Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hoangtruc

Vòng thi đấu thứ nhất nhanh chóng kết thúc, có hơn bốn trăm đệ tử chiến thắng. Thật ra đã có rất nhiều đệ tử nhận ra thi đấu nguy hiểm do đó bỏ cuộc, bằng không nhân số còn nhiều hơn nữa.

Mỗi tòa lôi đài chỉ còn chừng bốn mươi người. Sau đợt thi đấu thứ hai, số người đã giảm đi một nửa.

Càng đến vòng cuối, thời gian thi đấu càng kéo dài, mức độ kịch liệt cũng tăng thêm mãnh liệt.

Đối thủ đợt thứ hai của Từ Ngôn là một đệ tử trung niên thập phần ổn trọng, khoảng chừng bốn mươi tuổi, có thân thể cao lớn. Nhìn bàn tay y nắm trường kiếm không chút run rẩy, ánh mắt trầm ổn cho thấy là đối thủ không dễ đối phó.

Bắt đầu động thủ, Từ Ngôn vẫn tiếp tục xài đao pháp giới phàm tục, chẳng qua lần này hắn không tùy tiện vận chuyển kiếm khí mà làm gì chắc đó.

Dùng đao pháp giới phàm tục đấu với kiếm quyết giới tu hành của người ta rõ ràng là sẽ không chiếm được chỗ tốt. Hơn nữa đối thủ cũng làm gì chắc đó, cho nên dần dần Từ Ngôn đã rơi vào hạ phong. Cuối cùng hắn bị đối thủ đuổi chạy quanh đài gỗ.

Đánh nhau bình thường không có gì đáng nói, chỉ là xem thử công pháp ai cao minh hơn, linh khí kẻ nào thâm hậu hơn. Thế nhưng Từ Ngôn vừa bỏ chạy, tên đệ tử trung niên kia lại không thu chiêu lại mà nhanh chóng đuổi theo sau, định bụng tranh thủ thời cơ chém ra một đạo kiếm khí.

Dù sao nhìn qua thì đao pháp của Từ Ngôn không có chút uy hiếp nào đến người ta, như thể hắn lên đài cho đủ quân số. Tên đệ tử trung niên kia quả thật thập phần ổn trọng, nhưng sau khi nhìn thấu thực lực của đối thủ rồi thì lập tức cảm giác mình đã chắc thắng.

Phàm là cảm thấy có cơ hội chắc ăn, thì luôn có những nguy cơ ẩn tàng cực lớn kèm theo.

Kỳ thật hai trận thi đấu này Từ Ngôn chỉ dùng một chiêu duy nhất. Đó chính là làm cho đối phương khinh địch.

Trừ phi đối thủ có thực lực vượt trội vài lần, bằng không khinh địch chỉ có thể thất bại!

Nhìn như Từ Ngôn chật vật chạy thục mạng, đột nhiên hắn vung lên cánh tay đổi sang hướng khác. Hòn đá trong tay kéo theo tiếng gió rít đánh ra. Lúc này trên Phi thạch của hắn còn mang theo cả linh khí, có lực đạo mạnh gấp mấy lần so với trận đầu.

Vừa ra tay chính là Phi thạch tuyệt sát. Hơn nữa không chỉ là một hòn đá, mà là hai hòn đá một lúc.

Song Tước thi triển khiến đệ tử trung niên kia kinh hãi, vội chuyển thân mình tránh né ám khí bất thình lình đánh tới.

Phi thạch ra tay, kiếm khí của Từ Ngôn cũng đồng thời xuất ra.

Nắm chắc thời cơ, lại có thêm kiếm khí và phi thạch, tên đệ tử trung niên có trầm ổn thế nào cũng không thể ngăn trở nổi.

Y có thể miễn cưỡng ngăn trở kiếm khí, rồi khó khăn tránh né được hòn đá đánh thẳng vào mặt. Thế nhưng hòn đá thứ hai lại cực xảo trá, đánh thẳng vào chân trái y.

Rặc rặc một tiếng, gân tổn xương gãy!

Tên đệ tử trung niên bị đánh bay thẳng ra ngoài, rơi khỏi đài gỗ.

Bắt đầu từ đợt thi đấu thứ hai này, trên đài gỗ đã xuất hiện rất nhiều thương vong. Kết thúc vòng này, có hơn mười đệ tử trọng thương, hơn trăm kẻ mang vết thương nhẹ trên người.

Ở khu các trưởng lão ngồi, Nhiếp Ẩn nhìn thấy Từ Ngôn chiến thắng liên tiếp hai trận khẽ giật mình, bèn nói với sư tôn mình: "Sư tôn, thanh niên đánh ra hòn đá kia là tân đệ tử mới nhập môn năm nay, tên là Từ Chỉ Kiếm. Không tới nửa tháng hắn đã tu thành Súc linh quyết, có lẽ thiên phú không tệ đâu."

Vóc dáng Từ Trạch thấp bé, lúc này mới ngửa đầu nhìn lướt qua Từ Ngôn đang nhảy xuống khỏi đài gỗ, miệng nói: "Môn công pháp Súc linh quyết này cũng có người tu luyện sao? Không phải là tên đần chứ?"

Nghe ra ý tứ tiến cử của đồ đệ mình, lão châm chọc nói. Thế nhưng ánh mắt lão vẫn luôn nhìn về phía Từ Ngôn.

"Lúc mới nhập môn ông tu bao lâu mới thành một môn pháp thuật? Ta nhớ không phải hơn ba tháng sao?" Nữ tử thon gầy bên cạnh nhíu mày nói: "Người ta là đồ đần, thì ông chính là thùng cơm đấy thôi."

"Lời này không đúng đâu a." Từ Trạch cười cười nói: "Nếu như ta là thùng cơm, chẳng phải phu nhân là phu nhân của thùng cơm hay sao?"

Nhiếp Ẩn đứng sau lưng hai vị trưởng lão này đành trưng ra vẻ mặt không biết, không nghe thấy gì cả. Sư tôn và sư nương y quả thật là cảm tình sâu đậm, thế nhưng lại có một tật xấu.

Đó là rất thích tranh cãi, ngươi tới ta lên không biết mệt.

“Ngày mai ta sẽ đi tìm thùng cơm thật cho ông xem. Nhìn ông không được mấy lạng thịt, nói thùng cơm là đã coi trọng ông lắm rồi." Lâm Tiểu Nhu liếc mắt nhìn Từ Trạch, tức giận nói.

Từ Trạch còn muốn nói vài câu, thế nhưng đợt thi đấu thứ hai vừa lúc kết thúc, vòng thi đấu thứ ba sắp bắt đầu.

“Từ Chỉ Kiếm, tên lạ đấy. Để xem hắn có thắng được vòng thứ ba này hay không. Nếu hắn quả thật có thể tiến lên trước hai mươi, lão phu sẽ cân nhắc chuyện chân truyền một chút."

Đôi mắt nhỏ của Từ Trạch lóe lên tia sáng. Với tu vi của lão sao không nhìn ra được hòn đá mà Từ Ngôn đánh ra lúc nãy cực kỳ bất phàm. Công lực đó không thể mới luyện tập được, ít nhất phải khổ luyện nhiều năm mới thành.

Có tuyệt kỹ bên người, lại tu thành một môn pháp thuật chỉ trong nửa tháng, còn có Nhiếp Ẩn tiến cử đã khiến Từ Trạch động tâm thu đồ. Thế nhưng lão vẫn muốn nghiệm chứng thực lực chân chính của đối phương một phen. Chỉ cần xông đến vòng thi đấu cuối cùng, dù thắng bại thế nào thì Từ Trạch cũng sẽ quyết định thu thêm một đệ tử chân truyền nữa.

Từ Ngôn không biết về lòng hảo tâm của Nhiếp Ẩn, hắn chỉ biết hiện tại Khương Đại đang trừng mắt nhìn mình.

“Thi đấu hai trận là được rồi, ngươi còn định tranh giành ba thứ hạng đầu kia thật sao? Đừng quên đại kế đêm nay!"

Bên tai hắn vang lên tiếng truyền âm đầy giận dữ của Khương Đại, thế nhưng hắn không quay đầu lại, coi như không nghe thấy.

Có thể kiên trì đến vòng thi đấu thứ ba này đã không có tân đệ tử nữa, mà phần lớn chỉ có đệ tử cũ tu luyện năm năm trở lên. Những đệ tử khác tuy cũng có chiến thắng, nhưng bị thương không nhẹ nên bắt đầu rời khỏi trận đấu. Lúc này trên mỗi lôi đài chỉ còn lại mười mấy người.

Vòng thi đấu thứ ba bắt đầu. Đánh nhau trên đài gỗ càng lúc càng hung hiểm, máu người rải đầy, không ít người bị trọng thương. Thậm chí đa số người thắng cuộc cũng không thiếu thương tích trên người.

Khi thấy Từ Ngôn bước lên đài, Khương Đại chỉ có thể đất trừng mắt liếc nhìn một cái.

Hắn đã thắng liên tiếp hai trận, lúc này Khương Đại muốn âm thầm ra tay ngăn cản đối phương cũng không được. Nếu gã ngăn cản nhất định sẽ khiến các trưởng lão hoài nghi, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Ngôn lại tiếp tục nhảy lên đài gỗ.

Đối thủ vòng thứ ba của Từ Ngôn là một đại hán đầu trọc.

Đối phương không chỉ thập phần trầm ổn mà ánh mắt lộ đầy hung mãnh, nhìn qua đã biết là hạng người khó dây dưa. Tay đối phương còn cầm hai thanh trường kiếm, là một đối thủ am hiểu sử dụng song binh khí.

Nếu đã có hai thanh trường kiếm, nói rõ đối thủ có thể dùng song kiếm phát ra kiếm khí. Cho nên kẻ này không chỉ khó chơi mà linh khí tất nhiên cực kỳ hùng hậu.

Hai đạo kiếm khí xuất hiện đại biểu linh khí tiêu hao cực nhiều. Trong hàng ngũ đệ tử Trúc Cơ cảnh cũng rất hiếm thấy có người cầm hai tay hai thanh trường kiếm.

Dù thấy rằng đối phương khó chơi, Từ Ngôn cũng chỉ cười khẽ một tiếng.

"Cười cái gì? Lát nữa bị chém chết thì cũng đừng trách ta vô tình!"

Tráng hán đầu trọc trừng mắt quát lớn, hai tay vung kiếm soàn soạt. Hai thanh trường kiếm được gã múa may như hai con độc xà. Mà lúc này gã còn chưa sử dụng kiếm khí, nếu như có thêm kiếm khí có lẽ càng thêm kinh người.

“Ngàn vạn lần đừng lưu tình."

Từ Ngôn trầm thấp thì thầm, chắp tay ôm quyền, đưa tay mời đối thủ.

Tráng hán đầu trọc đột nhiên thu chiêu, không tiến tới đánh mà đạp mạnh trụ vững chân như chuẩn bị nghênh địch. Một khắc sau, một hòn đá bị đối thủ ném ra, chậm rì rì như chiếc lá đang khẽ rơi xuống.

Bày ra đao thức, rồi lại ném hòn đá. Tráng hán đầu trọc sững người, tiếp đó là thẹn quá hóa giận. Bởi vì hòn đá kia căn bản không đánh tới gã được, mà còn đang cách đầu gã hơn ba thước. Căn bản gã đứng im cũng không đánh tới.

Còn tưởng đối thủ cố tình khiêu khích, tráng hán đầu trọc quát to lên một tiếng. Thế nhưng bàn tay không cầm đao của Từ Ngôn đã lật lên, bấm quyết ra một chú ấn quái dị. Ngay lúc đó, hòn đá nhỏ đang bay trên đầu tráng hán đầu trọc đột nhiên lóe lên, rồi biến thành một tảng đá cực lớn cao hơn đầu người, ầm ầm rơi xuống bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK