Chương 337
Cô khoan thai mở cửa, bấy giờ người trong xe mới nhận ra hoá ra là cô chủ đến!
Đường Hàn Khiết bị cuộc rượt đuổi vừa rồi làm cho hộc máu nôn một búng máu ra ngoài.
Ai đến thế… Có phải là Elly không?
Anh ngẩng đôi mắt với sự khát khao mong chờ nóng bỏng lên…
Elly đi giày da phô đôi chân vừa trắng vừa dài, chiếc váy da màu đen kết hợp với áo khoác da khiến cô đẹp theo kiểu ngang bướng.
Mái tóc vàng nhạt xoăn dài bị gió thổi bay bay che mất một nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Đường Hàn Khiết cong môi, thật sự là đã lâu quá rồi anh không được gặp cô…
Cô đến cứu mình à?
Trái tim đã gần như héo mòn lại dần dần bùng cháy hy vọng vì cô đến gần.
Mấy người trên xe van thấy thế vội vàng siết chặt sợi dây trói Đường Hàn Khiết, đẩy anh ngồi xuống và xuống xe chào lễ phép: “Cô, cô chủ, sao cô lại đến đây?”
Elly nói thẳng: “Các cậu về đi, giao người trên xe cho tôi”
“Nhưng, nhưng… cậu Evans đã ra lệnh phải…”
Elly cười khẩy, tháo chiếc kính râm trên sống mũi: “Cậu đang chất vấn tôi?”
“Không, không dám ạ! Chúng tôi đi ngay đây!”
Mấy người vội vàng rút lui, chỉ để lại một mình Elly đứng lặng người nhìn chiếc xe trước mặt.
Một lúc sau cô mới thở dài thườn thượt nhấc bước chân.
Elly mở cửa xe và nhìn thấy một người đàn ông đang cực kỳ thê thảm đang ngồi dựa vào xe. Hai tay bị trói chặt mà còn bị nhét vải rách trong miệng.
Nhìn thấy cảnh đó trái tim cô chợt mất khống chế run rẩy.
€ô đi qua bỏ hết những thứ đó trên người Đường Hàn Khiết rồi ngước đôi mắt màu xanh lam hỏi trong chần chừ khó hiểu: “Đường Hàn Khiết anh đến đây làm gì?”
Đường Hàn Khiết run run định nắm tay cô gái nhưng khi nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu của mình thì vẫn hạ hai cánh tay xuống.
Elly đã rời khỏi cửa xe đứng lặng lẽ bên bãi biển, cô đeo lại chiếc kính râm, chiếc kính râm che mất đôi mắt đẹp hút hồn của cô.
Đường Hàn Khiết vô cùng sốt sắng, anh chống hai tay xuống sàn xe loạng choạng đứng lên. Anh nghiến răng bước mấy vài bước và cũng đã ra khỏi xe đứng trước mặt Elly.
Anh kiệt sức dựa vào cửa xe, nói khẽ: “Chuyện không như em nghĩ đâu Elly. Anh biết đó là lỗi của anh, em đã bỏ tất cả quay lại Hà Nội vì anh nhưng anh lại không nói cho em biết rõ mọi chuyện trước. Giờ anh đến đây, anh chỉ muốn hỏi em là em có thể nghe anh giải thích được không? Anh xin em đấy…”
Elly thấy anh như thế, mũi cô cay cay nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng vô cảm: “Anh nói đi”
Đường Hàn Khiết nuốt nước bọt, vội vàng kể tỉ mỉ tất cả những chuyện giữa anh và Từ Uyển Nhan sau khi anh về Hà Nội.
Nói rồi anh nhấc ba ngón tay lên bằng tất cả sức lực: “Anh thề với trời tất cả những điều anh vừa nói không có một câu nói dối nói sai nào. Elly… Em cho anh thêm một cơ hội được không?”
Elly mỉm cười, trông không giống như tin. Cô buồn phiền tháo kính râm, bước lên một bước nhìn thẳng vào mắt Đường Hàn Khiết: “Anh nghĩ em là con ngu à?”
“Anh..” Đường Hàn Khiết vô cùng cuống, anh ho khù khụ: “Em không tin anh?”
Cô lắc đầu: “Những cái đó không còn quan trọng nữa rồi. Em không biết kế hoạch của anh là gì, em chỉ hỏi anh là hình ảnh trong camera có là thật không thôi? Có phải anh đã ngồi ăn cơm với cô ta, sờ tay cô ta và thậm chí còn… cho cô ta ôm anh?”