Biên: Spring_bird
Suy nghĩ trong đầu sau một lúc lâu cũng dần tiêu tán đi hết, Từ Ngôn mở mắt ra, trong tay lại có thêm một tấm thẻ tre cũ kỹ nữa. Đây chính là một nửa thẻ tre còn lại trong tay Xích Nguyên.
Hắn ổn định lại tâm thần, bắt đầu lật xem.
Quả thật trên nửa thẻ tre còn lại có ghi chép phỏng đoán về Kim Đan hậu kỳ.
Vị cổ tu Đại Nho kia cho rằng cảnh giới cuối cùng của Kim Đan tam cảnh được gọi là Kim Đan hậu kỳ, mà dấu hiệu đạt tới Kim Đan hậu kỳ chính là Tử Phủ nổi ráng mây!
Biết được hình thái chính thức của Kim Đan hậu kỳ, ánh mắt Từ Ngôn khẽ giật một cái. Nội thị Tử Phủ của mình, quả nhiên hắn thấy được nơi rìa Tử Phủ xuất hiện một điểm mây mờ, có điều rất nhạt, không cẩn thận cảm giác sẽ khó mà phát hiện ra được.
Xác nhận cảnh giới của mình đang tiếp cận Kim Đan hậu kỳ, Từ Ngôn càng thêm kính nể với vị cổ tu Đại Nho lưu lại thẻ tre này.
Chỉ cần suy đoán cũng có thể suy ra Kim Đan chuẩn xác thế này, có thể nói kiến thức và kinh nghiệm của vị cổ tu Đại Nho kia thực sự quá kinh người, chỉ sợ so với Vương Khải được xưng tụng là Thần Toán Tử cũng không rơi vào thế hạ phong.
Tuy nói cảnh giới kém một giai, nhưng Từ Ngôn xem ra năng lực suy đoán của cổ tu Đại Nho này tuyệt không thua gì cường giả Thần Văn.
Âm thầm tán thưởng một tiếng, Từ Ngôn xem tiếp thẻ tre, thần sắc biến ảo bất định. Lúc thì hắn khiếp sợ, lúc thì khó hiểu, hàng mày núi vẫn luôn nhíu chặt lại.
Sau cảnh giới Kim Đan là đến Nguyên Anh. Điểm này không cần thẻ tre giới thiệu Từ Ngôn cũng biết. Thế nhưng điểm khiến hắn khiếp sợ chính là vị cổ tu Đại Nho này lại có một loại suy đoán khác đối với Hư Đan.
Ông ta cho rằng dùng Hư Đan đột phá cảnh giới không nên gọi là Nguyên Anh mà có lẽ nên gọi là Giả Anh mới đúng. Hư Đan, Giả Anh, Thần Văn!
Bởi vì thiếu thốn sức mạnh nào đó, tu sĩ Nhân tộc dùng Hư Đan chỉ tiến giai lên cảnh giới Giả Anh. Mà thực lực chân chính của cảnh giới Giả Anh có lẽ chỉ ngang ngửa với Kim Đan trung kỳ. Nếu như có thể đạt tới Kim Đan hậu kỳ, tu hành giả có thể dùng cảnh giới Kim Đan dốc sức chiến đấu với Giả Anh mà không bại!
Ý kiến giảm xuống trọn vẹn một đại cảnh không chỉ kinh người, mà còn là điều không thể tưởng tượng được. Không ai nghĩ cường giả Nguyên Anh bây giờ rõ ràng lại chỉ có thực lực ngang với Kim Đan trung kỳ. Như vậy cảnh giới Thần Văn phía trên Giả Anh có lẽ cũng chỉ ngang ngửa với cảnh giới Nguyên Anh chân chính.
Tại sao lại có chuyện cảnh giới không khớp nhau?
Rốt cuộc trong trời đất này thiếu hụt mất lực lượng gì?
Trong đầu Từ Ngôn càng nổi lên thêm nhiều nghi vấn nữa. Nhưng những nghi vấn này đã định trước là không ai có thể giải đáp được. Dường như Kim Đan mà đến cường giả Thần Văn như Vương Khải Hà Điền còn không thể ngưng tụ ra được đã trở thành một thứ dị loại trong thiên hạ.
Tạm thời đè xuống phiền muộn trong lòng, Từ Ngôn nhìn xuống phần cuối cùng của thẻ tre.
Phần cuối này không ghi chép những giả thuyết về cảnh giới nữa mà có liên quan tới Thông Thiên hà.
Vị cổ tu Đại Nho kia đi qua rất nhiều địa phương. Ông ta đã từng rời khỏi Tình châu, hao phí rất nhiều năm đi tới lục địa khác, rồi cuối cùng đi dọc theo con sông mà lên nhằm tìm kiếm phần cuối của Thông Thiên hà. Chẳng qua là đường xá quá mức xa xôi, phần lớn mấy trăm năm thọ nguyên của ông ta đều bị hao phí hết trên hành trình thăm dò này.
Cuối cùng ông ta đi tới một vùng đất lạ lẫm, đứng trên một ngọn núi cao nhất, nhìn xa xa trông thấy phần cuối Thiên Hà có một dải màu xanh lá.
Đó hẳn là một gốc cây, xuyên đất chọc trời. Bởi vì đứng cách quá xa, ông ta chỉ có thể quay trở về lại.
Nhìn tấm thẻ tre nguyên vẹn, Từ Ngôn nặng nề thở ra một hơi.
Hắn khiếp sợ không chỉ có giả thuyết về Hư Đan tam cảnh cùng với Giả Anh, còn có một vạt màu xanh lá nơi phần cuối Thông Thiên hà nữa.
Nếu như phần cuối Thông Thiên hà thật sự có một đại thụ thông tới tận trời, dùng tâm tính kiên nghị của cổ tu Đại Nho kia sẽ không có chuyện không đi thăm dò một phen. Như vậy chuyện ông ta quay trở lại có chút qua quýt, khiến người ta khó hiểu. Nguyên nhân lý giải chuyện cổ tu Đại Nho biết rõ cơ mật đang ở trước mắt mà không thể không quay lại chỉ có một mà thôi.
Tuy rằng có thể nhìn thấy bóng dáng của gốc đại thụ thông tới trời kia, trên thực tế có lẽ cách xa cực xa, xa đến cường giả Nguyên Anh cũng lực bất tòng tâm!
Đến tột cùng là trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm hay là ức vạn dặm?
Càng nghĩ, Từ Ngôn lại càng cảm thấy khiếp sợ.
Nếu như đứng cách xa nhau cả ức vạn dặm còn có thể nhìn thấy bóng cây, như vậy nếu đến gần mà nói thì hẳn cây kia phải cực lớn đến mức khiến người ta phải sợ hãi!
Nhớ tới tiểu mộc đầu khoa tay múa chân ý chỉ một đoạn rễ cây cực lớn lúc còn ở trong bí cảnh, Từ Ngôn bỗng nhiên giật mình. Chỉ sợ thế gian này quả thật có tồn tại một gốc cây cực lớn có chu vi ngàn dặm, hoặc có thể tới vạn dặm. Chẳng qua là chưa ai nhìn thấy mà thôi.
"Phần cuối sông lớn sao có thể có cây được?"
"Chẳng lẽ nước sông Thông Thiên hà thật sự là từ phía trên mà đến?"
Nước sông Thiên Hà từ trên trời mà đến, đó là truyền thuyết đã truyền lưu ở Thiên Nam từ rất lâu rồi. Thế nhưng truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, không ai có thể chứng minh được ngọn nguồn Thông Thiên hà rốt cuộc là từ đâu cả.
Liên tiếp tĩnh tọa ba ngày, Từ Ngôn một mực bị những bí ẩn này sở khốn nhiễu không cách nào thoát ra được.
Vốn tưởng rằng biết được càng nhiều tin tức càng có thể dần cởi bỏ bí ẩn vây khốn dưới đáy lòng, hắn không nghĩ càng biết nhiều thì phiền não lại càng nhiều như vậy. Cuối cùng hắn không thể kìm chế được, đành chịu vây hãm trong phiền não cùng mớ bí ẩn này.
Cũng may thời gian phiền não của Từ Ngôn cũng có hạn. Cả một đoạn thời gian không ăn uống gì, phiền não đã bị đói bụng thay thế. Vì vậy sau ba ngày, trong gian nhà gỗ đã bốc lên mùi thơm đồ ăn, cơm trắng tản ra mùi thơm phức.
Rau cỏ được gieo trong nơi hậu viện nhà gỗ được Từ Ngôn thu nhặt một ít, làm ra một chút món điểm tâm.
"Phong bà bà, người nếm thử tay nghề tiểu tử xem thế nào."
Cơm canh đã sẵn sàng, Phong bà bà đi ra, Từ Ngôn lập tức mời lão nhân gia một bữa cơm no đủ.
"Đã lâu rồi chưa ăn mỹ vị thế này. Vậy lão thân không khách khí a...ha ha ha."
Thánh Địa Thiên Bắc, nơi ở của một vị Yêu vương, một già một trẻ như phàm nhân bình thường ngồi ăn uống. Không ngờ khẩu vị của Phong bà bà cũng dễ chiều, khen không dứt miệng mấy món mà Từ Ngôn tự tay làm. Chẳng qua bà cũng không đụng tới mấy món mặn nấu từ một chút thịt.
"Phong bà bà, ta lỡ ăn chút Yêu thú ở Thiên Bắc này, người không để tâm chứ?" Trong bữa ăn, Từ Ngôn thuận miệng hỏi. Quả nhiên chỗ tốt của da mặt dày là mồm miệng không cần phải kiêng nể gì nhiều mà.
"Yêu ăn thịt người, người săn yêu, mưa từ trên trời xuống, rồi lại chảy ra biển lại. Chuyện thế gian không thoát được mối nhân quả, lão thân sẽ không chú ý, cũng không có tư cách chú ý."
Phong bà bà vừa cười vừa nói: "Một lão bà bà chờ chết nơi đỉnh núi thì làm gì có tư cách đi quản chuyện thiên hạ chứ? Đợi đến lúc nước lụt dâng lên, có thể bảo vệ được khối đất thừa này thì cũng đã đủ lắm rồi."
"Phong bà bà thật sự không đi sao? Hạo kiếp ngàn năm rất đáng sợ sao?" Từ Ngôn vừa ăn vừa tò mò hỏi.
"Tai ương diệt thế sao lại không đáng sợ? Thế nhưng trong mắt người sắp chết, chết còn không sợ thì cũng không có gì đáng sợ nữa."
Phong bà bà buông bát đũa, cười mỉm tự nói: "Yêu tộc Thiên Bắc a, lớn có thể sớm đi tránh nạn, còn nhỏ thì nên làm sao bây giờ? Không thể để chúng nó không có được nửa điểm hi vọng được, cho nên mới có núi Thạch Đầu này. Núi Thạch Đầu rất lớn, đến lúc lũ lụt tới, dù là Nhân tộc hay Yêu tộc, chỉ cần có thể thoát được lên đây thì đều có thể giữ được một mạng."
Tuy rằng Phong bà bà chưa nói về lai lịch núi Thạch Đầu, Từ Ngôn cũng có thể đoán ra vài phần.
Núi lớn sừng sững tại Thiên Bắc hơn một ngàn năm này là do Phong bà bà từng trải qua trường hạo kiếp ngàn năm trước mà xây dựng nên, nhằm che chở cho những sinh linh không có khả năng thoát khỏi dòng nước lũ này.