Chương 329
Hoắc Anh Tuấn chen qua đám đông có người khóc có người cười, vội vàng sải bước chân dài vào bên trong để xác nhận con trai có bị làm sao không… Ấy, thằng nhỏ mặt lạnh đang đi đến từ đầu hành lang kia hình như là con trai của anh?
Sao thăng bé này lại khiến anh cảm thấy khang khác lần trước nhỉ…
Hoắc Anh Tuấnkhông nghĩ nhiều được đến thế, anh sải bước chân dài qua bế con trai, kiểm tra đi kiểm tra lại con: “Cận Thành, con không sao chứ Cận Thành! Con có bị thương không? Có khó chịu ở đâu không? Nói bố nghe bố đưa con đi bệnh viện luôn!”
Đàn qua bay qua đầu bé lớn: “…”
Cậu rất muốn nói với người đàn ông hơi bị kém thông minh trước mặt là: “Con chào chú con tên là Cận Minh”
Nhưng mà không được!
Ghét quá đi! Sao mọi chuyện lại trùng hợp thế cơ chứ!
€ó vẻ như là Cận Thành đã chạy ra ngoài từ trước rồi… Biết làm sao bây giờ, cậu không thể để lộ thân phận đứa con thứ ba của mình khi mà mẹ không hề hay biết được. Thế nên cậu đành phải đóng giả cái con lợn Cận Thành chỉ biết ăn rồi ngủ kia!
Nếu đóng giả không giống… Thế thì cũng chịu!
Bé lớn không biết Cận Thành cư xử với Hoắc Anh Tuấn thế nào nên chỉ biết nói một câu nhỏ nhẹ: “Con không sao ạ”
Hoắc Anh Tuấnthấy con không bị xước sát gì thật nên cũng yên tâm.
Đầu gấu chỉ bị bắn vào vai chứ không bị bắn chết, chỗ này vẫn chưa được gọi là an toàn. Hoắc Anh Tuấnsải bước chân dài ra đi thẳng ra ngoài: “Tại bố đến muộn không bảo vệ được Cận Thành!”
Anh ôm rất chặt làm Đường Cận Minh suýt nghẹt thở, nghe nói thế thật sự không nhịn được liếc xéo một cái.
Tất nhiên Hoắc Anh Tuấn cũng nhìn thấy cái liếc xéo đó, anh chợt cảm thấy ừ đúng rồi, lần trước cái thằng nhỏ này cũng trợn trắng mắt với mình như thế ở quán cà phê!
Trong khi nói chuyện, một lớn một bé đã ra ngoài cổng nhà trẻ. Bé hai nhìn con đường trước mặt thấy Hoắc Anh Tuấn ôm siết anh lớn mà trợn mắt há mồm khựng cả người như hoá đá.
Chết chết chết chết rồi! Anh lớn cũng bị lộ rồi!
Ơ không đúng…
Cận Thành nhìn khuôn mặt sống không bằng chết của Cận Minh là chợt nhận ra. Hai anh em cậu giống nhau như đúc, khi mà Hoắc Anh Tuấn không biết bố có hai đứa con trai vậy chắc chắn sẽ tưởng anh trai là mình!
Bé hai thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn anh lớn trong lòng Hoắc Anh Tuấn mà bỗng cười trên sự đau khổ của người khác.
Cậu cười hì hì giơ ngón trỏ và ngón giữa ra hiệu “Em đi về trước rồi lại nắm tay ý bảo anh cố lên với anh lớn ở đẳng trước và rồi chạy mất dạng nhanh như cắt.
Bé lớn xụ mặt, thở dài nặng lòng nhìn theo hướng Cận Thành biến mất rồi chuyển đôi mắt ai oán vào mặt Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấnkhó hiểu trước ánh mắt của con, anh cảm thấy biểu cảm lạnh lùng này không giống với thằng bé tức giận ở trong quán cà phê hôm ấy.
Anh không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng đặt con xuống đất rồi nắm bàn tay nhỏ bé múp thịt của con bằng đôi tay dày chắc của mình sau đó nhanh chóng gọi cho Đường Hoa Nguyệt.