Chương 387
Suy nghĩ như vậy khiến Đường Hoa Nguyệt không rét mà run, ngay lúc này, trong đầu cô lại hiện lên những cảnh tượng năm sáu năm trước.
Ánh mắt lạnh như băng không chút lưu tình nào của Hoắc Anh Tuấn, vẫn luôn khắc sâu vào trong lòng cô, chưa bao giờ phai nhạt đi.
Tân Kỳ Tân nói anh rất tức giận… Anh có cái gì mà tức giận? Là vì Lục Bạch Ngôn sao?
Đúng vậy, Đường Hoa Nguyệt nghĩ tới, năm đó Từ Uyển Nhan và Lục Xuyên Mạn cùng nhau hãm hại cô, nói Lục Bạch Ngôn là đứa con cô sinh cho Lục Xuyên Mạn, khi đó Hoắc Anh Tuấn tức giận đến suýt nữa giết cô.
Đó là một sự sỉ nhục lớn nhất trong đời Hoắc Anh Tuấn.
Cho dù bây giờ Hoắc Anh Tuấn biểu hiện một mặt không biết xấu hổ mà đi lại trước mặt cô, nhưng cũng không có người nào biết rõ anh nghĩ như thế nào, có phải trong lòng anh vẫn còn để tâm những chuyện đã qua hay không, có phải tất cả những thỏa hiệp và nhượng bộ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đều là ngụy trang của Hoắc Anh Tuấn?
Trong lòng Đường Hoa Nguyệt hoảng loạn, Hoắc Anh Tuấn cũng không liên lạc với cô, nhưng Đường Hoa Nguyệt biết rõ, anh nhất định mang theo đứa bé trở về Ngự Long Loan, trở về biệt thự tràn ngập máu và nước mắt của cô trước kia.
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Đường Hoa Nguyệt cắn môi gõ cửa, người đã làm quản gia nhiều năm của nhà họ Hoắc ra mở cửa.
Ông nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt, lập tức hơi cúi người xuống gọi một tiếng: “Cô chủ” Đường Hoa Nguyệt không có nhìn ông, chỉ lạnh lùng hỏi: “Hoắc Anh Tuấn đâu?”
“Cậu chủ Hoắc đang ở dưới tầng hầm… Cậu chủ đợi cô đã lâu rồi. Cô chủ, cậu chủ tâm tình không tốt, hay là cô…”
“Tránh ra!” Đường Hoa Nguyệt quát quản gia, vội vã đi đến †ầng hầm.
Trái tim của cô hầu như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.
Tâng hầm của nhà họ Hoắc… Nơi đó cô đã quá quen thuộc.
Anh đưa con đến đó là muốn làm cái gì?!
Hổ dữ không ăn thịt con, Hoắc Anh Tuấn anh… Sẽ không điên lên mà ra tay với Cận Khánh đâu!
Nghĩ vậy, tâm tình của Đường Hoa Nguyệt vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại.
Lục Bạch Ngôn có thể không có quan hệ gì với anh, nhưng đây lại là con kẻ thù của anh, con của Lục Xuyên Mạn, anh có phải sẽ làm gì với đứa trẻ đó hay không?!
tay còn chưa kịp rơi xuống mặt Hoắc Anh Tuấn, đã bị người đàn ông vẫn đang ngồi ở đó ngăn lại.
Sức lực của Hoắc Anh Tuấn quá lớn làm cho Đường Hoa Nguyệt không thể chống đỡ được, đến gần anh rồi, Đường Hoa Nguyệt mới phát hiện ánh mắt âm trầm của anh ác độc đến mức nào.
“Thả tôi ra!” Đường Hoa Nguyệt lay lay cánh tay, nhưng vẫn không thoát ra được, cô măng người đàn ông đang ngồi đó: “Hoắc Anh Tuấn, mau đưa con ra đây!”
“Ha. Con à, ý em nói là con của tôi, hay là con của Lục Xuyên Mạn?” Mắt phải Đường Hoa Nguyệt giật giật: “Anh đừng có bày ra bộ dạng như thể toàn thế giới này đều thiếu nợ anh nữa, anh cho rằng tôi sẽ còn sợ anh sao?! Hoắc Anh Tuấn, là tôi bị cái bộ dạng luôn thận trọng bối rối trước đây của anh mê hoặc, cuối cùng bây giờ tôi cũng biết, anh trước đây vẫn là một tên điên cuồng bạo lực, anh là một tên điên! Các con còn nhỏ như vậy, anh đưa bọn nhỏ đi là muốn làm gì?! Còn Tân Kỳ Tân…Anh ra tay với anh ấy rồi, đúng không, anh đánh anh ấy?!”