Hộp quẹt gây nóng tay, Đàm Duệ Khang thả ngón cái ra, bốn bề lại chìm trong bóng tối, anh nói, "Anh không sao đâu, em đừng lo."
Diêu Viễn muốn lấy cái hộp quẹt, bỗng nhiên con chó điên ngoài kia lại sủa inh ỏi, Đàm Duệ Khang lập tức trấn an, "Nó vào không được đâu! Đừng sợ!"
Cái hộp quẹt rơi xuống đất, Diêu Viễn mò mẫm mà tìm không thấy, con chó điên lại tông cửa tạo ra những tiếng cành cạch, hai đứa không dám nhúc nhích, một hồi sau thì bên ngoài lại yên tĩnh.
"Nó... chưa đi à?" Diêu Viễn hỏi, "Đây là đâu?"
"Mỏ đá." Đàm Duệ Khang đáp, "Hồi trước ba anh làm việc ở đây."
Mắt hai đứa dần thích ứng với ánh sáng, đây là nơi chứa gỗ phế liệu tạm thời bên cạnh mỏ đá, không gian hết sức chật chội, những thanh gỗ chất đống ngay ngắn, Diêu Viễn đưa tay ra sờ soạng, Đàm Duệ Khang nói, "Coi chừng bị quẹt đấy, em qua bên đây này."
Con chó lại cất tiếng sủa xơi xơi, Diêu Viễn giật mình suýt nữa tim lọt ra ngoài, nó mắng, "Mẹ kiếp, con súc sinh."
"Chó ở nông thôn không giống chó thành phố." Đàm Duệ Khang nói, "Không biết con chó điên này ở đâu chạy tới nữa. Em có bị cắn không? Mai mình đến trung tâm tiêm phòng chích ngừa."
Diêu Viễn bảo, "Không bị cắn, mà làm sao có thể để như vậy nhỉ? Thật quá đáng hết sức. Phải đánh chết con súc sinh này đi."
Đàm Duệ Khang can ngăn, "Đừng, con này mà điên lên thì anh em mình cũng không phải đối thủ của nó đâu, mấy con chó này có thể cắn chết người đó. Chắc là người trong thôn gần đây nuôi, mai đi hỏi xem là chó nhà ai, có điều cũng... hầy, cao lắm chỉ bồi thường ít tiền là phủi tay."
Diêu Viễn thở hắt ra, khó chịu nương theo tia sáng le lói quan sát bên tai Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang trấn an, "Không sao đâu, hết chảy máu rồi."
Hai đứa tựa vào góc tường, một tay Đàm Duệ Khang ôm bả vai của Diêu Viên, nhẹ nhàng vỗ về.
Tim Diêu Viễn đập thình thịch, bọn nó không ngừng tựa vào nhau thế này, có khi là Đàm Duệ Khang ôm Diêu Viễn, có khi Diêu Viễn kéo Đàm Duệ Khang ôm vào lòng, hết thảy đều là những hành động thân mật của hai anh em với
nhau, Diêu Viễn luôn thấy hết sức tự nhiên, cũng như nó và Tề Huy Vũ kề vai sát cánh nhau trước đây vậy.
Nhưng tối nay nó cảm nhận được mình đã nảy sinh một thứ tình cảm khác biệt, nó xuất hiện một cách bất chợt, rồi lại như một lẽ đương nhiên. Nó muốn hôn Đàm Duệ Khang? Nó thế mà lại muốn hôn anh họ của mình ư?
Diêu Viễn thốt nhiên cảm thấy hoảng sợ tột cùng, nó là một người đồng tính ư? Đáng sợ hơn là, như vậy khác nào...
Không... không được, thế này là sai trái, không phải như thế. Diêu Viễn hít sâu một hơi, vắt kiệt sức lực bình ổn lại tâm tình.
Đàm Duệ Khang kéo cả tay nó ôm lấy, vỗ nhè nhẹ, anh gọi, "Tiểu Viễn." "Sao thế." Âm thanh của Diêu Viễn trong bóng tối thoáng run rẩy.
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Mới nãy em dữ thật đó, còn dữ hơn cả con chó nữa, đến nó cũng phải sợ em."
Ưu tư của Diêu Viễn nhất thời tan biến, nó mỉm cười bảo, "Anh đang bảo em còn dữ hơn cả chó dại hả?"
Đàm Duệ Khang phân trần, "Anh không ngờ luôn đó, em đập nó te tua thê thảm quá."
Diêu Viễn nói, "Em em... ừm, lúc đó em cũng chẳng để ý nữa, đầu óc mụ mẫm cả rồi."
Đàm Duệ Khang nghĩ đến một chuyện, lại hỏi, "Em có bị cắn không?"
Hai đứa nó đều mặc áo cộc tay, Đàm Duệ Khang kéo tay Diêu Viễn qua, cẩn thận sờ cẳng tay nó, rồi vén áo thun của nó lên, lần lần sờ bụng, ngực, cổ của nó, Diêu Viễn lắp bắp, "Đừng... không có gì hết mà."
"Sau khi bị cắn hoặc cào, phải để miệng vết thương tiếp xúc không khí." Đàm Duệ Khang giải thích, "Anh sợ con chó bị dại, mai chích vắc xin là không phải lo nữa. Em cởi áo ra đi."
"Em không sao, thật đó, em không sao thật mà." Hơi thở Diêu Viễn thoáng gấp gáp, lúc Đàm Duệ Khang chạm vào ngực nó, Diêu Viễn đã nín thở, nuốt nước bọt, nhúc nhích muốn né khỏi bàn tay nóng rực của anh.
Diêu Viễn co một bên gối, mất tự nhiên điều chỉnh lại tư thế ngồi, nó bị Đàm Duệ Khang sờ mấy cái thôi mà bên dưới đã dựng lên, may mà nó mặc quần jean.
"Thực sự không bị cắn à?" Đàm Duệ Khang hỏi, "Có bị nó cào không..." Diêu Viễn vội vã nói, "Thật tình không có mà đừng đụng vô..."
Trong giọng nó đã loáng thoáng bực bội, Đàm Duệ Khang bèn thôi không kiểm tra nó nữa, lại vòng tay qua vai nó, ôm Diêu Viễn vào lòng, để nó tựa lưng trước
ngực mình, anh bảo, "Ngủ một chốc đi, đến sáng mình đi."
Diêu Viễn "ừ" một tiếng, lòng nổi sóng cồn cào, không ngừng tự vấn bản thân nên làm thế nào đây, làm gì bây giờ? Nó xong đời rồi, nó không thể nào tìm lại được cảm giác thích Trì Tiểu Quân ngày trước nữa, lẽ nào nó cũng đồng tính giống Tề Huy Vũ?
Bỗng nhiên, nó cảm thấy cô độc và bất lực, tại sao lại thành ra như thế này... Đàm Duệ Khang chẳng đời nào thích nó, đó chỉ là tình cảm anh em với nhau, Diêu Viễn không ngừng cảnh tỉnh bản thân, đừng vọng tưởng quá nhiều làm gì.
Nó hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật, càng nghĩ con tim càng rối rắm, Đàm Duệ Khang ôm nó, để nó gối đầu lên đùi mình, Diêu Viễn bèn nhắm nghiền hai mắt, nằm bất động.
Nó cảm thấy bản thân không thể nào rời khỏi Đàm Duệ Khang được nữa, sự ấm áp của anh, nụ cười của anh, không biết tự lúc nào đã ngự trị trong trái tim nó, một Đàm Duệ Khang sớm chiều bên nhau đã chẳng còn là Đàm Duệ Khang hiện tại. Tựa hồ anh đã trở nên lạ lẫm, nhưng đồng thời cũng tăng sức quyến rũ lên bội phần... Diêu Viễn không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Thật lâu thật lâu sau, từ xa văng vẳng tiếng gà gáy, tia nắng sớm mỏng manh len lỏi qua khe cửa êm dịu rót vào.
"Anh, anh đang nghĩ gì vậy?" Diêu Viễn mở mắt ra hỏi.
Đàm Duệ Khang cũng không ngủ, anh đáp, "Đang nghĩ về em." Diêu Viễn, "..."
Đầu ngón tay Đàm Duệ Khang di trên khuôn mặt Diêu Viễn, ngón tay anh khô ráo ấm áp, có mùi da dẻ dễ chịu, anh nói, "Chỗ này toàn là con đường đá vụn, hồi trước ở công trường ba anh có một người ngã từ trên sườn núi xuống, cả cái mặt nát hết, máu me be bét, may mà em không bị trầy trụa gì. Mới nãy anh thật sự rất sợ."
Diêu Viễn nói, "Cũng tại anh đòi đạp xe, bằng không cũng chẳng đụng phải con chó điên."
"Lỗi của anh." Đàm Duệ Khang cười bảo, "Anh mệnh cứng mà, thầy tướng bảo bát tự của anh lớn..."
"Đừng nói vậy!" Diêu Viễn ghét nhất là nghe những lời này, "Hồi trước cũng có người bảo rằng số em khắc chết mẹ em, anh có hiểu tâm trạng của em không?"
Đàm Duệ Khang nói, "Được rồi, không nói nữa, có điều thầy tướng phán một câu chuẩn phết. Em còn nhớ ông lão mù không?"
Diêu Viễn hỏi lại, "Ông lão mù nào?"
Đàm Duệ Khang kể, "Hồi bà cả qua đời ấy, có một ông lão mù đến, dượng còn cho ông ấy một trăm tệ."
Diêu Viễn hoàn toàn không có ấn tượng gì, nó hỏi, "Ổng làm sao?"
Đàm Duệ Khang nói, "Ông ấy là một thầy bói, nghe đâu hồi cách mạng văn hóa bị đánh gãy giò, lúc đó ông bà cả đều còn sống, bà cả không sinh nở được, ông mù đó mới sờ mặt bà, bảo rằng phải treo cái gì đó lên cây... rồi bà cả mới sinh được mụn con."
Diêu Viễn ngớ ra, "Có chuyện đó nữa à? Chả khoa học gì hết."
Đàm Duệ Khang nói, "Hồi đó anh cũng chỉ nghe bà cả kể lại thôi, bà đẻ một đứa con trai, ông cả cưng lắm, tiếc rằng nuôi không được, lúc lên sáu thì chết đuối dưới sông."
Diêu Viễn bảo, "Hóa ra em còn một người bác nữa à? Em chưa bao giờ nghe ba em nói gì cả."
Đàm Duệ Khang "ừm", rồi nói, "Ông mù đó bảo rằng tụi mình có duyên với nhau lắm, hồi đó còn rờ xương của anh, nói mệnh anh... gì mà, không tốt cho lắm. Còn rờ luôn cả em nữa."
Diêu Viễn sực nhớ ra, hình như có chuyện như vậy thật, hồi năm tuổi về quê chơi, trong nhà có một ông cứ sờ sẩm mặt nó, sờ đến mức nó khóc um lên.
"Ông ấy nói em thế nào?" Diêu Viễn hỏi.
Đàm Duệ Khang nghĩ ngợi một lúc rồi đáp, "Nói em tốt số, cuộc đời chẳng bao giờ lo nghĩ chuyện tiền bạc. Cả đời thuận buồm xuôi gió, lúc nào cũng có người yêu thương."
Diêu Viễn gật đầu, "Nói cũng đúng nhỉ." Quả thực từ nhỏ đến lớn nó rất tốt số, hơn nữa trời sinh đã được người khác nuông chiều, rời khỏi ba thì lại có người anh Đàm Duệ Khang chăm sóc che chở.
Đàm Duệ Khang nói tiếp, "Nhưng va vấp cũng nhiều, ông trời thấy nhiều người cưng em quá, không muốn cho em sống quá ư sung sướng nên thường xuyên làm vướng chân em, hoặc đẩy em một cái, cho em té dúi dụi mồm đầy bùn chơi... nói chung là không cho em sống vui vẻ đâu."
Diêu Viễn vặc lại, "Vụ này sai rồi nha, chẳng phải Lão Tử từng nói "Trời đất không phải người, coi vạn vật như chó rơm" sao? Thiên hạ vạn vật trong mắt trời đất, đều giống như chó rơm dùng để cúng xong liệng đi nhóm lửa cả, không có gì đặc biệt hết, cũng chẳng thích cái này hay ghét cái nọ. Sao lại nhè vào em mà bắt nạt chứ?"
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Tất nhiên rồi, giờ mà ông thầy tướng gặp em, chắc bị em chặn họng hết đường gỡ mất."
Diêu Viễn xua tay cười, "Em chẳng thèm chấp nhặt với ổng, còn anh? Trừ mấy câu này ra, còn gì nghe chuẩn không?"
Đàm Duệ Khang nói, "Bảo anh là sao xui xẻo, cơ mà anh sẽ gặp được quý nhân, cũng là mối duyên phận được định sắn từ trước; bắt đầu từ năm mười bảy tuổi,
từ lúc anh gặp được quý nhân, số mệnh đã được đổi thay rồi."
Diêu Viễn nghe vậy đâm bối rối, nó vội nói, "Vậy chẳng phải nói em là quý nhân ư."
Đàm Duệ Khang khẳng định, "Em chứ ai, khỏi phải hỏi, em chính là quý nhân của anh."
Diêu Viễn ngồi thẳng người lên, duỗi thắt lưng, kì thực cả đêm qua nó không ngủ giấc nào, người rất mỏi mệt, nó nói, "Có mà là ba em mới đúng. Hơn nữa chẳng có gì là quý nhân hay không quý nhân cả, hết thảy anh đều dựa vào sức mình, anh không nghe thầy anh bảo à? Anh sống trong thành thị mà không sa đọa, đó là nhờ vào bản tính con người của anh thôi."
Đàm Duệ Khang, "Ừm..."
Diêu Viễn nghiêng đầu, Đàm Duệ Khang cũng nghiêng đầu, hai đứa đắp chung một cái áo khoác, nắng sớm mờ ảo, Đàm Duệ Khang không biết đang suy nghĩ điều chi, nhìn vào đôi mắt Diêu Viễn, ánh mắt có vẻ hơi lạc lối, lại thảng chút chờ mong.
Hai đứa đang rất gần nhau, Diêu Viễn hếch cằm lên, môi chạm vào gương mặt Đàm Duệ Khang nó hôn anh.
Đàm Duệ Khang, "!!!"
Đàm Duệ Khang lập tức giơ tay lên chặn Diêu Viễn lại, Diêu Viễn phá ra cười ha ha, nói, "Em yêu anh, anh à"
Đàm Duệ Khang cau mày bảo, "Đừng... đừng đùa như vậy mà, Tiểu Viễn! Đừng giỡn bậy bạ, ai!"
Diêu Viễn giơ ngón giữa với anh, "Anh bị não à?" Đàm Duệ Khang, "Em em em..."
Đàm Duệ Khang vừa buồn cười vừa bực mình, chọt ngón tay lên trán Diêu Viễn, trời đã sáng bảnh, Đàm Duệ Khang bảo, "Anh đi xem con chó còn lảng vảng nữa không, em đừng ra nhé, có động tĩnh gì thì lập tức đóng cửa lại."
Diêu Viễn ngăn, "Để em đi. Anh dính máu, nó thấy lại nổi điên cho coi." Đàm Duệ Khang kiên quyết nói, "Để anh đi."
Đàm Duệ Khang hé khe cửa nhìn ra ngoài, rồi bảo, "Chắc nó đi rồi. Đi rồi, mình ra thôi."
Diêu Viễn nhìn chăm chăm tấm lưng anh, nó muốn ôm anh một cái, vùi mặt vào trong cần cổ anh, nhưng nó không thể làm như vậy, nụ hôn vừa rồi chỉ là do nó nhất thời xúc động, tuyệt đối không thể phạm lại lần nữa, bằng không hậu quả thật khó lường.
Đàm Duệ Khang xoay người lại nắm tay Diêu Viễn bảo, "Đi thôi."
Quang cảnh bên ngoài đã khoác lên lớp áo ban mai, con đường rải đầy đá vụn, những viên đá góc cạnh sắc lẹm khúc xạ ánh sáng, Đàm Duệ Khang vẫn nắm tay Diêu Viễn, tim nó lại bắt đầu đập như trống dồn, hồi trước bọn nó từng nắm tay nhau vô số lần, nhưng khi ấy thấy rất tự nhiên, hiện tại đã không còn cảm giác thế kia nữa.
Nó nhân lúc tay Đàm Duệ Khang bị ngứa mà buông lỏng ra, gãi gãi đầu mình hỏi, "Giờ đi làm sao đây?"
"Bên kia." Đàm Duệ Khang chỉ đường, đó là nơi hôm qua tụi nó ngã từ trên sườn núi xuống, xe đạp ngã xong móp méo luôn rồi, không chạy được nữa.
Hai đứa huy động tay chân bò lên trên, chặn một chiếc xe kéo chạy ngang qua xin chở nhờ đến trung tâm tiêm ngừa, bên trong lố nhố người bị chó cắn, họ chửi rủa bàn bạc om sòm, coi làm sao kiếm con chó đó trả đũa.
Đàm Duệ Khang cho Diêu Viễn chích vắc xin ngừa chó dại, tổng cộng ba mũi, hỏi tường tận quá trình, té ra hồi lâu rồi trong thôn gần đó có một nhà nọ, chó mẹ đẻ một đàn chó con, đám chó con chưa đầy mười ngày tuổi, chủ nhà cho không ai nhận, lại chẳng nuôi nổi, đành quẳng chó con đi. Nhưng sau đó chó mẹ chạy ra ngoài, lao đao tha về lại ba con, chủ nhà nổi cơn tam bành, ném chó con chết tươi ngay trước mặt chó mẹ.
Con chó mẹ phát điên, sủa ỏm tỏi cả đêm, lại bị đánh một trận tơi bời, lúc chủ nhà có việc đi ra ngoài, chó mẹ liền cắn đứt dây chạy ra ngoài thôn, thấy ai mặc đồ màu trắng là lao vào cắn.
Tối qua vừa hay Đàm Duệ Khang mặc áo sơmi màu trắng, chỉ có thể nói số hai đứa nó quá đen mà thôi.
Sau khi ở trung tâm tiêm ngừa chích một mũi, những chỗ trầy trụa như khuỷu tay, mu bàn tay đều được chấm thuốc đỏ xong, Diêu Viễn thực sự đuối như con cá chuối, Đàm Duệ Khang còn đợi thoa thuốc lỗ tai, Diêu Viễn bèn nằm trên một dãy ghế, gối đầu lên đùi Đàm Duệ Khang ngủ bù.
Đàm Duệ Khang đặt tay lên ngực Diêu Viễn, thi thoảng trò chuyện đôi câu với người dân trong thôn, ai nấy đều nổi nóng bất bình, con chó cắn ai không nói, còn cắn cả sinh viên, việc này tuyệt đối không thể để yên được!
Diêu Viễn lơ mơ ngủ, loáng thoáng nghe Đàm Duệ Khang khẽ khàng nói, "Chỗ này ạ, vâng."
Ngón tay anh bấu lấy áo Diêu Viễn, Diêu Viễn đang ngủ ngon lành, vô thức đưa tay lên nắm ngón tay Đàm Duệ Khang, ngón tay Đàm Duệ Khang thoáng run rẩy, lực mạnh đến độ Diêu Viễn thấy đau.
"Sao thế?" Diêu Viễn bật dậy, thấy bác sĩ đang khâu tại của Đàm Duệ Khang. "Tét dữ vậy sao?" Diêu Viễn kêu thất thanh.
"Em đừng nhìn." Giọng Đàm Duệ Khang cũng run run, "Một mũi nữa là xong rồi, Tiểu Viễn, đừng nhìn."
Diêu Viễn nắm tay Đàm Duệ Khang, bác sĩ cắt chỉ, Đàm Duệ Khang hít hà, Diêu Viễn hỏi, "Có để lại sẹo không?"
"Không đâu." Đàm Duệ Khang cười bảo, "Anh vẫn đẹp trai lai láng mà. Đi thôi, về nhà ngủ một giấc nào."
Mười hai người bị chó cắn đến nhà chủ nhân con chó đòi nói chuyện phải trái, dân ở đây tính tình bộc trực, người mang đòn gánh, kẻ vác gậy gộc, định bụng gặp lại con chó đó là phang cho chết tươi luôn.
Người chủ vừa về, thấy cảnh này hoảng quá, đành phải mời mỗi anh một bao thuốc, rồi bồi thường cho mỗi người một trăm tệ, Diêu Viễn cầm hai trăm tệ, nổi cáu nói, "Thế này bà mẹ nó đáng là gì chứ?"
Đàm Duệ Khang xoa dịu, "Thì biết làm sao bây giờ? Hông lẽ dỡ nhà người ta ra?"
Còn có không ít người quậy phá trước cửa nhà, Đàm Duệ Khang bảo, "Thôi xong chuyện rồi, mạng người dưới quê chẳng đáng bao tiền, em nghĩ đây là thành phố sao."
Diêu Viễn rõ là đang một bụng lửa giận, nghe người chủ bên trong hứa giao con chó ra đánh chết cho hả giận, Diêu Viễn mới xuôi xuống, nói, "Coi như hết chuyện vậy."
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Đi thôi."
Hai trăm tệ đưa cho hàng xóm sửa xe đạp, đúng là năm xui tháng rủi, Đàm Duệ Khang không thể gội đầu tắm táp, ở trong ngôi nhà nóng nực của ông bà chỉ biết cố gắng dằn cơn khó chịu xuống.
Diêu Viễn chán chường ngồi xe buýt đường dài về nhà, nhìn bóng Đàm Duệ Khang nghiêng đầu qua vai nó ngủ gà ngủ gật phản chiếu qua cửa sổ. Nó dần dà ý thức được rằng, nó nào phải không có gì trong tay, trái lại nó đã nhận được một điều gì đấy.
Song nếu có thể chọn lựa, thực ra nó chẳng hề muốn chút nào.
Diêu Viễn nhìn khuôn mặt say ngủ của Đàm Duệ Khang, suy nghĩ thật lung, cuối cùng nó phải thừa nhận rằng, nó vẫn muốn có anh.