Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Trongkimtrn

Người tu hành Trúc Cơ cảnh, tuyệt không có cách nào dùng một kích giết trăm người dưới tầm mắt phòng bị của sáu bảy vị cùng giai được, hơn nữa ngay cả thân ảnh người nọ cũng không thấy đâu.

Kẻ địch ít nhất là Hư Đan cảnh. Điều này làm vị thủ lĩnh Trục Vân vệ kinh ngạc ngây người tại chỗ, y nhìn qua đống thi thể trên đất, trầm mặc không nói.

Kế dụ địch lần nay đã thành công, còn bắt được trăm tên tù binh nữa. Chỉ cần cạy mở miệng bọn chúng, thì Tả tướng phủ sẽ tóm được chứng cứ có lợi nhất. Nhưng đáng tiếc, cuối cùng sự tình lại thất bại trong gang tấc.

Rất nhanh sau đó, cao thủ Hình bộ chạy vội đến từ xa. Tả tướng đang ở trên một chiếc xe ra khỏi thành đích thân đến đây. Khi nhìn thấynhững thi thể tù phạm, ánh mắt Trình Dục co rút mãnh liệt.

Lão không phải võ giả nhưng vẫn nhìn ra được kẻ ra tay tuyệt không phải người bình thường. Không một người nào của Trục Vân vệ bị thương, mà trăm tên tội phạm lại không ai sống sót; loại bổn sự này thì Trúc Cơ cảnh không thể làm được.

"Có nhìn thấy người ra tay đi đến sao?"

Trình Dục trầm giọng hỏi, người thiên tướng Trục Vân vệ lắc đầu không đáp.

"Theo ngươi tính toán, tu vi đối phương tu ở tình trạng gì?"

Trình Dục tiếp tục hỏi.

"Ít nhất Hư Đan, có lẽ..."

Thiên tướng nhíu chặt lông mày, nói tiếp: "Rất cao!"

Thật lâu sau, Trình Dục mới thở dài một hơi, sau đó lão phân phó trở về thành. Kế hoạch lần này xem như đã thất bại rồi.

"Ít nhất là Hư Đan..."

Ngồi trong xe ngựa, vị lão nhân trầm ngâm với phán đoán của người thiên tướng, sắc mặt ngưng trọng.

Trình Dục đoán rằng, kẻ ra tay không phải là phải sư Thái Thanh giáo mà khả năng rất lớn chính là Quốc Sư. Không ai biết rõ tu vi Quốc sư đương triều cao bao nhiêu, Trình Dục vốn nghĩ tu vi cao nhất của gã là Hư Đan. Thế nhưng khi nghe được phán đoán trên, lão giả chợt phát hiện ra có lẽ mình đã xem nhẹ tu vi của gã rồi. Một khi tu vi của Quốc Sư vượt trên Hư Đan cảnh, thì việc diệt trừ Thái Thanh giáo càng thêm khó.

"Trấn Sơn vương, đến tột cùng khi nào ngài mới trở về. Không có ngài ở đây thì Trục Vân không đầu ai...!"

Trong xe ngựa Trình Dục âm thầm thở dài. Từ khi quay lại triều đình, chuyện đầu tiên lão làm không phải lập tức nhằm vào Quốc Sư cùng với Thái Thanh giáo, mà là phái ra vô số cao thủ Hình bộ tìm tung tích của một người. Bởi lão hoàn toàn hiểu rõ, chỉ có phải trái hai bề hợp kích mới trừ tận gốc chất độc Thái Thanh giáo này. Chỉ có vị Trấn Sơn vương kia trở về, thì Tả tướng phủ mới có nắm chắc phá vỡ địa vị của Quốc Sư trong mắt Hoàng đế được.

Bạch Bào không về, xã tắc bất ổn!

Trấn Sơn vương - người thống ngự Trục Vân vệ Đại Phổ hai năm qua vẫn mịt mù không có tin tức gì. Mà người này cũng là thúc thúc của Hoàng đế, tên là Sở Bạch, tự Khiếu Thiên.

...

"Sở Bạch? Cô gia, người hỏi Sở Bạch là ai?"

Sáng sớm, lúc đang súc miệng trong sân thì Từ Ngôn bỗng nhớ tới chuyện Trình Dục có đề cập đến Sở Bạch Bào; vì vậy hắn mới hỏi Minh Châu đang đi ngang qua một câu. Nghe xong thì tiểu nha hoàn lộ vẻ kỳ quái, giống như cô gia hỏi bữa sáng hôm nay trong bánh bao có nhân hay không vậy.

"Ngươi cũng từng nghe đến tên Sở Bạch?"

Từ Ngôn mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

"Đã nghe nói qua. Không riêng gì ta, toàn bộ người trong kinh thành đều nghe qua, ngay cả lão khất cái đầu đường cũng biết. Cô gia không biết sao?"

Tiểu nha hoàn đáp một câu rồi dọn đi bữa sáng. Còn Từ Ngôn tức thì trợn mắt há hốc mồm.

Đến cả tên ăn mày cũng biết?

Còn tưởng rằng sư huynh tiện nghi Sở Bạch có bí mật trọng đại gì, Trình Dục không nói, Lưu Y Thủ cũng thế. Nhưng hắn không ngờ là mình chỉ thuận miệng hỏi một câu, thì ngay cả Minh Châu cũng biết Sở Bạch là ai.

Lúc ăn điểm tâm, Từ Ngôn thăm dò Bàng Hồng Nguyệt. Nhưng người ta không thèm để ý đến hắn mà ngược lại lo lắng hỏi này hỏi nọ về đầu heo con Tiểu Hắc chỉ biết ăn kia, đến cùng có thể đấu với chồn chuột Hứa gia được hay không.

"Yên tâm đi, Tiểu Hắc rất lợi hại."

Từ Ngôn vỗ ngực cam đoan.

Khò khè líu ríu, khò khè líu ríu!

Tiểu Hắc Trư đi theo phát ra tiếng kêu vui sướng, cái đuôi ngắn củn dao động đến độ muốn bay lên rồi.

"Tiểu Hắc không giống linh cầm a, hơn nữa trong mắt nó không có huyết luân, cũng không phải yêu vật. Nó thật có thể đấu thắng chồn chuột?"

Bàng Hồng Nguyệt không có tâm tư ăn cơm, lo lắng nhìn xem đôi chủ tớ kẻ nào kẻ nấy đều đang ăn uống vui vẻ. Đôi mi thanh tú cau lại, nàng nói:

"Không được, hay là vẫn dùng Tuyết ưng nhà ta xuất chiến cho thỏa đáng. Nếu nó thất bại, ngươi chẳng phải mất mạng sao!? Uy, Từ Ngôn ngươi có nghe hay không? Đừng ăn nữa!"

"Có Tiểu Hắc rồi, ta không cần Tuyết ưng đâu. An tâm đi, hôm nay sẽ cho nàng xem trò hay heo ăn chuột."

Từ Ngôn vô tư như vậy bởi hắn rất rõ năng lực của Tiểu Hắc. Năm đó khi rời khỏi Nguyên Sơn trại, đầu Xà yêu cực lớn cũng phải xám xịt bò trốn trước mặt Tiểu Hắc, huống chi là con chồn chuột Hứa gia lần này. Hắn không lo lắng, nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại thấp thỏm lo âu nguyên cả buổi sáng.

Giữa trưa sẽ bắt đầu đấu, tin tức đã sớm truyền khắp toàn thành. Hôm nay người tụ tập ở bãi săn thú biệt viện Lê gia còn đông gấp hơn mười lần so với lần đấu thú trước đây.

Đây chính là đấu sinh tử a. Thua, liền bị giết chết, loại trò hay này so với đấu thú còn đặc sắc hơn nhiều; vì vậy người có tư cách tiến vào biệt viện Lê gia, không phải quan lại quyền quý thì đừng trông mong vào được. Trong lúc nhất thời, có khối người trong toàn bộ kinh thành tìm mọi cách để xem thấy tràng đấu sinh tử này.

Trình Dục không muốn Từ Ngôn mạo hiểm, tiếc rằng tấu chương của lão bị Hoàng đế gạt bỏ, giống như ngay cả Hoàng đế cũng hết sức tin tưởng vào việc Từ Ngôn sẽ thắng. Dù biết rằng Quốc Sư sẽ âm thầm giở trò quỷ, nhưng trước mặt triều thần thì lão cũng không thể bức bách đế vương, nên đành phải mang theo tâm trạng lo lắng đợi tảo triều chấm dứt.

Trình Dục muốn đích thân đi đến bãi săn. Nếu Từ Ngôn có gì ngoài ý muốn, thì ít nhất lão có thể trước tiên ra mặt.

Ý của lão là định mang cao thủ Hình bộ đi cùng. Thân phận pháp sư Thái Thanh giáo của hắn là do lão mà có, trận tai họa này thì Trình Dục không thể bàng quan được.

Ở Bàng gia. khi biết được Từ Ngôn không cần Tuyết ưng trợ chiến, Bàng Vạn Lý cũng như Bàng Hồng Nguyệt đều kinh ngạc không thôi. Trái lại, lúc nhìn thấy con heo đen nhỏ thì lão thái quân Bàng Phi Yến nhíu đôi mi trắng lại, trong mắt lộ nét nghi hoặc.

Bàng Phi Yến nhìn không ra đến tột cùng Tiểu Hắc là loại dị thú gì, nhưng vị Bàng gia lão tổ lại rõ ràng cảm nhận được Tuyết ưng trên đầu vai đang xao động bất an.

Thứ có thể làm cho Tuyết ưng kiêng kị, ngoài việc nghi hoặc ra thì Bàng lão thái càng thêm hiếu kỳ về Từ Ngôn.

Quả nhiên là một tên tểu tử thú vị...!

Mặt trời lên cao, cửa lớn Bàng phủ rộng mở. Từ Ngôn với đạo bào trên thân đi ra đầu tiên. Theo sau hắn là một tên đầu bếp béo mập, đúng là Mập Cửu.

Trước khi đến bãi săn, Từ Ngôn muốn xác nhận thân phận thực sự của Mập Cửu cái đã. Dù sao Vương Bát Chỉ đã theo Tam tỷ tới kinh thành, ở ngay Mai Hương lầu đối diện. Giờ để cho Mập Cửu cùng Vương Bát Chỉ gặp mặt, thì hết thảy có thể tra ra manh mối rồi.

Lúc này, Mai Hương lâu cũng vừa mới mở cửa lớn ra, sinh ý thanh lâu sẽ không khai trương sớm như vậy.

Tiểu nhị thu xếp ở cửa ra vào còn đang bận rộn. Và Vương Bát Chỉ tức thì đĩnh đạc đứng chỉ điểm những việc vặt duy nhất mà y có thể sai sử, ra dáng như quản gia phải làm.

"Lấy cái thang tới, không thấy tro bụi bám trên tấm biển sao, trên cửa lớn có dính vệt bùn, nhanh mau lau dọn đi! Trẻ con nhà ai không có mắt như vậy, dám ném bùn lên cửa Hương lâu thế này, đợi lớn lên ta đưa ngươi vào thanh lâu!"

Vương Bát Chỉ hùng hùng hổ hổ chống lấy eo, đang giở chỉ trỏ, vừa hay nhìn thấy Từ Ngôn từ Bàng phủ đi ra, thì y lập tức cúi đầu khom lưng chạy tới chào. Còn không đợi y chào hỏi, Mập Cửu ở sau lưng Từ Ngôn với bộ mặt béo núc ních run rẩy đã hô lên:

"Bát ca!"

Vương Bát Chỉ lập tức sững sờ, chờ y kịp nhìn thấy Mập Cửu thì lập tức mũi nhăn lại, kêu khóc đáp lời:

"Cửu đệ!"

"Bát ca!"

"Cửu đệ!"

"Bát ca của ta! Không nghĩ tới còn có thể còn sống gặp lại ngươi a!"

"Cửu đệ của ta a! Một năm không gặp ngươi đã gầy đến mức không ra hình người nữa rồi!"

Hai người bạn cũ đoàn tụ, huynh đệ thoải mái thân thiết, ôm ấp ở bên đường. Thấy cảnh này, ở một bên Từ Ngôn cảm thấy dạ dày sôi sục như dời sông lấp biển, hai cái bánh bao buổi sáng thiếu chút nữa toàn bộ nhổ hết ra.

Lần này hắn hoàn toàn xác định, cái tên đầu béo Mập Cửu này thật sự là đầu bếp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK