Chương 390
Đường Hoa Nguyệt trước tiên đưa mấy đứa con của mình lên lầu, sau đó mới kéo Tân Kỳ Tân ngồi xuống ghế sô pha, một lời khó nói hết lắc đầu: “Em không sao, nhưng còn anh, sao lại bị anh ấy đánh thành thế này?”
Khóe miệng Tân Kỳ Tân có một vết rách lớn, hai mắt thâm tím.
Anh ta bất lực sờ lên miệng vết thương của mình, đau đớn “xít” một tiếng: “Không, không phải Hoắc Anh Tuấn động thủ, là tên súc sinh Lục Xuyên Mạn kia.”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Đường Hoa Nguyệt, Tân Kỳ Tân dở khóc dở cười mà hỏi: “Những gì anh nói với em trong điện thoại, em không nghe rõ à?” Đường Hoa Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Thì… Em vừa mới nghe con bị anh ấy cướp mất, đột nhiên cũng không có tâm trạng quan tâm những chuyện khác.”
Tân Kỳ Tân an ủi vỗ vai cô: “Không có việc gì là tốt rồi, anh cũng sợ hết hồn.”
Sau khi Hoäc Anh Tuấn đi chưa được bao lâu, Lục Xuyên Mạn đã mang theo người lên đây, xem ra anh ta cũng là đuổi theo tung tích của Bạch Ngôn, tìm không thấy người, lập tức nổi nóng muốn đánh anh.
Anh không đánh lại bọn họ, đành phải chịu để bọn họ đánh. Lúc sau anh mới tỉnh táo lại, Hoắc Anh Tuấn hẳn là không có bỉ ổi đi giám sát hai đứa nhỏ như vậy. Chắc là anh ta cũng chú ý đến hành tung của Lục Xuyên Mạn, phát hiện tên họ Lục kia đang đuổi tới nhà cũ của em, mới sốt ruột chạy tới sợ xảy ra chuyện không may.
Chỉ có điều đột nhiên nhìn thấy Bạch Ngôn, tâm trạng của anh ta xác thực có chút kích động… Nhưng cũng may là anh ta đã đến, bằng không nếu như bị Lục Xuyên Mạn vừa tới chặn lại, nói không chừng chỉ một lúc nữa thôi thật sự không biết Cận Khánh sẽ xảy ra chuyện gì” Đường Hoa Nguyệt nghe xong mọi chuyện, có chút thất thần.
Nói như vậy, Hoắc Anh Tuấn là vì xuất phát từ ý muốn bảo vệ bọn nhỏ nên mới đưa bọn nhỏ đi?
Ngày hôm sau, Đường Hoa Nguyệt mang theo quầng thâm mắt đi làm, đi ngang qua phòng làm việc nhỏ của Hoắc Anh Tuấn mua lúc mặt dày muốn ở bên cạnh cô, nhìn thấy bên trong không có một bóng người, bước chân của cô hơi dừng lại một chút.
Có lẽ Hoắc Anh Tuấn sẽ không đến nữa đâu.
Giữa bọn họ đã nói ra những lời khó nghe như vậy, Hoắc.
Anh Tuấn đương nhiên không cần phải đến trước mặt cô làm những thứ không hợp với gia trị con người của anh nữa.
Như vậy cũng tốt, nếu như ngày hôm qua có thể làm cho.
Hoäc Anh Tuấn buông bỏ chấp niệm vốn không nên có với cô, coi như đây cũng là một chuyện tốt.
Đường Hoa Nguyệt không suy nghĩ thêm nữa, vùi đầu vào xử lý công việc, nhưng không lâu sau, cửa đã bị gõ.
Cô cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói một tiếng “mời vào”, không ngờ người bước vào lại là Hoắc Anh Tuấn.
Đột nhiên Đường Hoa Nguyệt cũng không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì cho thích hợp, chỉ thấy kiểu tóc của Hoắc Anh Tuấn hôm nay có chút lộn xộn, trên đầu vai áo khoác vẫn còn vài bông tuyết chưa kịp tan ra, cà- vạt cũng không thắt, hơi thở gấp gáp có vẻ như mới vội vàng chạy tới đây, nhíu mày đứng ở cửa phòng làm việc của cô: “Xin lỗi, tôi tới trễ”
Đường Hoa Nguyệt nhìn băng gạc mới quấn lên tay phải của anh, cô nhíu mày nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Không có lần sau.”
“… Được, tôi biết rồi” Anh không nhìn Đường Hoa Nguyệt, chỉ nói: “Hôm nay có lịch trình nào cần phải ra ngoài không?” Đường Hoa Nguyệt mở lịch trình ra nhìn lướt qua: “Có, hai giờ chiều đi đến công ty bất động sản Thành Phương”
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nói thêm một câu: “Anh không cần đi cùng đâu, anh lái xe không tiện”
Hoắc Anh Tuấn lập tức ngẩng đầu lên, đưa tay phải của mình giấu ở đăng sau lưng: “Tôi không sao cả, tôi có thể lái xe mà, tôi đi cùng với em! Em… Đừng đi tìm người khác.”
Đường Hoa Nguyệt nhíu mày: “Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi” Hoắc Anh Tuấn nghe theo xoay người lại, thuận tay phủi tuyết trên người xuống, nói thêm một câu: “Hôm nay dự báo thời tiết nói sẽ có bão tuyết, em… Lúc ra ngoài em nhớ mặc nhiều thêm một chút” Đến thời gian ra ngoài vào buổi chiều, tuyết đã rơi dày đặc đến bắp chân người, đây là lần đầu tiên thành phố không phải ở miền Bắc tuyết rơi dày đến vậy, mặc dù lạnh, nhưng nhiều người đi trên đường vẫn cảm thấy có chút mới lạ, ồn ào dừng chân lại để chụp ảnh.