Đường Hoa Nguyệt bất lực thở dài, đối với “hành vi phản bội” này của Thi Tịnh thì cô đã quá quen với nó rồi.
Kể từ lần đầu tiên ngầm đồng ý Thi Tịnh tiếp xúc với Hoäc Anh Tuấn, thì cô đã đoán trước được tình trạng này.
Hoắc Anh Tuấn đã sớm xuống xe đợi chờ, nhìn thấy đứa con gái trắng nõn chạy về phía mình, bèn vội ngồi xổm xuống ôm lấy viên nhỏ vào lòng, anh vui mừng đến mức tay khẽ run, cảm giác này đúng là hạnh phúc quá mà.
Cho dù Thi Tịnh có yêu thích Hoắc Anh Tuấn đến mấy, cũng không dám lộ liễu gọi anh là bố, đừng nói chỉ đây là ở dưới nhà của cô bét Cô bé ngoan ngoãn để Hoắc Anh Tuấn bế vào chiếc ghế trẻ em đặc biệt chuẩn bị cho cô bé ở hàng ghế sau, Hoäc Anh Tuấn cạ vào khuôn mặt trắng nõn của cô bé, Thì Tịnh nhanh chóng vươn tay ôm lấy đầu của bố, và hôn mạnh lên má của anh.
Hoäc Anh Tuấn ngây ngẩn và mừng rỡ đứng yên tại chỗ, Thi Tịnh thấy thế liền bật cười.
Nhìn thấy con gái vui vẻ, Hoäc Anh Tuấn càng vui mừng khôn xiết, thế hai bố con nhìn nhau cười ngốc nghếch, cũng không biết có chuyện gì khiến cho vui mừng như vậy.
Và ở phía trêи của họ, trong phòng ngủ ba tầng của biệt thự, có ba cậu bé với chiều cao khác nhau cũng đang nhìn cảnh tượng ở dưới nhà qua cửa sổ.
Đại Bảo tức giận “hừm” lấy một tiếng.
Sự căm phẫn của Nhị Bảo càng rõ ràng hơn, cậu ta hung dữ “xuỳ” một tiếng về phía Hoäắc Anh Tuấn.
Còn Lục Bạch Ngôn thì giống như là đã chịu sự đả kϊƈɦ lớn vậy, cậu ấy ngây người đứng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của em Thi Tịnh và chú Tuấn, trong lòng có chút ganh ty, mặc dù em Thi Tịnh đã quen biết với cậu ấy lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng hôn qua vậy.
Điều này có nghĩa là em Thi Tịnh vẫn chưa đủ thích mình sao?
Nếu, nếu như em Thi Tịnh có thể mãi mãi chỉ thích một mình cậu ấy ở trêи thế giới này, thì tốt biết mấy?
Lục Bạch Ngôn siết chặt bàn tay nhỏ bé, xem ra vẫn phải cố gắng hơn nữa, đối xử em Thi Tịnh tốt hơn nữa mới được!
Sau khoảng thời gian chung sống, cậu cả và cậu ba cũng giống như Đường Hoa Nguyệt, đã biết rằng Lục Bạch Ngôn là người khác với bố của cậu ấy, đã loại bỏ đi sự thù hận với cậu ấy, và xem cậu ấy như người nhà.
Một lúc sau, ba cậu bé đều đồng thời thở dài ngao ngán, mặc dù điểm xuất phát trong lòng họ khác nhau, nhưng suy nghĩ của họ trong khoảnh khắc đó đều giống nhau — Tuyệt đối không được để Hoắc Anh Tuấn tiếp tục tìm cơ hội đến gần mẹ, càng không cho phép họ tái hôn! Không đời nào!
Về chuyện lúc trước Hoắc Anh Tuấn bắt nạt mẹ như thế nào, Đại Bảo và Nhị Bảo biết rõ hơn Thi Tịnh, cho nên họ không có trách em gái lại dễ dàng “đi theo kẻ địch” như vậy, bởi vì họ biết được tất cả đều là do Hoäc Anh Tuấn quá gian xảo rồi, đã hoàn toàn mê hoặc Thi Tịnh!
Và với tâm thái bảo vệ em gái, họ cũng không muốn kể cho em gái biết về những chuyện quá khứ.
Cho nên, bây giờ chỉ có thể để họ gánh vác trách nhiệm làm anh!
Đại Bảo và Nhị Bảo lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau – Đúng vậy, đã đến lúc phải hành động rồi, nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn, mẹ và em gái sẽ bị kẻ xấu bắt đi mất!
“Bộp” một tiếng đóng sách lại, Đường Hoa Nguyệt lắc đầu bất lực.
Nhìn thấy dáng vẻ “kẻ phản bội nhở” nóng lòng của con gái, thì cô biết được hai cha con này chắc chắn đã ở sau lưng cô liên hệ với nhau trước, điều này chứng tỏ Thi Tịnh đã rất mong đợi theo Hoắc Anh Tuấn đi ra ngoài Đường Hoa Nguyệt không muốn làm một người mẹ xây dựng quyền uy của mình bằng cách liên tục đả kϊƈɦ con cái, nhưng giới hạn cuối cùng của cô là Thi Tịnh có thể gặp Hoắc Anh Tuấn, nhưng không cho phép.
Hoắc Anh Tuấn một mình dẫn Thi Tịnh đi.
Thế là Đường Hoa Nguyệt cũng nhanh chóng thay đồ, xuất hiện trước mặt hai bố con ngây ngẩn cả người với khuôn mặt lạnh lùng.
Trong một nhà hàng phương Tây nổi tiếng nào đó ở thành phố Hà Nội, Hoäc Anh Tuấn đã đặt trước một gian phòng lớn nhất, rồi đưa Đường Hoa Nguyệt và Thi Tịnh vào chỗ ngồi.
Người quản lý hiếm khi nhìn thấy một vị khách quý như Hoắc Anh Tuấn, bèn vội đích thân giúp gọi món ăn.
Thi Tịnh ngồi trêи chiếc ghế trẻ em đã được nâng cao, đung đưa hai chân bé nhỏ không thể chạm xuống đất, vừa xem thực đơn vừa không ngừng chao ôi.
Những tấm hình này cũng tuyệt quá đi!
Mỗi một món ăn nhìn thôi cũng khiến cho cô bé muốn chảy nước miếng!
Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ đáng thương của con gái, thật sự rất muốn hào phóng nói với họ rằng mỗi món lấy một phần, nhưng anh lại cẩn thận nhìn ánh mắt đang phát ra sự lạnh lẽo của Đường Hoa Nguyệt… Anh nào dám chứ.
Lần trước chỉ là dẫn con cái đi ăn chút đồ ngọt thôi đã bị cô ấy giáo huấn đến không thể ngẩng đầu lên, than ôi, làm bố khó thật đấy.
Tuy nhiên, danh hiệu “đứa trẻ đáng yêu nhất trêи thế giới” của Thi Tịnh không phải vô cớ mà có được, Đường Hoa Nguyệt dù sao cũng đã có vài năm kinh nghiệm chống lại sự làm nững của Thi Tịnh, Và với người mới Hoắc Anh Tuấn này, vừa nhìn thấy con gái trợn tròn mắt, phồng má lên và bắt đầu giải phóng “sóng ánh sáng dễ thương” với anh, thì anh lập tức mất hồn.
Lý trí nói với anh rằng, Đường Hoa Nguyệt khó khăn lắm mới chịu cùng anh đưa con cái đi ăn một bữa, anh không thế lại phá hỏng được!
Danh Sách Chương: