Chương 426
Lục Xuyên Mạn nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó ném cái điện thoại kia ở lối đi bộ đây nhựa đường, trong nháy mắt đã bị xe cẩu sau lưng nghiền thành bột mịn.
Anh ta nhìn cậu bé đang ngủ mê man ngồi phía sau, khoé miệng cuối cùng cũng nhếch lên thành một nụ cười âm hiểm.
Hoắc Anh Tuấn bị tông xe dẫn đến nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, lúc này cũng bị Lục Xuyên Mạn không biết tốt xấu chọc giận đến nỗi máu chảy ngược lại hơn nửa, anh kêu bảo vệ đi khỏi, không cần xe cấp cứu cũng không cần gọi cảnh sát, nhịn đau ôm Khánhlên xe, đạp ga lái xe một mạch về đến nhà.
Trong nhà, Thi Thi đang chơi trò gia đình với anh Bạch Ngôn của cô bé, cửa chính rầm một tiếng mở ra, bé gái cột dài lụa trắng trên tóc bị doạ giật cả mình, Lục Bạch Ngôn theo bản năng nắm lấy tay cô bé, kéo cô bé về phía sau mình.
Thấy rõ người tới là ai, hai đứa trẻ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ngay sau đó nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn chật vật cùng với Khánh đang vừa khóc vừa giấy, Thi Thi lại căng thẳng.
“Sao thế này! Anh cả đâu rồi ạ!” Hoắc Anh Tuấn khó khăn cười với con gái: “Không có việc gì, bố đi đưa Minh về… Anh Lục của con, cho ba mượn một chút nhé.” Dứt lời, anh không nói gì, túm lấy cổ áo của Lục Bạch Ngôn sải bước kéo nó ra ngoài.
Thi Thi nhìn chuyện bất ngờ xảy ra mà há hốc miệng, đáng tiếc đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ của cô bé không thể đuổi kịp Hoắc Anh Tuấn, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh nhét anh Lục vào trong xe.
Trời ạ, chẳng lẽ bố muốn tiêu diệt anh Lục sao!
Trong chốc lát, trong đầu của Thi Thi nảy lên rất nhiều suy nghĩ đáng sợ, tuy rằng cô bé biết mình không nên phán đoán như vậy về Hoắc Anh Tuấn, nhưng cô bé không thể nhịn nổi!
Thi Thi bèn nhìn khuôn mặt ướt sũng nước mắt của bé hai, cũng bắt đầu gào khóc theo.
Bé hai bĩu môi, kéo em gái đang ngồi bệt xuống đất dậy: “Thi Thi đừng khóc! Anh Minh bị cái chú Lục Xuyên Mạn biến thái kia bắt cóc! Hoắc Anh Tuấn dẫn anh Lục đi cứu anh Minh thôi! Chúng ta phải mau nói chuyện này cho mẹ biết! Hoắc, chú… Chú ấy vừa mới bị chú Lục biến thái kia tông ngã, chắc là bị thương rất nặng, không biết có thể chống đỡ bao lâu…”
Đường Hoa Nguyệt nghe được tin này, hai mắt suýt thì tối sầm lại ngất đi, đây thật là sóng trước đè sóng sau!
Cô giận chính mình, không nên yên tâm để Hoắc Anh Tuấn dẫn con ra ngoài; nhưng cũng biết ý nghĩ hiện giờ của mình là đang cố tình gây sự, nếu như cô dẫn con đi gặp được Lục Xuyên Mạn, nói không chừng lúc này cô cũng bị bắt cóc.
Trước đây cô ngại quá khoa trương, từ chối anh trai phái hộ vệ đến chô cô, lại vô thức cảm thấy con ở cùng Hoắc Anh Tuấn rất an toàn…
Đang lúc rối rắm, Đường Hoa Nguyệt không thể phu nhận rằng, bản thân vẫn rất lo cho Hoắc Anh Tuấn.
Kể từ sau khi hiến tế bào gốc tạo máu cho Thi Thi, người đàn ông này dường như phạm phải sao Thái Tuế xui xẻo vậy, trên người lúc nào cũng có thương tích, hôm nay bị Lục Xuyên Mạn tông nghiêm trọng như vậy… Anh có thể chống đỡ nổi sao?
Tay của Đường Hoa Nguyệt ở bên cạnh nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, bất kể ra sao, cô nhất định phải sống mới được, tuyệt đối không thể gây cản trở vào lúc này.
Cô bấm gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn vô số lần, trong điện thoại vẫn vang lên giọng nói ngoài vùng phủ sóng.
Đường Hoa Nguyệt đập mạnh vào vô lăng, trong lúc bóp còi chợt nhớ ra, đúng vậy, cô đang làm cái gì vậy? Tìm tung tích của một người dễ dàng đến vậy sao? Vậy mà cô lại hoảng sợ đến nỗi quên cả việc này!
Đường Hoa Nguyệt vội vã móc ra một chiếc điện thoại di động màn hình lớn tạo hình trông hơi kỳ quái, dừng xe ở bên vệ đường, mười ngón tay mảnh khảnh liên tục tung bay, rất nhanh, trên bản đồ mạng lưới internet trải rộng khắp Hà Nội, có một hình tam giác màu đò đang loé lên, di chuyển đến hướng Bắc vùng ngoại thành.