Mục lục
Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 374

 

Nhà, hình như Hoắc Cao Lãng đã quên mất nhà trông thế nào sau khi cậu ấy bị suy sụp tinh thần dẫn đến khó nói.

 

Dần dà bệnh viện, phòng bệnh, phòng khám bệnh đã trở thành “nhà” của cậu ấy.

 

Cậu ấy đã từng thích những cuộc vui ồn ào nhưng lâu dần, qua nhiều đêm bị cái đau hành hạ, cậu ấy học được cách kiệm lời và sống một mình.

 

Giờ tự nhiên nghe bảo về nhà làm Hoắc Cao Lãng bối rối nhưng cũng vui sướng khó kiềm chế.

 

Đúng rồi, có ai trên đời không muốn về nhà đâu cơ chứ?

 

Tạ Đình Phong luôn nhìn sự thay đổi biểu cảm của Hoắc Cao Lãng sau khi Hoắc Anh Tuấn hỏi câu ấy. Thấy mắt cậu ấy †ỏa sáng mà trái tim Tạ Đình Phong tối dần.

 

Lãng nhỏ muốn về nhà.

 

Điều đó có nghĩa Lãng nhỏ muốn xa Tạ Đình Phong.

 

Móng tay chọc vào lòng bàn tay, cuống họng Tạ Đình Phong nghẹn ngào muốn nói mà lại chẳng biết lấy tư cách gì mà nói.

 

Bao nhiêu năm rồi Hoắc Cao Lãng không xoắn xuýt như bây giờ. Cậu ấy muốn về nhà vì sau khi ký ức ổn định, cậu luôn nhớ chuyện ngày bé của mình.

 

Đâu đâu trong sân vườn nhà họ Hoắc cũng có dấu chân chạy nhảy tung tăng của cậu ấy và anh trai. Ngày đó không khí có mùi ngọt, đó là quãng thời gian vô tư lự hiếm có trong cuộc đời cậu ấy.

 

Viện điều dưỡng có tốt thế nào vẫn lạnh lẽo, có quen mùi nước sát trùng gay mũi đến đâu thì nó vẫn luôn nhắc Hoắc Cao Lãng đây không phải nhà của bất cứ ai Hoắc Cao Lãng vò chăn khó nghĩ như đang do dự xem chọn thế nào. Mặc dù về nhà rất cám dỗ cậu ấy nhưng về nhà không có bác sĩ Tạ!

 

Sống trong viện quá lâu, Hoắc Cao Lãng đã quen với việc người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy mỗi sớm mai và người cuối cùng cậu ấy nhìn thấy trước khi đi ngủ là bác sĩ Tạ.

 

Cậu ấy đã coi bác sĩ Tạ như người thân nhất. Nếu về nhà không có bác sĩ Tạ vậy cậu ấy không vui được nữa.

 

Bỗng nhiên một ý tưởng vẹn cả đôi đường xuất hiện trong đầu Lãng nhỏ: “Anh ơi, em có thể đưa bác sĩ Tạ về nhà cùng không ạ?” Hoắc Anh Tuấn ngây người, không ngờ em trai lại đưa ra yêu cầu chẳng liên quan thế.

 

“Bác sĩ Tạ có công việc và cuộc sống của cậu ấy, sao chiếm thời gian riêng được? Lãng nhỏ à, anh biết em và bác sĩ Tạ thân nhau nhưng làm vậy là không được.” Nói rồi anh nhăn mày, đưa về sống cùng? Lúc em trai bị chất độc của Từ Uyển Nhan tẩy não cũng không có thế này…

 

Có vẻ như đã coi Tạ Đình Phong là người nhà thật rồi.

 

Tạ Đình Phong cũng sững sờ, bàn tay buông thống trái tim bỗng đập trở lại.

 

Lãng nhỏ không muốn xa Tạ Đình Phong à?

 

Tạ Đình Phong nhắm mắt, chỉ cần vậy là đủ rồi…

 

Tạ Đình Phong xót xa: “Thật ra chuyện đó không thành vấn đề. Tôi chỉ chữa cho Lãng nhỏ ở viện điều dưỡng này, mặt khác cũng không có mấy bạn, không có người nhà nên cũng không có thời gian riêng. Bình thường tôi không chỉ ở lại viện làm bạn với Lãng nhỏ mà thật ra cũng là Lãng nhỏ an ủi tôi…

 

Lãng nhỏ cũng là bệnh nhân đầu tiên của tôi sau khi về nước, tôi muốn chữa cho khỏi hẳn”

 

“Nếu anh Hoắc không ngại vậy tôi có thể vào sống ở nhà họ Hoắc được chứ. Tôi từng nói đột ngột thay đổi môi trường sống có thể gây ra phản ứng dây chuyền, chúng ta không lường trước được điều đó. Nên để tôi về cùng đi, cũng tiện cho việc kiểm tra tình hình cậu ấy bất cứ lúc nào, tránh việc đến lúc nguy cấp anh Hoắc không tìm được người xử lý. Tất nhiên tôi sẽ trả tiền ăn và tiền ở nhờ tương ứng”

 

Cậu ấy nói thật lòng mà cũng có đủ lý do khách quan, Hoắc Anh Tuấn nói theo bài: “Bác sĩ Tạ khách sáo, anh vào ở để chăm sóc Lãng nhỏ nên tất nhiên chúng tôi bao ăn bao ở   Đợi đã, anh đồng ý khi nào vậy?

 

Hoắc Anh Tuấn ngậm tịt nhưng Tạ Đình Phong và Lãng nhỏ một ca to đẹp trai một ngây thơ dịu dàng trước mặt lại đang nhìn nhau cười.

 

Như thể có bức tường vô hình chặn giữa Hoắc Anh Tuấn và hai người đó. Tất nhiên Hoắc Anh Tuấn không nhận thức được quan hệ của họ đã phát triển đến mức nào… Nhưng Hoắc Cao Lãng cũng không nhận thức được cái quyến luyến dành cho bác sĩ Tạ đó là gì.


Chương 375

 

Mà thôi.

 

Hoắc Anh Tuấn chỉnh ống tay áo, chỉ cần em trai sống vui thì đó là chuyện vặt hết.

 

“Được rồi” Anh dí trán Hoắc Cao Lãng: “Chiều em” Thủ tục xuất viện được thực hiện nhanh chóng nhưng Tạ Đình Phong không phải người bị tình cảm lu mờ lý trí.

 

Cậu ấy gọi Hoắc Anh Tuấn lại: “Anh Hoắc, đưa Lãng nhỏ đến khoa nội hô hấp kiểm tra cho Lãng nhỏ trước khi về nhà đã. Tôi hơi lo… cho tình hình phổi của cậu ấy” Năm đó hcm bị người ta đày đọa và sốt cao. Bọn súc sinh đó bỏ mặc, không quan tâm cái mạng của cậu ấy. Lúc Hoắc Cao Lãng được cứu đã sốt cao mãi không hạ làm phổi có vấn đề, bao nhiêu năm sau vẫn để lại di chứng. Đó cũng là lý do mà cậu ấy không được vận động mạnh, nói chuyện bị hụt hơi.

 

Hoắc Anh Tuấn nhăn mày, đúng rồi, bệnh tâm lý và bệnh phổi là hai ngọn núi to đè lên sức khoẻ của Lãng nhỏ.

 

Ngày trước ngọn núi tâm lý cao hơn, mọi người dốc hết sức san bằng ngọn núi đó. Giờ ngọn núi tâm lý sắp bị san bằng thì ngọn núi phổi lại xuất hiện.

 

Hoắc Anh Tuấn day trán dặn tài xế lái xe đến bệnh viện.

 

Bao giờ thì em trai anh mới khỏi hẳn đây?

 

Dĩ nhiên Lãng nhỏ rất ngoan, dù ghét kiểm tra cơ thể nhưng cậu ấy biết mọi người lo cho cậu ấy nhường nào. Cậu ấy không muốn làm anh và bác sĩ Tạ thất vọng nên phối hợp kiểm tra toàn thân.

 

Ba ngày sau mới có kết quả kiểm tra, sẩm tối mọi người mới về đến biệt thự của nhà họ Hoắc.

 

Căn nhà này là nhà cưới năm ấy của Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt chứ không phải nhà cũ mà Hoắc Cao Lãng sống ngày nhỏ. Hoắc Cao Lãng thân với anh trai và chị dâu, tất nhiên sẽ hay ngủ ở đây nên vừa vào nhà đã có cảm giác thân thương lâu rồi không về.

 

Có nhiều đồ đạc đã khác trước nhưng Hoäc Cao Lãng vẫn xúc động: Đúng rồi, hoá ra đây là cảm giác của nhà…

 

Ban ngày bác đầu bếp nghe cậu hai sẽ về nhà là phấn khởi không biết nên nấu món gì.

 

Bà làm cho nhà Hoắc Anh Tuấn đã lâu, bà vô cùng thích Hoäc Cao Lãng dễ nuôi này, cậu hai ăn xong món nào cũng phải khen bà.

 

Mấy năm trước biết chuyện buồn xảy ra với cậu hai, không biết bác đầu bếp đã khóc thầm bao lần. Tại sao người tốt lại không được đền đáp xứng đáng chứ?

 

Nhưng may mà hôm nay cậu hai đã về, bác đầu bếp trổ hết tài nghệ nấu bàn cơm thịnh soạn để chào mừng Hoắc Cao Lãng về.

 

Hoắc Cao Lãng không nhớ cô béo nên đây là lần đầu cậu ấy ăn cơm bác đầu bếp nấu.

 

Thế nhưng vị giác không biết nói dối, cậu ấy mới ăn một miếng đã thốt lên: “Thịt bò ngon quá! Đây là món ngon nhất cháu từng ăn đấy!” Bác đầu bếp nghe vậy cay sống mũi.

 

Khoảnh khắc đó bà ấy như gặp lại cậu thiếu niên năm nào cũng có biểu cảm đó khi lần đầu ăn đồ bà ấy nấu.

 

Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng hình như chẳng có gì đổi thay.

 

Về đến nhà, Hoắc Cao Lãng vui vui. Bình thường ăn tối xong là ngáp dài kêu mệt thì nay lại chạy nhảy khắp nơi không cũng đi xếp đồ với Tạ Đình Phong.

 

Tạ Đình Phong dở khóc dở cười, dù cậu ấy không có bố mẹ nhưng cậu ấy là một người thông minh biết nhãn nhịn, một mình cậu ấy cũng trèo lên vị trí rất cao được.

 

Đã lâu lắm rồi cậu ấy không trải nghiệm cảm giác “ăn nhờ ở đậu”.

 

Nay lại chủ động đến ở nhà người ta vì Hoắc Cao Lãng, Hoắc Anh Tuấn sợ chuyện đó diễn ra.

 

Anh điều chỉnh cảm xúc, chợt nhớ ra gì đó và gõ cửa như không có chuyện gì. Lãng nhỏ mới nhớ đến ở nhà còn có người anh này, cậu ấy gãi đầu ngại ngùng xấu hổ qua bên Hoắc Anh Tuấn.

 

Hoắc Anh Tuấn đưa em trai về phòng khách: “Đúng rồi, em còn nhớ Thi Tịnh lần trước em gặp khi đi khu vui chơi với bác sĩ Tạ không?”

 

“Em nhớ chứ!” Hoắc Cao Lãng gật đầu.

 

“Sau này bận nên anh quên nói với em. Thật ra em vẫn còn một cháu nữa rất nghịch… à không, rất đáng yêu. Nó tên Cận Thành, sinh đôi trai gái với Thi Tịnh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK