tử, em còn nhớ đạo diễn Thẩm Lan lấy của em mấy sợi tóc không?"
Sắc mặt Thẩm Vi Lê lập tức trở nên lo lắng.
Anh nói nhỏ, "Có kết quả rồi."
Trái tim Thẩm Vi Lê đập liên hồi, thấp thỏm, lo lắng, bất an.
Vẻ mặt này của Thẩm Tùng Chu đã chứng minh được kết quả là có quan hệ!
Anh chậm rãi nói, "Em hẳn là đã biết, đạo diễn Thẩm, Thẩm Lan là chú hai của anh."
Thẩm Vi Lê ngẩn ngơ gật đầu.
"Nhưng nhiều người không biết Hạ Từ là thím hai của anh, vợ của đạo diễn Thẩm."
"Cũng có nhiều người không biết, hai người bọn họ từng lạc mất con gái."
Lông mi Thẩm Vi Lê run rẩy, hai mắt đỏ bừng.
Cô cảm nhận được điều Thẩm Tùng Chu sắp nói ra.
Nhịp tim không ngừng tăng tốc, vô cùng hoảng loạn.
"Chú hai cầm tóc của em đi xét nghiệm ADN, kết quả giám định vừa có hai mươi phút trước."
"Kết quả giám định..."
"Thẩm Vi Lê, em là con gái ruột của bọn họ."
Hai mắt Thẩm Vi Lê đỏ bừng, nước mắt không ngừng trào ra.
Thẩm Tùng Chu cũng đỏ mắt, "Bọn họ không bán em đi, là anh đưa em ra ngoài, là anh làm lạc mất em, anh trai xin lỗi."
"Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm em, trước nay chưa từng từ bỏ."
Thẩm Vi Lê run rẩy cắn môi.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, chịu đựng không phát ra âm thanh nào, không khóc thành tiếng.
"Tên em là Thẩm Nguyện Hề, nhũ danh Nguyện Nguyện, HOPE của thím hai, Nguyện của thím ấy vì em mà sáng lập."
"Năm nay em 26 tuổi, không phải 25."
"Sinh nhật em vào mùa hè, không phải mùa đông."
"Hạ Từ ở ngoài cửa, chính là mẹ ruột của em."
"Bà ấy luôn tìm em, chờ em, nguyện vọng của bà ấy chính là đưa Nguyện về nhà."
Thẩm Vi Lê khóc đến run rẩy, nước mắt như mưa ngơ ngẩn nhìn về phía cửa.
Thẩm Tùng Chu mở cửa, Hạ Từ bên ngoài sớm đã rơi lệ đầy mặt, bà cong eo khóc lớn, phải nhờ Thẩm Tùng Chu đỡ mới không ngã xuống, nghẹn ngào gọi cô, "Nguyện Nguyện, Nguyện Nguyện."
Trừ gọi tên cô, Hạ Từ đã không thể nói lời nào khác, tiếng khóc đau đớn, là sự bi thương vì đã phải cách biệt con gái hơn hai mươi năm qua.
Cuối cùng cũng đến gần con gái, nước mắt Hạ Từ làm mờ đi tầm mắt bà, muốn duỗi tay ôm cô nhưng lại không dám.
Không ngừng khóc lóc nói, "Xin lỗi, mẹ xin lỗi, Nguyện Nguyện, xin lỗi, mẹ xin lỗi."
Hạ Từ khom lưng khóc trước mặt con gái, đầu gối sắp chạm tới mặt đất, đã mấy lần muốn ôm cô nhưng gần trong gang tấc lại bắt đầu sợ hãi.
Sợ con gái hận bà, sợ con gái không nhận ra bà.
Thẩm Vi Lê đã sớm mất đi năng lực phản ứng, chỉ ngơ ngác ngồi đó, mặt bị nước mắt phủ kín, khóc không thành tiếng.
Ba mẹ đã tìm được cô rồi.
Mẹ không bán cô, ba mẹ không hề bán cô.
Bọn họ vẫn luôn tìm cô, luôn đợi cô về nhà.
Cô không bị vứt bỏ.
Cô tên là Nguyện Nguyện.
Lúc này mẹ đang ở trước mặt cô.
Đôi môi Thẩm Vi Lê dần mở, khẽ run rẩy một lúc, không tiếng động mà phát ra một chữ, "Mẹ."
Hạ Từ khóc không thành tiếng, cuối cùng cũng ôm chặt lấy con gái mất tích hơn hai mươi năm, dùng toàn bộ sức lực ôm chầm lấy cô, "Nguyện Nguyện, Nguyện Nguyện của mẹ."
"Cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con rồi."
Vở kịch nhỏ
Lê Lê nhặt được một chút mèo què chân bị chủ nhân vứt bỏ.
Mấy ngày nay bận rộn đưa mèo đi khám, đi tiêm, đi tắm, mua cát mèo, mua hạt, đã vài ngày không tới gặp tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia ở nhà tức giận, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Hạ quyết tâm chờ chị tới xin lỗi.
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng vẫn là tiểu thiếu gia cúi đầu trước, thở hổn hển chạy tới cửa nhà Thẩm Vi Lê.
Thẩm Vi Lê mở cửa, kinh ngạc hỏi, "Sao em lại tới đây?" Sau đó lo lắng vội vàng về phòng, không nói với cậu câu nào tiếp.
Tiểu thiếu gia chống nạnh càng tức giận hơn.
Kết quả lại thấy một con mèo đang nằm trên giường chị mình.
Tiểu thiếu gia, "... Đây là cái gì?"
Lê Lê, "Mèo đó."
Lửa giận của tiểu thiếu gia giảm bớt, ồ một tiếng, "Mấy ngày nay chị đều chơi với nó ư?"
Lê Lê ôm mèo vào ngực, gật đầu, "Ừm, chị nhặt được, chân nó không khỏe, Tiểu Hỗn xem xem."
Tiểu thiếu gia bò lên giường, quỳ gối nhìn chú mèo nhỏ.
Thấy chị mình ôm mèo thân mật lại định giận dỗi, nhưng thấy mèo bị thương ở chân thì không bộc phát tính tình nữa.
Một lúc lâu sau, cậu hỏi, "Mèo là đực hay cái?"
Lê Lê xoa đầu mèo cười nói, "Đực đó."
Tiểu thiếu gia, "..."
Không thích mèo đực.
Lại một lát sau, tiểu thiếu gia hỏi, "Đã có tên chưa?"
"Hả? Không có, gọi nó là mèo nhỏ được rồi."
Tiểu thiếu gia ho nhẹ một tiếng, giọng nói như Hoàng Thượng ra lệnh, "Vậy gọi nó là Tiểu Hỗn đi."
"...???"
Tiểu thiếu gia đáng yêu nói, "Dù sao sau này mỗi lần chị ôm nó, còn cả lúc ngủ với nó nữa cũng phải gọi nó là Tiểu Hỗn, không thể gọi tên khác được."
Thẩm Vi Lê cười to không ngừng, "Tiểu Hỗn, em là mèo à? Kêu một tiếng xem nào?"
Tiểu thiếu gia im lặng mất mười giây.
Sau đó, giọng nói mềm mại, "Vậy chị gọi Tiểu Hỗn đi."
Lê Lê, "... Tiểu Hỗn?"