Dưới chân, một khối băng chừng một xích vuông được pháp thuật thi triển hiện ra, rồi bị một bước chân mang lực lượng vạn quân đạp một bước sập vỡ.
Tiếp đó là một khối băng khác ngưng tụ lại trên một nơi cao hơn.
Từ Ngôn tung người nhảy lên, từng bước bước lên từng khối băng cứng. Hắn chạy như bay không ngừng, nhanh nhẹn linh hoạt không thua gì một con khỉ.
Nhìn cảnh hắn chạy theo hình xoắn ốc có vẻ như quá mức ngu xuẩn. Bởi muốn nhảy lên không trung thì chỉ cần ngự kiếm bay lên là hay nhất, hơn nữa chạy theo đường thẳng tắp sẽ đơn giản hơn, cũng nhanh chóng hơn nhiều.
Linh thức bị đứt gãy khiến sắc mặt Ngọc Nữ trở nên nặng nề. Có điều bà ta vẫn nhanh chóng cảm giác được Từ Ngôn đang tiến đến.
Bà ta ngẩng đầu lên, Từ Ngôn vẫn đang ra sức phóng nhanh, leo lên trên không trung phía trên đỉnh đầu bà ta hơn trăm trượng.
Hắn không định phóng lên trời chạy trốn mà vì cuộn tranh quá dài, không đủ linh lực để thúc giúc món pháp bảo này, chỉ có thể cuốn bức họa này thành một vòng lớn mới có thể phát huy ra được uy năng chân chính.
Hắn lại lần nữa đạp lên một khối băng, nhìn xuống thấy Ngọc Nữ đang ngẩng đầu lên bèn ngâm xướng ra một câu cuối cùng.
"Họa Lý Giang Sơn, núi như họa, đường lên núi, pháo oanh trời!"
Một khúc cô sơn hành mang theo phóng khoáng hòa lẫn với thê lương, biểu đạt ra ý chí nghịch thế, không sợ hãi cao ngút trời.
"Bên đường cổ Trường Hà,
Phương bắc vạn dặm nhạn bay.
Kẻ lãng tử hồi hương,
Việc đã qua như khói bụi."
Người của kiếp này và kiếp trước, trên đường trần thế, không mơ tiên!
Trăm năm thoáng chốc chợt qua,
Hạo kiếp ngàn năm lại hiện.
Xưa nay xưng dũng giả,
Chiến trận đứng hàng đầu.
Họa Lý Giang Sơn, núi như họa, đường lên núi, pháo oanh trời!"
Cuộn tranh trăm trượng rầm rầm đón gió tung bay, theo tiếng ca của Từ Ngôn mà trải rộng ra, bày biện ra từng nét bút họa cảnh núi non cao ngất, sông ngòi hội tụ, thành trấn trải rộng đầy sinh động.
Ngoại trừ những họng pháo rậm rạp chằng chịt khắp các sông núi, tường thành, biển cả ra, ý tứ phong cảnh trong bức họa này dư sức được xưng tụng là một bức họa hiếm có trên thế gian.
"Bức họa?"
Ngọc Nữ ngẩng đầu nhìn cuộn tranh cuộn thành từng vòng lớn xung quanh, hàng mày không khỏi nhướng lên, lạnh lùng nói: "Giả thần giả quỷ, tên tiểu nhân ngươi đã không định nghe lời, ta đành phải nhanh chóng phế hết tu vi cho khỏi nhảy nhót tránh né nữa vậy. Chỉ cần yên ổn hát khúc hí cho ta nghe là được, không cần phải làm mấy trò khỉ gì nữa."
Nói xong, Ngọc Nữ kiếm phóng lên trời, mang theo một luồng kiếm ảnh như dải lụa phóng thẳng đến Từ Ngôn trên không trung.
Ngay lúc Ngọc Nữ kiếm bay lên thì cũng có một loạt tiếng vang xì..ì..iii xuất hiện, rồi ánh lửa lan tràn ra, thiêu đốt khắp cả cuộn tranh. Những họng pháo tối om chi chít khắp cuộn tranh mơ hồ xuất hiện ánh chớp lóe kinh khủng.
Nơi cao nhất, Từ Ngôn đang cầm cuộn tranh lạnh nhạt nhìn xuống Ngọc Nữ ở bên dưới, khóe miệng nhếch lên tiếng cười lạnh mang theo một loại biến hóa kỳ lạ không thể nào nói rõ ra được.
Đã nghe Từ Ngôn hắn hát hí kịch, tất phải trả một cái giá kinh người. Mà cái giá lần này, chính là cái chết!
"Họa Lý Giang Sơn..." Từ Ngôn phất mạnh cuộn tranh trong tay, gầm khẽ: "Giang sơn như họa."
Ầm!!!
Vạn ngọn lửa như nộ long xuất hiện trong cuộn tranh đã thành công dọa sợ được Ngọc Nữ. Ngọc Nữ kiếm còn chưa oanh kích được đến chỗ Từ Ngôn đã bị bà ta thu hồi lại, gắt gao che chắn trước người. Tích tắc sau, Ngọc Nữ kiếm cùng chủ nhân của nó đã bị bao trùm trong cả vùng khói lửa.
Đất đai rung chuyển, tuyết đọng dày đặc bên trong dãy núi bị đánh vỡ tả tơi thành vụn tuyết nhỏ lại lần nữa tung bay lên không trung.
Mặt đất rạn nứt, núi cao sụp đổ, dãy núi với hơn chục ngọn núi hợp thành bị đứt gãy tan tành dưới vạn pháo này.
Đất đá tung bay, xuất hiện vực sâu ngàn trượng trên mặt đất, đá núi rạn nứt tạo thành từng khe đá thẳng tắp khét lẹt. Vạn pháo trong Họa Lý Giang Sơn cũng không còn là Thần Võ pháo nữa mà là Võ Thần pháo. Vạn viên Võ Thần đạn đồng thời phát nổ, đến Nguyên Anh và Đại yêu Chân Võ giới cũng không cách nào ngăn cản nổi.
Một kích toàn lực của pháp bảo phẩm cấp cao hơn cả cực phẩm tạo thành lực phá hoại kinh thế hãi tục, không chỉ tạo thành một cái hố lớn rộng ngàn trượng trên mặt đất, mà còn biến mọi thứ còn lại thành phế tích cả!
Từ Ngôn từ từ đáp xuống đất, cuộn tranh dài cũng được hắn thu lại, nắm trong tay. Đến tận lúc này, vạn khối Võ Thần đạn đã bị tiêu hao toàn bộ, Họa Lý Giang Sơn trở lại thành một kiện pháp bảo phi hành đơn thuần. Trừ phi hắn có thể lại luyện chế ra đầy đủ Võ Thần đạn lần nữa, bằng không bức họa sẽ không còn năng lực công kích nào cả.
Từ Ngôn đáp xuống đáy hố sâu. Trước mặt hắn là Ngọc Nữ đang hấp hối, pháp bảo cực phẩm Ngọc Nữ kiếm bị đứt gãy thành ba đoạn, không còn chút linh khí nào cả.
"Được nghe hí kịch do chính miệng ta hát, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh."
Khóe miệng Từ Ngôn vẫn nhếch lên nụ cười lạnh, yên lặng nhìn thân thể đã không còn nguyên vẹn của Ngọc Nữ. Giọng điệu hắn đầy lạnh lùng, không còn chút vẻ chất phác nào nữa.
Tên tiểu nhân không lâu trước đây này đã nhanh chóng biến hóa thành ác quỷ lấy mạng người. Từ Ngôn cũng đã quen với kiểu chuyển biến nhanh chóng như vậy rồi, chỉ là tới bây giờ Ngọc Nữ vẫn không thể tin nổi.
"Ngươi... Không phải là Trúc Cơ. Ngươi là ai? Dám đối dịch với Kim Ngọc phái ta, ngươi sẽ phải hối hận!"
Ngọc Nữ đã không còn tay, chân cũng chỉ còn thừa lại một cái, toàn thân rách mướp đầy những lỗ thủng. Nhưng có thể nói bị vạn Võ Thần đạn bắn giết, bà ta còn không chết đã đủ kinh khủng rồi.
Tuy rằng không chết nhưng trạng thái Ngọc Nữ lúc này cách cái chết không còn xa. Bà ta chỉ không thể tin được người thanh niên trước mắt này vậy mà có thể phát ra một kích khủng bố đến nhường này.
"Tới bây giờ ta vẫn không muốn đối địch với Kim Ngọc phái a. Là ngươi đuổi theo không tha, còn bắt ta phải hát một khúc hí kịch. Được rồi, giỡn rồi, hát cũng hát xong rồi, ngươi...cũng nên chết rồi!"
Xoẹt!
Từ Ngôn chụp lấy đầu lâu Ngọc Nữ, chậm rãi nhấc tới trước mặt mình. Trong hố lớn lờ mờ tối, khuôn mặt Từ Ngôn trở nên đầy âm trầm khủng bố.
"Đoán được không? Ta chính là Thiên Môn hầu đấy."
Rặc rặc một tiếng, máu tươi bắn tung toé, Ngọc Nữ nghe thấy Từ Ngôn nói về thân phận mình nhưng lai lịch Thiên Môn hầu thế nào, có ẩn tình ra sao thì bà ta không thể nào biết được. Ba từ Thiên Môn hầu cũng tương tự như Quỷ Diện, đều đại biểu cho cường giả đỉnh cao ở thế giới trong bình.
"Cấm!"
Từ Ngôn bóp nát thi thể đối phương, mắt hắn nổi lên tia sáng trắng toàn lực thi triển Thiên Quỷ thất biến. Cùng lúc đó một tiếng gào thét già nua phát ra, một đạo Nguyên Anh thể từ trong thi thể đã chết kia thoát ra ngoài.
Nguyên Anh thể này vừa mới xuất hiện còn mang hình thái trẻ mới sinh tinh xảo đẹp đẽ, trong chớp mắt tiếp xúc với bên ngoài đã biến thành bộ dáng lão phụ già nua sắp chết, mặt mũi đầy những nếp nhăn, hốc mắt hõm sâu. Nhìn Nguyên Anh của bà ta không chỉ thấy sự già nua vô cùng mà còn cả bộ dáng vô cùng kinh khủng nữa.
Nguyên Anh có vẻ ngoài như lệ quỷ kia bộc phát ra lực lượng cuối cùng, giương nanh múa vuốt xông thẳng vào trong thiên linh cái của Từ Ngôn, mang theo biểu cảm lo lắng phẫn nộ hòa cùng hận ý vô cùng, lại như thể chật vật chạy thục mạng.
Ngọc Nữ không chỉ bị vạn pháo đánh nát nhục thân mà đến Nguyên Anh cũng trở nên chật vật yếu ớt. Hơn nữa bà ta tu luyện phần công pháp này đã định trước là Nguyên Anh mình sẽ khác với Nguyên anh của các tu sĩ khác.
Một khi Nguyên Anh xuất khiếu lập tức sẽ trở nên già nua. Đây cũng là điểm tai hại chí mạng của công pháp Kim Ngọc phái.
Lực lượng của năm tháng, là quyền hành của Thiên Đạo.
Thọ nguyên của nhân tộc có thể được tăng lên, chỉ cần tu vi tăng tiến nhanh thì thọ nguyên cũng sẽ bạo tăng. Nhưng mà Cải Lão Hoàn Đồng kia chính là một loại công pháp nghịch thiên, cho nên cái giá phải đánh đổi chính là nhận lại Nguyên Anh già nua.
Nhục thân Cải Lão Hoàn Đồng khiến một khi Nguyên Anh của tu sĩ tu luyện công pháp Kim Ngọc phái xuất khiếu sẽ nhanh chóng bị lực lượng trời đất bào mòn, cho đến khi diệt sạch hết lực lượng tháng năm bị đảo ngược thành hư vô. Đây mới chính là cơ mật lớn nhất của Kim Ngọc phái.
Nguyên Anh của Ngọc Nữ khó có thể tồn tại tiếp được. Bởi bà ta vốn phải là người sắp chết già, lại tu luyện công pháp nghịch thiên cho nên chỉ cần nhục thân chết là sẽ chấm hết. Nguyên Anh bà ta không được che chở, chỉ cần lưu lại trên thế gian là sẽ trở nên già nua rồi nhanh chóng tiêu tán đi.
Cho nên lúc này Ngọc Nữ đã vô cùng hoảng sợ. Chuyện đầu tiên bà ta làm chính là tìm kiếm Tử Phủ làm chỗ trốn tránh cho mình, nếu không sẽ bị lực lượng thời gian trong trời đất xóa sạch!