Chu Yến Hỗn đến thẳng sân bay, chuyến bay sớm nhất cũng phải hai tiếng sau, không có cách nào cả, cậu chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Phòng đợi của khách VIP không có ai cả, chỉ có mình cậu, vẻ âm trầm quanh người khiến cả căn phòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Vừa rồi ở quán café, cậu nhận được điện thoại của anh trai, nói ông nội đang nguy cấp, có khả năng không qua khỏi.
Anh trai bảo cậu mau chóng trở về, có lẽ còn được gặp mặt ông nội lần cuối.
Dọc đường từ sân bay tới bệnh viện, Chu Yến Hỗn không nghe máy của bất kì ai cả, thần kinh căng thẳng.
Đến bệnh viện thì chạy thẳng vào thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, cậu đã nghe thấy tiếng khóc từ phòng bệnh truyền tới.
Chu Yến Hỗn đờ đẫn đứng tại chỗ, hai mắt mở lớn, hốc mắt dần phiếm đỏ.
Một nhà Chu gia đứng ở cửa phòng bệnh, mấy người phụ nữ khóc lớn, trong đó còn có cả tiếng khóc nhỏ của mấy người đàn ông, đang phát khăn tang trắng.
Tiếng khóc của Cốc Diễm Nhi từ trong phòng bệnh truyền ra, đau đớn bi thương.
Dưới chân Chu Yến Hỗn như nặng cả ngàn tấn, không thể nhấc dậy nổi, cũng không thể đi qua.
Bên tai dần mất đi tiếng nói, hình ảnh trong mắt chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Điện thoại trong túi áo khoác lại vang lên lần nữa, Chu Yến Hỗn như không nghe thấy gì cả.
Trong phòng bệnh, Chu Yến Hoài nghe thấy tiếng chuông điện thoại mới chạy ra ngoài, thấy Chu Yến Hỗn ngơ ngẩn đứng ở hành lang, đôi mắt đã đỏ lên, bước tới ôm chặt lấy cậu.
Chu Yến Hỗn vùi mặt vào áo anh trai, nước mắt rơi xuống ngay tức khắc, cả người run rẩy.
Chu Yến Hoài đã khóc, đôi mắt đỏ bừng, tay giữ lấy lưng Chu Yến Hỗn không để cậu gục ngã.
Cả nhà Chu gia vô cùng hiếu thuận, ông nội qua đời, không chỉ có nhóm con dâu và mấy đứa cháu khóc, mấy người con trai cũng không nhịn nổi nước mắt.
Chu Sơn Lâm thấy con trai đã về, giọng nói khàn khàn, "Tiểu Hỗn, qua đây nhìn ông nội lần cuối đi con."
Hai chân Chu Yến Hỗn mềm nhũn, được Chu Yến Hoài đỡ vào phòng bệnh, ông nội đã trùm chăn trắng kín mặt.
Chu Yến Hỗn quỳ bên giường ông, không dám xốc chăn lên nhìn ông nội, lại thấy bàn tay ông lộ ra bên ngoài.
Lần cuối cùng là cậu cắt móng tay cho ông.
Mà ký ức cuối cùng của cậu với ông nội chính là lần giận dỗi đó.
Cho đến tận lúc ra đi, ký ức của ông với đứa cháu trai mình yêu thương nhất chính là, cháu trai ông không để ý tới ông.
Chu Yến Hỗn quỳ trên đất dập đầu, trán cũng đã chảy máu.
Từ đầu đến cuối không nói một lời.
*
Năm nay tháng chạp chỉ có ngày 29, không có 30.
Đêm giao thừa, Thẩm Vi Lê cùng ba mẹ và chị quay về nhà ông bà ăn Tết.
Năm nay cả nhà họ Thẩm tổng cộng có 18 người, phòng khách phòng bếp vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là năm nay nhà họ Thẩm còn tìm lại được đứa con mất tích hơn 20 năm trước, năm nay ăn Tết cũng vui mừng hơn cả, mặt mày ai ai cũng hớn hở.
Trên TV đang chiếu chương trình đêm hội giao thừa, Thẩm Vi Lê, Thẩm Uyển Hề và Thẩm Tùng Chu chuyển bàn trà đi chỗ khác, xếp bằng ngồi trên thảm trước sofa chơi đấu địa chủ.
Vốn dĩ Thẩm Tùng Chu được mời tham gia chương trình đêm hội giao thừa, nhưng năm nay em gái đã trở lại, anh cũng không nhận lời, muốn về nhà vượt qua đêm giao thừa với em gái.
Thẩm Vi Lê kêu địa chủ, ra một lá ba.
Nông dân Thẩm Tùng Chu không đánh địa chủ, còn giúp địa chủ thêm đất, nói, "Không nhận nổi."
Thẩm Uyển Hề tức giận đạp anh một cái, "Anh có thể chơi tử tế được không! Ai chơi gian lận như anh à!"
Thẩm Tùng Chu không đánh trả, chỉ trốn đi cười nói, "Anh không đánh lại được, em quản được anh à!"
Thẩm Uyển Hề đưa tay muốn kéo anh lại, Thẩm Tùng Chu che chắn trước mặt Thẩm Vi Lê rồi đưa cho cô một lá Đại vương.
Thẩm Vi Lê lập tức nhét lá bài vào của mình, cầm quả táo gặm, cười ha ha xem trò vui, dưới chân kê một xấp tiền to đã thắng được.
Buổi tối lúc cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên, Thẩm Vi Lê nhận được rất nhiều bao lì xì, của ông bà là to nhất, ông nội nắm tay Thẩm Vi Lê cười nói, "Nguyện Nguyện nhà ta đã trở lại rồi, không khí trong nhà cũng náo nhiệt hơn, ông nội mong sau này, mỗi ngày của Nguyện Nguyện đều vui vẻ bình an."
Thẩm Vi Lê vội nâng ly đồ uống kính chúc ông bà nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Thẩm Uyển Hề ở cạnh giả bộ ghen tị, "Vì sao lì xì của con lại mỏng vậy chứ!"
Sau đó ghét bỏ đưa cho Thẩm Vi Lê, "Chị không cần, cũng không lạ gì cả, cho em hết."
Thẩm Vi Lê tủm tỉm nhận lấy, ôm khuôn mặt đang ghé sát lại của chị mình, thơm một cái.
Thẩm Uyển Hề cười ngọt ngào dựa lên vai Thẩm Vi Lê, khoe khoang, "Thấy chưa, mọi người đều không được Nguyện Nguyện thơm, Nguyện Nguyện tốt với con nhất!"
Thẩm Lan và Hạ Từ cười tươi, đây là năm mới vui nhất từ trước tới giờ.
12 giờ đêm, trưởng bối đã đi ngủ trước, chỉ còn nhóm người trẻ tuổi có thói quen thức khuya vẫn ngồi trên sofa cầm điện thoại gửi tin nhắn chúc Tết.
Thẩm Vi Lê nhận được tin nhắn chúc Tết của Phương Tiểu Hủy đầu tiên, sau đó là Phó Tranh.
Thẩm Vi Lê kinh ngạc, không phải Phó Tranh còn đang ở đêm hội giao thừa sao, cũng trả lời: [Năm mới vui vẻ, không phải cậu đang bận sao? Vẫn có thời gian nghịch điện thoại à?]
Phó Tranh nhắn lại: [Cố ý tìm anh Tả lấy điện thoại gửi tin nhắn cho chị trước, tôi tiếp tục công việc đây, chúc chị Lê năm mới vui vẻ!]
Thẩm Vi Lê nhìn thấy hai chữ "cố ý", trực giác nhạy cảm nhận ra điều gì đó.
Nhưng lại cảm thấy mình nghĩ quá xa, cũng tự luyến quá, lắc đầu để suy nghĩ kia trôi ra khỏi đầu mình.
Thẩm Vi Lê lại gọi cho mẹ Phạm chúc Tết.
Thật ra cô rất muốn đón mẹ tới cùng ăn Tết, nhưng nếu đón bà tới sẽ phải đón cả Thẩm Tâm Oánh, cô không biết nếu cô ta nhìn thấy ở đây vừa có đạo diễn lớn lại có cả ảnh đế thì sẽ làm ra chuyện gì xấu, sợ Thẩm Tâm Oánh phá hoại không khí vui vẻ này nên không đón mẹ tới, bây giờ thấy mẹ cô đơn, trong lòng cũng khó chịu.
Sau khi nghe điện thoại, giọng nói Phạm Mỹ Huệ vô cùng vui vẻ, "Bé cưng của mẹ ăn Tết sao rồi? Có ăn sủi cảo chưa?"
Cảm giác khó chịu trong lòng Thẩm Vi Lê tiêu tan không ít, cười nói, "Con ăn nhiều lắm rồi, mẹ ăn Tết thế nào, sao bên đó lại ồn ào vậy?"
"Đừng nói nữa, mẹ và em gái con tới nhà đồng nghiệp của mẹ ăn Tết, nhà người này đông người náo nhiệt lắm!"
Thẩm Vi Lê hoàn toàn yên tâm, "Vậy được, mẹ nhớ ngủ sớm chút nhé, đừng thức khuya quá, trưa con sẽ về."
Hai mẹ con nói chuyện một lát, Thẩm Vi Lê tắt điện thoại rồi quay về kiểm tra wechat.
Không nhận được tin nhắn chúc Tết của Chu Yến Hỗn.
Cũng không nhận được điện thoại của cậu.
Việc này có chút khác thường, Thẩm Vi Lê cảm thấy bất an, tới bên cửa sổ nhìn đèn bên ngoài, nhớ tới bóng dáng Chu Yến Hỗn rời đi ngày đó, cảm giác như mình không biết chuyện gì.
Thẩm Uyển Hề cũng không chờ được tin nhắn chúc Tết của người trước đó suýt chút yêu đương, "hừ" một tiếng rồi tắt máy.
Thẩm Uyển Hề thấy Thẩm Vi Lê ngẩn người trước cửa sổ, thăm dò, "Nguyện Nguyện của chị sao vậy?"
Thẩm Vi Lê cất điện thoại, lắc đầu, "Không có gì đâu ạ."
Thẩm Uyển Hề gật đầu, sau đó khom lưng, "Nguyện Nguyện lên đây, chị cõng em."
Thẩm Vi Lê bật cười, "Chị à, chị có thể cõng được em sao?"
Thẩm Uyển Hề vỗ vai, "Mau lên đây, chị mãi mãi có thể cõng được em."
*
Theo tập tục của Chu gia, cần túc trực bên linh cữu ba đêm, từ 27 đến 29 đều phải ở nhà tang lễ.
Sáng sớm mùng một Tết, bốn giờ sáng chuẩn bị đưa tang, tám giờ hạ táng, mười một giờ ăn tang yến.
Vốn dĩ là quang cảnh vui vẻ ngày Tết, bây giờ lại mặc áo tang ở nhà tang lễ, ở bên quan tài ông nội không cho phép tắt hương tắt nến.
Đã ba ngày Chu Yến Hỗn không ăn gì, trước sau quỳ gối trước quan tài của ông, thỉnh thoảng thất thần suýt chút nữa ngủ gật, sau đó lại thẳng người tỉnh táo.
Cả người cậu tiều tụy, râu đã dài, hốc mắt có quầng thâm, không còn là thiếu gia có tinh thần như ngày thường nữa, ánh mắt lờ đờ.
Kiều Mạn Mạn cũng tới, sau khi khóc một lúc lại quỳ cạnh Chu Yến Hỗn đáp lễ bạn bè với khách đến, Cốc Diễm Nhi biết con trai mình không thích cô ta, vội lấy cớ để cô ta rời đi.
Lúc Kiều Mạn Mạn đi mới cảm thấy, hình như mẹ Chu Yến Hỗn không thích mình.
Ở linh đường, Kiều Mạn Mạn cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Lúc xoay người, đuôi mắt hơi lóe lên lộ vẻ tâm cơ.
Đã là rạng sáng mùng một, Cốc Diễm Nhi tới khuyên nhỏ, "Tiểu Hỗn, con ngủ một lát đi được không?"
Chu Yến Hỗn lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, "Chỉ còn mấy tiếng nữa, con ở bên ông thêm một lát."
Ông nội đang nằm trong quan tài, sau khi hửng sáng sẽ hỏa táng.
Sau khi hỏa táng sẽ không còn ông nội trên thế gian này nữa.
Chu Sơn Lâm cũng tới khuyên cậu, "Con trai, con uống chút nước cháo đi? Con không ăn không uống như vậy, ông nội thấy cũng không yên tâm."
Chu Yến Hỗn lắc đầu, đôi môi khô nứt không muốn nói nữa.
Thật ra ngay giờ khắc ba mình qua đời, Chu Sơn Lâm rất muốn túm lấy thằng con trai này đánh cho một trận.
Ông hiếu kính ba mình cả đời, chỉ muốn để ba ra đi không còn chút tiếc nuối, nhưng cho đến khi ra đi, ông vẫn luôn nhớ tới chuyện chung thân đại sự của cháu trai, không yên tâm rời đi, mang theo tiếc nuối rời khỏi trần thế.
Nhưng bây giờ thấy con trai tiều tụy đau khổ thế này, Chu Sơn Lâm cũng không nói thêm lời nào.
Chu Sơn Lâm nói, "Yến Hoài, con khuyên nhủ em trai đi."
Chu Yến Hoài gật đầu, "Con biết rồi, ba mẹ đi ngủ một lát đi, sáng sớm hạ táng xong còn phải tiếp đãi tang yến."
Cốc Diễm Nhi thở dài, "Ngày mùng một Tết, nào có ai tới ăn tang yến chứ."
Tuy Chu gia bọn họ là gia đình có uy tín danh dự lớn, nhưng mùng một ăn tang yến không may mắn chút nào, vậy nên bọn họ cũng không nói chuyện này với nhiều người.
Hơn nữa bởi vì là Tết, nhân viên tang lễ cũng ít, ngay cả vòng hoa cũng không nhiều lắm.
Tết nhất không nên để người ta cảm thấy ngột ngạt.
Chu Yến Hoài thấp giọng khuyên ba mẹ đi ngủ, anh ngồi cạnh em trai trước linh cữu.
Trong linh đường đều là tiền giấy đám con cháu chuẩn bị cho ông nội Chu, xem như là chuyện cuối cùng làm cho ông.
Sau khi ông nội qua đời, bà nội cũng đã hôn mê, sau đó bà cô tới ở cùng bà nội, vẫn chưa tới đây.
Chu Yến Hoài thấy ai khuyên Chu Yến Hỗn cũng không có tác dụng, anh ngồi xuống đất nói, "Nếu em không ăn uống cũng không ngủ, anh sẽ gọi Thẩm Vi Lê tới."
Cuối cùng Chu Yến Hỗn cũng có chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh trai, mắt như muốn nói không được.
Chu Yến Hoài cầm bát cháo nóng, dùng thìa đưa tới bên miệng cậu, Chu Yến Hỗn vẫn quay mặt đi, giọng nói khàn đặc, "Em ăn không vô, thấy buồn nôn."
"Nước thì sao?" Chu Yến Hoài hỏi, "Uống nước không?"
Chu Yến Hỗn từ chối, "Muốn nôn."
Chu Yến Hoài không biết biểu hiện này là tính kén ăn của Chu Yến Hỗn, sờ trán cậu, không sốt.
Anh lẳng lặng nhìn Chu Yến Hỗn, mắt cậu cũng chỉ nhìn chằm chằm quan tài ông nội.
Chu Yến Hoài cảm thấy trong lòng em trai như có khúc mắc gì đó, vì chuyện này nên mới ăn không ngon, ngủ không yên, đến uống nước cũng không nổi.
*
Giữa trưa mùng một Tết, Thẩm Vi Lê lên máy bay về nhà thăm mẹ Phạm, hẹn trước với ba mẹ và chị gái trước mùng ba sẽ trở về, một nhà bốn người tới Thụy Sĩ trượt tuyết.
Rõ ràng cô cũng chỉ đi hai ngày thôi mà Hạ Từ còn khóc đỏ mắt, cảm giác Nguyện Nguyện vừa đi, không khí trong nhà lập tức lại trùng xuống như trước kia vậy.
Thẩm Vi Lê vội hứa mùng ba sẽ về bên họ.
Buổi chiều về đến nhà, Thẩm Vi Lê mang quà cho mẹ Phạm và Thẩm Tâm Oánh.
Vừa đến nhà, Phạm Mỹ Huệ đã ra đón cô, Thẩm Vi Lê cho rằng mẹ muốn ôm mình nên cười đưa tay ra.
Thế nhưng bà lại sốt ruột nói, "Lê Lê, mẹ nghe nói ông nội Chu Yến Hỗn mất rồi, con biết chưa, có qua đó không?"
Thẩm Vi Lê kinh hãi, "Chuyện xảy ra lúc nào thế ạ?"
Phạm Mỹ Huệ, "Mẹ cũng vừa nghe đồng nghiệp trước đây nói, sáng nay hạ táng, bởi vì mùng một nên người họ Chu cũng không truyền ra ngoài, hạ táng xong mới có tin tức."
Trước mắt Thẩm Vi Lê đột nhiên xuất hiện hình ảnh Chu Yến Hỗn ôm chặt mình ngày đó, còn có đêm giao thừa không nhận được điện thoại và tin nhắn của cậu.
Phạm Mỹ Huệ nói, "Lê Lê, mẹ biết con không muốn dây dưa với Chu Yến Hỗn nữa, nhưng ông nội thằng bé qua đời, con..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Vi Lê đã vội xoay người chạy đi.