Biên: Spring_bird
Từ Ngôn tức giận liếc mắt nhìn Phí lão, lòng tự nhủ không lấy đi chẳng lẽ để lại cho các ngươi ở hay sao? Rồi hắn cầm Thiên Cơ phủ trong tay chuẩn bị cất đi.
"Minh chủ, lão phu vẫn còn để chút ít phí dụng bên trong, có thể để lão phu lấy ra được không?"
Bình thúc cũng bị khiếp sợ không thôi. Tuy nhiên sau khi khiếp sợ, y mới nhớ đồ đạc của mình còn ở trong phủ đệ, cho nên mày dạn mặt dày nói.
"Ta cũng còn vài thứ bên trong, Minh chủ đừng vội lấy Thiên Cơ phủ đi, để chúng ta mang đồ dùng ra đã."
Mấy vị trưởng lão cũng lên tiếng, kẻ nào kẻ nấy đỏ bừng mặt. Trước kia bọn hắn không lấy đồ đạc của mình ra là bởi đa số đều không tin Từ Ngôn có thể mang Thiên Cơ phủ đi được.
"Vừa rồi đã bảo các ngươi lấy đi kia mà? Giờ chậm mất rồi." Từ Ngôn lạnh lùng bảo: "Đừng nói ta chiếm lợi của các ngươi. Cứ quy ra linh thạch mấy thứ thất lạc ở Thiên Cơ phủ đi, ta đổi lại cho."
"Một ít quần áo mà thôi, không đáng nhắc tới." Phí Minh Viễn thấy Từ Ngôn sắp không kìm được tức giận, bèn gấp gáp nói.
"Chút ít chi phí ăn ở, không đáng bao nhiêu linh thạch, không sao không sao." Bình thúc cũng phản ứng nhanh, khoát tay ý bảo mình không lấy.
Nhìn thấy thái độ đám người Trảm Yêu Minh coi như không tệ, lửa giận trên người Từ Ngôn mới tiêu tan vài phần. Dù sao hắn phí công sức cả buổi mới thu nhỏ Thiên Cơ phủ lại như vậy, bảo hắn biến trở lại thì chắc hẳn hắn sẽ trở mặt ngay.
"Thật ra... Minh chủ, ta cũng có chút quần áo, chi phí các loại để trong Thiên Cơ phủ..."
Tiếng nữ tử truyền đến, sắc mặt Tô Tễ Vân đầy cổ quái nói nhỏ: "Mấy thứ quần áo nữ nhân hàng ngày, Minh chủ mang đi e là không tiện cho lắm."
Từ Ngôn thiếu chút nữa thì phun cả búng máu ra ngoài. Rơi vào đường cùng, hắn đành coi như đám Trảm Yêu Minh này là một vũng lầy, cũng không muốn nán tại đây thêm nửa khắc nữa.
"Rồi rồi rồi, cho các ngươi một khắc nữa, lấy hết đồ của mình đi."
Cũng không thể mang đi quần áo nữ tử được, Từ Ngôn đành phải thi triển Phục linh quyết khôi phục Thiên Cơ phủ lại nguyên dạng. Đợi đến lúc đám người Trảm Yêu Minh lấy hết đồ của mình, hắn lại thu nhỏ Thiên Cơ phủ thành viên châu.
Vị Minh chủ thiếu điều bị mệt chết này không nói hai lời, cứ vậy đi ra khỏi hốc cây. Trước khi đi, Từ Ngôn còn hung dữ nói: "Giao tất cả mai rùa trên người các ngươi ra đây, mai rùa loại nào cũng được, không quản chết sống."
Bình thúc quay đầu nhìn nhìn phía sau lưng của mình, hồ nghi nói: "Minh chủ, chúng ta không phải rùa, không có mai nha."
"Mai rùa trong túi trữ vật!"
Từ Ngôn cao giọng đáp. Lúc này đám trưởng lão Hư Đan khác xem như đã hiểu. Người ta cần thu thập mai rùa. Vì vậy cả bọn nhao nhao tìm kiếm túi trữ vật của mình. Không lâu sau đã có mười mấy cái mai rùa lớn nhỏ được chồng chất đầy đất.
Từ Ngôn yêu cầu mai rùa là vì để dành cho cua ăn. Hắn thu mười mấy cái mai rùa lại, trừng mắt nhìn Phí lão rồi nhảy lên Sơn Hà đồ bay về phía không trung, đầu cũng không quay lại, đi thẳng ra khỏi tổng bộ của Trảm Yêu Minh.
"Nhất định là Minh chủ rất tức giận." Bình thúc đứng bên ngoài hốc cây nhìn theo Sơn Hà đồ đi xa nói.
"Chỉ sợ tức giận không ít a." Thợ rèn gật đầu đồng ý.
"Hắn không nổi giận với chúng ta đến mức đầu nhập vào Yêu tộc chứ?" Tô Tễ Vân chau đôi mi thanh tú nói.
"Không trở mặt đã xem như lòng dạ rộng lượng rồi. Mất đi cái phủ đệ vô dụng, đổi lấy được một vị Minh chủ cường đại. Khoản mua bán này coi như chúng ta lời rồi." Phí Minh Viễn cười mỉm nói, nhìn qua hệt một lão hồ ly.
"Minh chủ trên danh nghĩa mà thôi. Hắn sẽ xuất lực cho Trảm Yêu Minh chúng ta sao?" Một vị trưởng lão Trảm Yêu Minh khác có chút khó hiểu hỏi.
"Không cần xuất lực cho Trảm Yêu Minh ta, chỉ cần hắn đối đầu với Yêu tộc đã là giúp chúng ta một đại ân rồi. Danh tiếng của hắn càng lớn, chúng ta càng thêm an toàn."
Phí Minh Viễn quay người trở vào hốc cây, an bài nhân thủ kiến tạo lại phòng ốc, đồng thời phát ra một tin tức, thông qua người của Trảm Yêu Minh lan truyền ra ngoài.
Tân minh chủ Quỷ Diện của Trảm Yêu Minh vừa chiến đấu với yêu linh hóa hình của năm thế lực ngoài thành Ngũ Địa mà không bại, một lần hành động đánh chết hơn mười yêu linh, vang danh ngũ địa!
Từ Ngôn nổi danh tại ngũ địa không chỉ vì một trận đánh của mình, mà còn nhờ có thêm người bên Trảm Yêu Minh tận lực tuyên truyền mà ra đấy. Hắn cầm đi Thiên Cơ phủ, lại bị Phí lão nhận định là một phần ngoại lực của Trảm Yêu Minh. Thứ nhất có thể thu hút ánh mắt của đám Yêu tộc ngũ địa lên Từ Ngôn, thứ hai là thức tỉnh tâm huyết của nhiều tu sĩ Nhân tộc hơn nữa.
Loại người như Phí Minh Viễn này mà buôn bán, cơ bản chỉ có lời chứ không sợ lỗ a.
Từ Ngôn lại không để ý gì đến chuyện đám người Trảm Yêu Minh làm trò gì sau đó. Rời khỏi tổng bộ Trảm Yêu Minh rồi, hắn phi hành bảy ngày liên tiếp, cuối cùng tìm được một sơn mạch hoang vu, đi thẳng vào trong núi hoang.
Cách xa Trảm Yêu Minh rồi, Từ Ngôn mới thở phào một hơi. Hắn bèn mở ra một tòa động phủ giản dị trong núi hoang này, chỉ để lại một yêu linh luyện hồn thủ vệ, còn mình tiếp tục bế quan.
Hắn ngắm nghía Thiên Cơ phủ một phen, vốn định sử dụng món pháp bảo này. Cuối cùng lại bất đắc dĩ bỏ qua tâm tư muốn khống chế Pháp bảo đi.
Không đến Nguyên Anh không cách nào thúc giục Pháp bảo, lời này quả thật không sai.
Cho dù linh khí trong Kim Đan muốn cường hoành gấp ba lần so với tu sĩ Hư Đan cùng giai thì Từ Ngôn cũng không cách nào thúc giục được Thiên Cơ phủ. Mà đã không thúc giục được, coi như Thiên Cơ phủ này thành tử vật, trừ phi hắn khôi phục nguyên trạng mới có thể để vật dụng của mình, rồi dùng Súc linh quyết thu nhỏ lại mang theo. Như vậy chưa nói đến chuyện dùng rất phiền toái, mà lúc nguy cấp càng không cách nào lập tức lấy vật cần thiết ra được.
Nhìn Thiên Cơ phủ không khác gì gân gà, Từ Ngôn cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: "Liều mạng với yêu linh hóa hình ngũ địa để đổi lấy thứ này. Mập Cửu a Mập Cửu, ngươi lưu lại truyền thừa ở Thiên Bắc này cũng quá có giá trị a."
Lưu lại cái gì không lưu, lại truyền xuống một kiện Pháp bảo loại hình thu nạp... Từ Ngôn thầm mắng Mập Cửu xong, cũng không quên mắng chửi lão hồ ly Phí Minh Viễn kia.
Thảo nào lúc đó Phí Minh Viễn lại hào sảng đồng ý như vậy. Căn bản đây chỉ là một căn biệt thự lớn mà thôi, ngoại trừ có thể ở thì căn bản là vô dụng.
Tuy rằng hiện tại còn chưa khống chế được Pháp bảo, thế nhưng Từ Ngôn mơ hồ phát giác được linh khí của mình đã gần có thể thúc giục được Pháp bảo rồi.
Khôi phục một ngày một đêm, điều chỉnh trạng thái bản thân đến đỉnh phong, Từ Ngôn lại lần nữa thử thúc giục Thiên Cơ phủ.
Dựa vào linh khí vượt xa đồng giai cùng Kim Đan kỳ dị, hao phí nửa ngày trời, Thiên Cơ phủ nhỏ nhắn lập loè lên một vầng ánh sáng, như thể có chiều hướng biến lớn lên.
Từ Ngôn mừng thầm, thúc giục toàn bộ linh khí. Hắn chỉ thấy viên châu nhỏ nhắn sáng rực hào quang rồi biến lớn gấp đôi. Đến khi nó biến thành cỡ bánh xe, lại mãnh liệt rút về như trước.
"Vẫn còn kém một chút. Chỉ cần linh khí tăng lên gấp đôi, có thể thúc giục món pháp bảo này rồi..."
Biết mình khó mà thúc giục Pháp bảo được, Từ Ngôn lắc đầu, tạm thời từ bỏ ý định thúc giục Pháp bảo mà vận chuyển Phục linh quyết, phí mất một lúc lâu mới khôi phục Thiên Cơ phủ lại nguyên dạng.
Bên trong phủ đệ không có một bóng người, Từ Ngôn thong thả đi vòng quanh, dạo Thiên Cơ phủ vài lượt. Cuối cùng hắn cho ra một kết luận.
Tòa phủ đệ cực lớn này ngoài cái to lớn ra, còn được kiến tạo vô cùng phong nhã, có đại sảnh đãi khách, có thư phòng, có sương phòng, hoa viên hồ nước, thậm chí ngay cả nhà bếp còn có đầy đủ đồ nghề. Ở đây quả thực rất thoải mái, nếu có hạ nhân hầu hạ thì không khác gì gia chủ một gia tộc cả.
"Hay cho tên mập mạp chết bầm nhà ngươi. Đến Thiên Bắc không đi giết mà còn đòi hưởng phúc?"
Sâu trong phủ đệ trống rỗng, Từ Ngôn ngồi một mình ở bên trong đại sảnh, thẹn quá hoá giận chửi mắng.