***
"Quả nhiên Trăm yêu đã tới..."
Sở Bạch đến kinh thành, ngồi trên lưng Khi Phong khuyển đã thấy một tràng cảnh đầy kinh người. Trong kinh thành đầy rẫy Đại yêu to lớn như ngọn núi, số lượng tới bốn, năm mươi con.
Trăm yêu đột nhiên xuất hiện ở kinh thành đã chứng minh suy đoán của Nhạn Hành Thiên không sai. Yêu tộc cũng có kẻ có tâm kế kinh người, dùng nửa số Đại yêu dẫn dụ tu sĩ Nhân tộc rời đi. Còn một nửa Đại yêu thế này đã đủ để nuốt hết phàm nhân kinh thành rồi.
Nếu như là người khác, đối mặt với nhiều Đại yêu như thế nhất định sẽ sinh lòng sợ hãi. Chỉ cần tu vi không tới Thần Văn, dù Nguyên Anh có cường thịnh thế nào cũng không phải là đối thủ của đám đông Đại yêu này. Thế nhưng Sở Bạch lại khác. Trấn Sơn vương cả đời cao ngạo, làm sao cho phép kinh sư trọng địa nhà mình bị trăm yêu phá hủy.
Trong màn đêm, tiếng gầm rú ầm ầm nổ lên, cự khuyển như gió lốc quét nhanh qua đường phố. Bốn móng vuốt như bay, vèo một cái đã nhảy cao hơn hơn mười trượng, trực tiếp lẻn lên lưng Lôi Tượng.
Kiếm quang mang theo sấm sét hiện lên, đỉnh đầu Lôi Tượng xuất hiện một vết kiếm khiến người ta phải sợ hãi, máu tươi bắn tung toé.
Sở Bạch dùng toàn lực cũng không cách nào chém bay đầu Lôi Tượng được. Thế nhưng một kiếm này cũng làm Lôi Tượng bị thương không nhẹ. Gã há miệng gào thét động thời, đầu voi quẫy mạnh như muốn hất tung chó dữ trên lưng đi.
Không để đối phương đánh trả, Sở Bạch thúc giục Khi Phong khuyển nhảy lên một nóc tòa nhà lớn nhanh chóng tránh ra xa. Trấn Sơn vương quét mắt nhìn ngà voi cự tượng không rõ vì sao lại bị gãy mất một nửa.
Mục tiêu kế tiếp là con kiến hung ác xa xa kia. Dựa vào tốc độ Khi Phong khuyển, Sở Bạch nhanh chóng tới gần rồi vung kiếm thi triển Kinh Lôi trảm đánh bay Bạch Ô đi ra xa hơn trăm trượng. Bởi đối phương sớm có phòng bị nên cũng không khiến ả bị trọng thương được.
Sở Bạch quét mắt nhìn con kiến kia bắt đầu mọc ra chân sau, cũng không lưu lại lâu mà bắt đầu dẫn dụ Lôi Tượng và Bạch Ô chạy vòng vòng luẩn quẩn trong nội thành.
Sức một người không thể đối phó với nhiều Đại yêu như vậy, cho nên Sở Bạch chỉ định dẫn dụ đám Đại yêu đang đánh chết phàm nhân, đợi tông chủ chạy đến. Có thêm mười vị Nguyên Anh nữa may ra mới có cơ đối mặt với đám Đại yêu đông thế này.
Yêu tộc hiếu chiến, nhất là Đại yêu. Sau khi bị Sở Bạch chọc giận, tất cả Đại yêu đều gầm thét đuổi theo Khi Phong khuyển, bỏ qua cả đám phàm nhân chung quanh. Tiếng động ầm ầm vang lên như thể đội kỵ mã nện gót trên đầu đường rộng rãi, có điều lại không cách nào đuổi kịp được con chó lớn phía trước.
Vừa hấp dẫn đám Đại yêu này, Sở Bạch lại thầm nghi hoặc khó hiểu.
Lần Kim Tiền tông chiến với trăm yêu trận đầu tiên, y bị tông chủ lưu lại kinh thành không tham dự được. Trong trận đại chiến đó, nghe nói trăm yêu không tổn hao chút lông tóc. Thế nhưng vì sao hôm nay nhìn qua, thấy đám trăm yêu tập kích kinh thành bất ngờ này lại như vừa bị ai đó hung hăng đánh cho một trận vậy?
Liên tiếp dẫn dụ hơn hơn hai mươi Đại yêu đi, Sở Bạch cũng không dám nghĩ ngợi quá nhiều. Bị nhiều Đại yêu vây giết như vậy, Khi Phong khuyển bắt đầu trở nên quá sức.
Khi Phong khuyển vừa vượt qua một đoạn tường thành, Lôi Tượng cực lớn đã vọt tới trước mặt. Nó mãnh liệt tung người dựng lên, trèo lên một quán rượu cao tầng, vừa mới tới nóc quán thì trên đầu đã có hai cự trảo chộp tới.
Dùng pháp bảo đánh bay Long Tước, Sở Bạch cùng Khi Phong khuyển rơi vào trong tòa tửu lâu này. Tích tắc sau, hơn mười con Đại yêu đã gào thét đánh tơi.
Một tiếng "Ầm rào rào" vang lên, con chó lớn mang theo hai vết thương sâu tới tận xương từ trong đống phế tích liền xông ra ngoài, bay thẳng đến Hoàng Cung.
Sở Bạch đã tận lực, tiếc rằng Đại yêu quá nhiều. Y cần phải chọn lựa chiến trường.
Trăm yêu vì tru sát phàm nhân mà đến, căn bản không thể dẫn dụ ra ngoài thành được. Rốt cuộc chỉ còn lại một nơi, đó là Hoàng Cung.
Thân là Trấn Sơn vương, Sở Bạch thà để Hoàng Cung biến thành nơi tuyệt hiểm cũng quyết không để phàm nhân chết sạch hết. Thực ra, cái kẻ đang đứng trên nóc Hoàng Cung kia mới chính là cường địch của Sở Bạch Bào y.
"Lôi Lục Nhĩ!"
Sở Bạch quát lạnh, khống chế Khi Phong khuyển vọt vào Hoàng Cung. Sau lưng y là một đám Đại yêu theo sát tới, cửa cung cực lớn bị đánh tan thành bột phấn. Thái giám và các cung nữ túa nhau chạy trốn khỏi Hoàng Cung.
"Sở Bạch Bào... Lão tử đã chờ ngươi lâu rồi!"
Lôi Lục cười lớn hiện ra bản thể yêu thân, là một con hung hầu lông xanh cực lớn đang nhe nanh ra. Hai tay gã là từng vòng lôi điện, rồi hợp thành hai ngọn roi lôi điện chướng mắt nghênh đón Khi Phong khuyển vọt tới.
Ầm ầm!!!
Đối mặt đối mặt roi lôi điện, địch nhân vốn từ nhiều năm trước bắt đầu ác chiến ngay trong Hoàng Cung.
Rống!
Khi Phong khuyển gào thét với đám Đại yêu một tiếng, đuôi hất lên rồi xông về chỗ sâu trong Hoàng Cung.
Con Đại yêu chó này cũng không ngu ngốc. Nó muốn dẫn dụ đám Đại yêu sau lưng đi để Sở Bạch thoải mái đối phó với ác hầu lông xanh kia.
"Hai tên đuổi theo con chó, còn lại vây Sở Bạch Bào lại cho ta."
Lôi Lục không để ý tới một con chó lớn. Khi Phong khuyển có tốc độ rất nhanh nhưng thực lực lại không đáng kể. Dưới câu phân phó kia, lập tức có hai Đại yêu đuổi theo, còn lại bắt đầu vây kín mảnh đất trống này.
Đỉnh đầu có Long Tước trấn thủ, bốn phương tám hướng là hơn mười con Đại yêu dữ tợn, Trấn Sơn vương đã thật sự lâm vào tử địa.
Trường kiếm tung bay, Sở Bạch điểm chỉ thúc giục ra kiếm pháp tinh diệu. Roi lôi điện của Lôi Lục mạnh mẽ đấy nhưng nhất thời không thể phá được mạng lưới do Kinh Lôi kiếm hình thành.
"Bạch Bào ngược Bắc năm đó thật khinh cuồng! Hôm nay trăm yêu xuôi Nam sẽ để cho Nhân tộc các ngươi tuyệt tích hết cả!"
Đám Đại yêu ở chung quanh nhao nhao quát mắng.
"Năm đó tính ra tiểu tử ngươi chạy trốn nhanh. Thiên Bắc quá lớn không bắt được ngươi. Hôm nay ngươi chạy nữa đi, ngươi chạy thì phàm nhân cũng toàn thành này phải chết hết."
"Cứ nuốt tên Sở Bạch Bào này trước, sau đó hãy tàn sát toàn bộ phàm nhân trong thành này, ha ha ha!"
Trong tiếng quát mắng của đám Đại yêu, Sở Bạch thừa cơ đánh bay rơi điện, lách mình nhảy vào đại điện.
Bị đám Đại yêu vây quanh, Sở Bạch không có cách nào ngoài việc tử chiến đến cùng. Y quyết định vận dụng toàn lực trong đại điện này, dù không đủ đánh sập cả cung điện thì cũng có thể thừa dịp loạn chém giết được thêm vài con Đại yêu.
Vừa mới vào trong đại điện, bước chân Sở Bạch bỗng ngừng lại.
Y thấy được một bức họa trên mặt đất, người trong bức họa đúng là sư đệ mình, Từ Ngôn!
"Ngươi nhận ra hắn? Vậy ngươi càng đáng chết hơn."
Lôi Lục cao lớn đuổi vào theo, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Sở Bạch càng thêm đắc ý vô cùng.
"Hắn đang ở đâu?" Sở Bạch nhặt bức họa lên, lạnh như băng hỏi.
"Ngươi muốn tìm hắn?" Lôi Lục cười lạnh nói: "Đợi ngươi chết, có thể gặp được hắn. Hắn đang ở dưới âm tào địa phủ chờ ngươi đấy!"
Đùng!
Roi lôi điện lại đánh tới, bị Sở Bạch dùng Kinh Lôi kiếm cản lại.
Mắt nhìn Lôi Lục chỉ còn sót lại một lỗ tai, thần sắc Sở Bạch bỗng trở nên nghi hoặc không hiểu rõ. Sau đó Trấn Sơn vương mới cất lên tràng cười điên cuồng.
"Hóa ra tiểu tử kia đã đến Thiên Bắc! Lôi Lục, ta chém ngươi mất một tai, còn bốn tai kia nhất định là công lao của sư đệ ta. Quả nhiên hắn không chết!"
"Từ Ngôn, là sư đệ ngươi?" Ánh mắt Lôi Lục trở nên vô cùng âm trầm, quát: "Sư huynh đệ Ccác ngươi đều phải chết, không kẻ nào sống được!"
Ầm ầm ầm!
Đại điện rộng rãi đã bị hai người đánh cho tan nát, về phần chuyện Từ Ngôn chết rồi, Sở Bạch lại không tin. Nếu Từ Ngôn mà chết, làm sao Lôi Lục chỉ còn có một tai như thế được?
Tin tức sư đệ còn sống khiến cho tinh thần Trấn Sơn vương đại chấn hẳn lên, thi triển ra tuyệt học cả đời mình dốc sức chiến đấu với hung hầu. Đúng lúc này ngoài thành có ánh kiếm tiến tới, rốt cuộc Nhạn Hành Thiên đã suất lĩnh Kim Tiền tông tiến đến rồi.
Vừa nhìn thấy trong thành đầy rẫy Đại yêu, Nhạn Hành Thiên trợn tròn mắt hổ, khống chế phi kiếm phóng ngay tới một con Đại yêu hung ác. Sau lưng ông ta, tất cả đều cường giả Nguyên Anh như Hàn Thiên Tuyết, Sở Thương Hải đều vận dụng chiêu thức mạnh nhất thẳng hướng tới trăm yêu.
Cuộc ác chiến động trời đã định trước không cách nào tránh được. Kinh thành trong màn đêm này đã trở thành chiến trường giữa cường giả Nhân tộc và Đại yêu quyết chiến. Dù ác chiến này cực kỳ bất lợi đối với bên Nhân tộc nhưng Nhạn Hành Thiên đã không có đường lui nữa.
Viện quân Nhân tộc đã đến, tuy rằng thế yếu nhưng vẫn là một phần hy vọng. Thế nhưng cường viện bên phía Yêu tộc lúc này đã không chút tiếng động bò vào Hoàng Cung rồi.
Trong bóng tối, vương xà khổng lồ như một tên thợ săn bò về phía con mồi của mình.