Biên: Spring_Bird
"Tông huynh, tin tức đảo Cự Môn ngươi đáng tin cậy chứ?"
Trong đội ngũ đảo Cự Môn, một vị tướng mạo bình thường, không chớp mắt hỏi. Đừng nhìn gã không có gì thu hút, thế nhưng lại có thể đồng hành với Tông Thiên Hoa đảo Cự Môn kia đấy.
"Không phải đảo Tham Lang cũng nhận được tin báo hay sao? Nếu không sao lại phái Chương Thạch ngươi tới đây dò la."
Tông Thiên Hoa không ngừng quét mắt xuống mặt đất dưới chân, nói: "Sao đảo Tham Lang không phái thêm nhiều người đến nữa, coi như là tham dự rèn luyện vực biển này, ai lại hoài nghi gì chứ?"
"Quần đảo Cửu Tinh chúng ta hiếm khi tham dự rèn luyện không có ý nghĩa kiểu này. Nếu như người của đảo Cự Môn đã tới thì đảo Tham Lang chúng ta sẽ không lộ ra vậy. Nếu như có tới hai đảo cổ tu thế gia ra mặt, không khéo sẽ khiến một số người nghi ngờ."
Đảo Cự Môn do Tông gia chiếm cứ, mà đảo Tham Lang thì là địa bàn của Chương gia. Hai hải đảo này cũng phái người đến người tham gia rèn luyện vực biển, có điều sau đó là trà trộn đi cùng nhau.
"Gần đây Vực biển bất ổn, ảnh hưởng tới khí tức hải vực. Chẳng lẽ nào có liên quan tới biến cố ngàn năm trước kia?" Tông Thiên Hoa nhíu mày nói.
"Ai biết được, các trưởng bối sai chúng ta đến điều tra, chúng ta để ý điều tra cho tốt là được, tránh để mấy lão già kia không yên lòng." Chương Thạch đầy tự nhiên, bình thản nói.
"Ngàn năm trước, trong hải vực có sóng cao vạn trượng, đảo Lâm Uyên đột ngột mọc lên khỏi mặt đất. Chẳng lẽ thực sự hải đảo này là bị cái quỷ gì đó hung bạo ném ra ngoài này sao? Nếu là như thế, sức mạnh này cũng quá kinh người rồi."
"Nghe đồn lúc ấy biển trời biến sắc, sóng dữ ngút trời. Đáng tiếc chúng ta không có cơ hội nhìn thấy kỳ quan năm đó."
"Đừng nói chúng ta, đến cả cường giả Kim Đan trong tông môn cũng chưa thấy được."
"Có khi nào là dị bảo xuất thế không?"
"Hẳn không phải. Dị tượng năm đó kinh động đến tất cả tu sĩ bách đảo, nhất định có không ít cường nhân đến đây xem xét. Nhiều tiền bối như vậy còn không phát hiện được gì, có lẽ không liên quan tới dị bảo."
"Vậy hẳn là do Hải tộc gây nên, có lẽ do hai con Hải thú đang ác chiến."
"Hải tộc mạnh đến thế nào mới quấy được sóng dữ ngút trời? Đại yêu hay phải là Yêu vương?"
"Không khéo là cường giả Hóa Vũ Yêu tộc."
"Hóa Vũ Yêu tộc có thể so với Độ Kiếp kỳ, đừng nói thấy, mà ta còn chưa từng nghe qua. Nhanh điều tra cho xong đi, mười ngày nữa chúng ta phải trở về rồi."
Tu sĩ quần đảo Cửu Tinh mang theo mục đích khác mà đến, hôi nang tuy có trân quý nhưng đặt trong mắt cổ tu thế gia này thật sự không có nhiều ý nghĩa. Bởi gần đây cường giả trên khắp các hải đảo phát giác được có khí tức chấn động, hơn nữa nơi phát ra lại là vực biển ở đảo Lâm Uyên nên mới phái môn nhân đến đây điều tra.
Khác với mục đích của quần đảo Cửu Tinh, lúc này khí tức toàn thân của nữ vương đang ngồi trên tảng nham thạch đang ngày càng mãnh liệt.
Hai ngày sau, Lãnh Thu Thiền đột nhiên mở hai mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia kim quang. Lúc này khí tức trên người ả đã vượt qua Trúc Cơ đỉnh phong, gần bằng với Kim Đan sơ kỳ.
"Nam nhân... đều phải chết hết!"
Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên một nụ cười. Trong mắt Lãnh Thu Thiền, vực biển tối đen này chính là một nơi giết người tuyệt hảo. Ả nữ vương áp chế cảnh giới mà đến này không muốn vất vả khổ cực tìm kiếm hôi nang, mục đích của ả chỉ có một.
Cướp bóc và giết chóc!
Nơi đáy biển lờ mờ, một bóng người nhỏ yếu chậm rãi đi tới. Thỉnh thoảng người đó lại ngồi xuống đào lên mấy cục đá dưới đáy biển, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại nổi lên thất vọng.
Tiểu Sương lắc đầu, tiếp tục đi về phía xa xa, không biết đang tìm kiếm gì.
Rãnh biển này là một trong những nơi sâu nhất vực biển, theo bước chân của rất nhiều tu sĩ tiến tới, từng hạt cát mịn bắt đầu lắc lư, rồi chìm vào lòng đất. Như thể chúng đang tiến vào vực sâu không đáy, rồi cuối cùng không nhìn thấy tung tích.
Tìm kiếm ba ngày dưới đáy biển, Từ Ngôn đã gom góp được mười một cái hôi nang.
Ngoại trừ ngày đầu tiên gặp phải sứa Cự Linh già nua, kỳ thật hai ngày sau hắn không thu hoạch được bao nhiêu cả.
Đáy biển nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, sứa Cự Linh đã trở về biển sâu nhưng đáy biển này vẫn còn nhiều hung thú khác. Trong đó có Hổ Đầu sa (Cá mập đầu hổ) là một loại Yêu thú hung mãnh ngang ngửa với tu sĩ Trúc Cơ, một khi gặp phải rất khó bỏ chạy được.
Dù sao thì trong nước vẫn là địa bàn của Hải tộc, tu sĩ Nhân tộc ở trong nước tối đa cũng chỉ phát huy được một nửa chiến lực là cùng.
Vận khí của Từ Ngôn và Phí Tài coi như không tệ.
Vào đây được ba ngày thì gặp phải Hổ Đầu sa một lần, bị Từ Ngôn một quyền đánh cho bỏ chạy.
"Hổ Đầu sa còn đỡ, gặp phải Ngũ Kỳ xương thường đi cả đàn cả lũ, những nơi chúng đi qua có đến cả Kim Đan còn phải mất mạng."
Phí Tài đã sinh lòng thoái ý, gã chỉ cần được chia ba cái trong mười một hôi nang là đã được rồi. Vì vậy gã mới mở lời: "Từ sư huynh, hay là chúng ta trở về đi. Thu hoạch được không ít rồi, không đáng mạo hiểm thêm nữa a. Hai chúng ta dù sao cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, rèn luyện ở vực biển có rất nhiều nguy hiểm a."
"Mười một hôi nang thì có thể xếp được thứ hạng thế nào?" Từ Ngôn dừng lại, hỏi.
"Có lẽ mười thứ hạng đầu là không thành vấn đề. Thật ra tìm được mười cái đã đủ nằm trong danh ngạch bái nhập vào Địa Kiếm tông rồi. Nếu không đủ thì phần ta coi như bỏ đi, nhường cho Từ sư huynh hết đấy." Phí Tài quan sát hắc ám xung quanh, lòng chợt thấy bồn chồn.
"Tìm thêm một ngày nữa rồi chúng ta quay về."
Từ Ngôn khẽ gật đầu, định bụng kiếm thêm một ngày nữa. Nếu số lượng hôi nang hiện tại đã đủ để đổi lấy danh ngạnh thì có nhiều hơn cũng không có tác dụng lớn.
Vừa định chạy đi, ánh mắt Từ Ngôn chợt đổi. Cả người hắn nhanh chóng nhảy lùi ra sau, đồng thời đưa tay kéo lấy Phí Tài.
"Làm sao vậy Từ sư huynh? Có phải Hổ Đầu sa lại tới đây? Từ sư huynh đừng có ném ta xuống, ngàn vạn lần đừng bỏ ta lại."
Phí Tài bị dọa đến hồn bay phách lạc. Ba ngày qua gã nhìn thấy có không ít xác chết trôi nổi lơ lửng ở đáy biển, đã sớm đầy hối hận vì tham gia rèn luyện lần này.
Từ Ngôn vừa lui lại, nước biển nơi xa đã bắt đầu đục ngầu như thể có một dòng xoáy bùn cát đen đang cuồn cuộn lao tới.
Trong bùn cát đấy ẩn hiện rất nhiều con cá to cỡ bàn tay, có năm vây, nhìn qua rất đẹp, miệng lớn với hàm răng sắc bén như gai thép, chi chít kinh người.
Mỏ quạ đen của Phí Tài đã nói trúng phóc! Bầy cá lao tới trước mặt chính là thứ đáng sợ nhất ở vực biển này, Ngũ Kỳ xương!
Yêu thú Ngũ Kỳ xương là một loại Hải tộc hung mãnh không kém sứa Cự Linh. Sứa Cự Linh trở về biển sâu, Ngũ Kỳ xương lại không đi, vẫn lòng vòng trong chỗ sâu của vực biển này.
Ngũ Kỳ xương sống xen lẫn cùng sứa Cự Linh, có quan hệ cộng sinh với nhau. Sứa Cự Linh che chở cho Ngũ Kỳ xương khỏi các hải thú khác, còn Ngũ Kỳ xương lại giúp sứa Cự Linh xử lý những súc tu khô héo không cách nào tự chúng vứt bỏ được.
Trong tình huống bình thường, mất đi sứa Cự Linh che chở, phần lớn Ngũ Kỳ xương sẽ tập trung chiếm giữ một rãnh biển nào đó chờ sứa Cự Linh trở về. Chẳng hiểu sao, đám Ngũ Kỳ xương này như bị ai kinh động, từ nơi nghỉ ngơi vọt tới đây.
Bầy cá Ngũ Kỳ xương đầy điên cuồng tạo thành lực phá hoại có thể nói là kinh người. Nếu như tu sĩ Kim Đan bị bầy cá này vây khốn dưới đáy biển, có thể nguy hiểm đến vong mạng, mà Trúc Cơ tu sĩ gặp phải đàn cá này, hẳn phải chết không nghi ngờ gì.
Nhờ vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn mà thị lực của Từ Ngôn có thể nhìn được cực xa, cho nên đã sớm phát hiện ra đàn cá.
Từ Ngôn kéo Phí Tài chạy qua một bên, núp sau một khối nham thạch, quét mắt nhìn đàn cá chen chúc đi qua, ý bảo Phí Tài câm miệng lại.
Phí Tài đã bị dọa đến choáng váng. Qua khe hở của nham thạch, gã nhìn thấy được hàng trăm hàng ngàn con Ngũ Kỳ xương rít gào bơi qua, hoảng sợ đến tái mét mặt mày, run rẩy gật đầu.