Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: thíchtócquăn

Vốn tưởng Bàng Phi Yến chỉ là đơn thuần lúc rảnh rỗi nhìn chắt gái của mình, không nghĩ rằng lão thái quân lại nói ra một vấn đề khiến cho Từ Ngôn cùng với Bàng Hồng Nguyệt đều kinh ngạc không ít.

Lưu Liên cốc không gọi là Lưu Liên cốc, mà còn gọi là Lưu Lan cốc, hơn nữa Bàng Phi Yến giống như còn có hiểu biết về nơi đó.

"Lão thái quân, người biết Lưu Liên cốc sao?"

Bàng Hồng Nguyệt lộ vẻ lo lắng, hỏi: "Lưu Lan cốc không phải là nơi thuộc Đại Phổ chính phái chúng ta hay sao, sao lão nhân gia lại nói Lưu Lan cốc là Lưu Liên cốc?"

Nhắc đến Lưu Liên cốc, Bàng Hồng Nguyệt chưa bao giờ nghe qua, nhưng nàng biết tại chính phái Đại Phổ có một tồn tại được coi là thần bí nhất. Môn phái nơi đó không có tên gọi, tại Lưu Lan cốc, nghe nói trong cốc cao thủ nhiều như mây, nhưng cực kì ít xuất hiện. Bởi vì không có tên gọi cụ thể, trải qua thời gian dài, mọi người bắt đầu gọi những người ở nơi này là môn phái Lưu Lan cốc.

Cũng giống Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn rất muốn biết thêm tin tức. Thông tin có được từ Bàn Cửu không đáng tin cậy. Trước mắt, vị lão thái quân Hư Đan này có thể xác định nơi gọi Lưu Liên cốc, có lẽ sơn cốc kia nhiều khả năng tồn tại Ngư Vĩ Liên, chỉ là tên gọi Lưu Lan cốc thì Từ Ngôn nửa điểm cũng không biết.

"Vào thời gian trước, nơi đó phong cảnh đẹp như tranh, nên mọi người gọi là Lưu Liên cốc. Bởi vì trong cốc có một loại hoa sen. Bất quá tung tích loài hoa sen này rất khó tìm, hằng năm thường có người vào cốc tìm kiếm nhưng kết quả thường thường là lạc đường trong đó, lạc rất nhiều ngày về sau mới có thể đi ra."

Nét mặt lão thái quân hiền hòa, chậm rãi thuyết giảng những gì bản thân hiểu, đôi vợ chồng trẻ ở cạnh bên im lặng lắng nghe.

"Theo ta nhớ thì cái tên Lưu Lan cốc được gọi cách đây từ mười năm trước, nghe nói có một người tu hành tiến vào cốc rồi không ra nữa, ẩn cư thế ngoại, ngắm hoa, chơi đàn. Việc này thật sự là chuyện rất ý vị, khiến nhiều người ao ước a. Nếu lão thân không vì đã quá già, không nỡ bỏ lại cơ nghiệp cùng con cháu, có lẽ cũng từ giã hồng trần mà ẩn cư lánh đời giống vậy rồi."

Nghe lão thái quân thuyết giảng, đôi mi thanh tú của Bàng Hồng Nguyệt ngày càng nhíu chặt, nàng hỏi: "Lão thái quân, bên trong Lưu Lan cốc có Ngư Vĩ liên phải không?"

Bàng Hồng Nguyệt hỏi vấn đề cũng là điều mà Từ Ngôn muốn biết, nếu trong Lưu Lan cốc thật sự có Ngư Vĩ liên, đừng nói là nơi của cao nhân ẩn thế tu hành, dù là đầm rồng hang hổ(*), hắn cũng sẽ đi một chuyến.

"Trong đàm phiêu tựa Ngư Vĩ Liên,

Một phiến ngư vĩ, một phiến yên

Người đời đồn bảo hoa luôn tại

Nào biết thụy liên, diệu thần tiên..."

Hán Viêt:

"Hình tự ngư vĩ phiêu vu đàm.

Nhất phiến ngư lân nhất phiến yên

Thế nhân chích đạo hoa thường tại

Bất tri thụy liên tái thần tiên..."

Câu nói đầy cảm xúc của Bàng Phi Yến khiến Từ Ngôn chợt nhớ lại. Năm đó, lão đạo sĩ có đề cập đến dáng dấp miêu tả này. Xem ra trong mắt cao thủ Hư Đan, linh thảo Ngư Vĩ liên mười phần quý giá.

"Hai người các ngươi muốn tìm Ngư Vĩ liên để làm gì?"

Bàng Phi Yến sao không nhìn ra nhìn ra chắt gái của mình có mục đích, cười nói: "Ngư Vĩ liên có thể chế tạo pháp khí, có thể luyện linh đan, một cánh hoa sen đã có giá trị xa xỉ. Với tu vi của các ngươi, chẳng lẽ lại muốn đi tìm loại linh thảo này sao?"

Đối mặt với nghi vấn của Bàng Phi Yến, Từ Ngôn chỉ cúi đầu không nói. Bàng Hồng Nguyệt thấy bộ dạng Từ Ngôn như thế, bèn cắn răng, nói: "Lão thái quân, Từ Ngôn hắn trúng độc, cần có Ngư Vĩ liên để giải độc."

"Trúng độc?" Bàng Phi Yến ngẩn người, nhìn về phía Từ Ngôn, hỏi: "Từ Ngôn a, ngươi trúng là độc gì, có thể nói cho lão thân nghe một chút hay không? Biết đâu lão thân lại có biện pháp giúp được ngươi?"

Lão thái quân không giống làm ra vẻ, ngôn ngữ chân thành. Từ Ngôn không muốn lừa dối người nhân hậu, hòa ái như vậy, do dự chốc lát nói thật sự việc: "Ô Anh thảo."

Bộp!

Đầu rồng của cây trượng bị lão nhân gia nện mạnh vào đất xuyên thủng qua nền gạch xanh, hàng mi trắng đong đưa, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Một gốc Ô Anh thảo, giết chết cả hồn người. Không có thâm thù đại hận, Quỷ Vương Môn sẽ không dùng loại độc dược chết người này với ngươi, xem ra Trác Thiên Ưng đã hận ngươi tận xương tủy a."

Ngay cả người tu hành có tu vi Hư Đan, cũng phải kiêng kỵ ba phần với độc dược Ô Anh thảo. Bàng Phi Yến biết được Từ Ngôn trúng độc do Ô Anh thảo gây nên, không khỏi ngạc nhiên, sau đó đoán ra Từ Ngôn cùng Quỷ Vương Môn có thù hận.

"Kỳ thật cũng không phải là thâm thù đại hận gì." Lúng túng gãi đầu, Từ Ngôn nói: "Lão muốn đánh chết ta, nên ta thuận tay giết đi mấy người con trai của lão."

"Thuận tay hay thật a." Bàng Phi Yến gật đầu cười nói: "Khó trách Quỷ Vương môn lại yên tâm để ngươi đến Đại Phổ ở rể, nguyên do là có chuẩn bị phần Ô Anh thảo phía sau. Nếu là lão thân, cũng không sợ Từ Ngôn ngươi chạy thoát khỏi lòng tay a."

"Lão thái quân, người cứu được hắn không?" Bàng Hồng Nguyệt lắc lư cánh tay của lão thái quân, bộ dáng làm nũng, chẳng qua nỗi lo lắng trong mắt làm sao qua mắt được bà.

Bàng Phi Yến lắc đầu thở dài, nói: "Lão thân không có Ngư Vĩ liên, nếu có loại linh thảo này, lão thân cũng sẽ đưa cho hắn giải độc."

Từ Ngôn biết lão thái quân chỉ khách khí giải thích mà thôi, hắn thật sự rất muốn nói loại linh thảo kia có thể mua được, chỉ là hắn không dám mặt dày mở miệng nói, chứ không phải sợ sệt mà không dám, nếu như thế thì thật mất hình tượng. ^^!

Ba người trong phòng đầy chán nản. Lát sau, lão thái quân chuyển mình đứng lên, nhìn Từ Ngôn nói: "Mưu sự tại nhân, nếu ngươi muốn đi Lưu Lan cốc, bảo Nguyệt Nhi đem theo một con tuyết ưng cùng đi với ngươi một chuyến, thử vận may cũng tốt, biết đâu thật sự tìm được đóa hoa sen kỳ diệu kia."

Dứt lời, lão thái quân bước ra khỏi phòng, Bàng Hồng Nguyệt lo lắng nhìn Từ Ngôn, sau đó đứng dậy đuổi theo.

Đưa lão thái quân đến hậu viên, Bàng Hồng Nguyệt nhất thời đứng lại, gương mặt nhăn nhăn nhó nhó muốn nói ra suy nghĩ của mình.

"Nha đầu ngốc, còn chưa tiến vào Trúc Cơ cảnh, sa đà vào chuyện tình cảm, về sau tu hành còn có thể chuyên tâm sao?" Bàng Phi Yến cười khổ một tiếng, nói: "Ta biết rõ con muốn nói cái gì, nha đầu con tuyệt không thể tưởng tượng ra giá trị của Ngư Vĩ liên. Dù là bà lão ta cũng khó lòng xuất ra đủ linh thạch để mua được."

"Con không có yêu thích hắn!" Bàng Hồng Nguyệt bị trưởng bối vạch trần tâm tư, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vội vàng giải thích. Còn Bàng Phi Yến thì mỉm cười nhìn chắt gái, vẻ như biết rõ lòng dạ cháu gái.

"Vậy, con đây sẽ cùng hắn đi Lưu Lan cốc một chuyến." Bàng Hồng Nguyệt thẹn thùng muốn chui xuống đất, làm nũng dậm chân quay đầu trở vào "Con phải đi chuẩn bị."

"Nha đầu, nên nhớ một việc." Sắc mặt Bàng Phi Yến lúc này ngưng trọng, dặn dò chắt gái: "Nếu như có cơ hội lấy được Ngư Vĩ liên, coi như đánh đổi một con tuyết ưng cũng không sao cả. Nếu không lấy được, không được khinh suất, phải thật cung kính với cốc chủ Lưu Lan cốc, biết không."

"Con biết rồi." Bàng Hồng Nguyệt nhẹ nhàng an ổn, làn váy khẽ động, vội vàng quay trở về phòng.

"Cái đôi hài tử này, không biết bao giờ mới bớt lo." Nhìn chắt gái rời đi, lão thái bà cười khổ: "Thôi được, trải nghiệm một lần cũng tốt, người tu hành, vốn nên hành thiên hạ mới đúng."

Nói xong, lão nhân nhìn về Bạch Ưng trên hòn non bộ trong sân, nghi hoặc, tự nói: "Tuyết Ưng khác thường, chuyện này bao nhiêu năm qua không có phát sinh, chẳng lẽ gần đây có khí tức đại yêu? Trong kinh thành, không có đại yêu xuất hiện mới đúng..."

Lúc Bàng Hồng Nguyệt trở lại phòng, hối hận không nhắc lão thái quân nhìn qua con mắt của Từ Ngôn. Tuy một mắt không thấy đường không có gì đáng ngại, nhưng nếu có thể trị hết, thì hai mắt nhìn thấy vẫn tốt hơn.

Nhìn thấy Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt có chút thất vọng, lắc đầu, nói: "Ngư Vĩ Liên rất trân quý, lão tổ tông... Ngày mai, ngày mai ta lại đi cầu xin lão tổ tông, nhờ người nhìn xem con mắt của ngươi."

Từ Ngôn cười khoát tay, nói: "Mắt của ta không có việc gì, không đau, không ngứa, một mắt cũng giống nhau, có lẽ qua thời gian nữa có thể trông thấy lại bình thường cũng không chừng. Lão thái bà đối với cháu rể như ta không tệ, còn cho mượn một con Tuyết Ưng. Bàng gia không sợ ta trộm mất Tuyết Ưng chạy trốn mất, từ nay không trở về sao?"

"Ai nói cho ngươi mượn!" Bàng Hồng Nguyệt không để cho Từ Ngôn làm thêm bộ dạng trêu chọc, oán trách nói: "Là ta dẫn ngươi đi Lưu Lan cốc, không phải chỉ mình ngươi đi, muốn bắt cóc Tuyết Ưng của nhà ta, nằm mơ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK