Diêu Viễn quyết định tiếp tục qua lại với Vương Bằng, biết tin vợ anh ta đã nghỉ việc, định ở nhà nội trợ sinh con, coi như chẳng còn bất cứ giá trị nào để lợi dụng, nhưng bọn họ vẫn cư xử trọn tình trọn nghĩa, mời bữa cơm, còn tặng vợ Vương Bằng một cái túi LV hàng nhái loại một. Dù sao trong quá khứ Vương Bằng cũng từng giúp bọn nó kiếm ít tiền.
Đến lúc gặp gỡ nói về chuyện công việc, đôi bên đều bùi ngùi cảm khái, Vương Bằng chính thức nói tiếng xin lỗi, quả nhiên là bị hất cẳng. Người thay thế anh ta là họ hàng của ông chủ, chèn ép một nhân viên thuộc dạng lão làng như anh ta phải bỏ đi rồi thu tóm mọi thành quả của người khác. Nhân tình ấm lạnh, trừ vài người bạn thân bên ngoài ra, cơ bản chẳng ai buồn để tâm đến anh ta.
Diêu Viễn không ngừng cười an ủi rằng "không sao đâu", bạn bè là chuyện suốt đời, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn, chẳng phải đây là cơ hội để nhìn rõ bộ mặt thật của bạn bè đấy sao? Mà trông bộ dạng của Đàm Duệ Khang, còn có ý định kêu Vương Bằng làm quản lí cho cửa hàng sắp khai trương trong khu thương mại của bọn họ, nhưng mới dạo đầu thôi đã bị Diêu Viễn quả đoán ngăn chặn lại.
Cậu cảm thấy người như Vương Bằng chắc gì có thể làm tốt, với lại quản lý anh ta cũng chẳng dễ, lỡ như xảy ra sự cố gì, hoặc doanh thu không tốt cũng chẳng thể chửi mắng được, thà mình đi kiếm cửa hàng trưởng còn hơn.
Trước khi chia tay họ còn hẹn nhau rằng nếu đã từ chức rồi, sau này cuối tuần có thể ăn cơm chung, rồi lái xe đi chơi đâu đó.
Cuối cùng còn hẹn nếu có lúc mọi người đều rảnh thì đến Hồng Kông du lịch tự túc, mỗi người tự đi làm giấy thông hành Hồng Kông - Ma Cao, bọn nó đồng hành với hai vợ chồng họ mua đồ dùng cho trẻ em.
Đầu tháng ba, khu thương mại chuyên về đèn điện bắt đầu chiêu mộ doanh nghiệp, Diêu Viễn bỏ tiền ra mời một ông thầy chuyên về nhà đất lẫn xem phong thủy cùng đi coi vị trí tiệm, thuê một chỗ có diện tích khiêm tốn, cũng không quá đắt đỏ, chỉ có mười lăm mét vuông, song Diêu Viễn và chuyên gia tư vấn tham khảo rất nhiều tài liệu, đều thấy đây là vị trí vàng.
Các cửa hàng khác đều đua nhau buôn bóng đèn và đèn trang trí, mỗi mình tiệm Diêu Viễn là bày la liệt những bóng đèn tiết kiệm điện, đối lập hoàn toàn với phần còn lại, đầy đủ hết tất cả các loại. Đồng thời giao lưu với đám chủ người Triều Châu, Khách Gia, Hồ Nam, rồi trao đối danh thiếp, nói rằng bọn họ ở đây
có thể cung ứng hàng với giá xuất xưởng, trong từng cái bóng đèn chỉ ăn mỗi tiền phí vận chuyển thôi.
Bản thân cậu vừa buôn sỉ vừa bán lẻ, nên chưa dám hạ giá xuống thấp hơn giá bán lẻ nhiều, cậu gọi điện hỏi ý kiến bên nhà máy, sau khi thỏả thuận trả giá thì đặt ra giá buôn sỉ của mình, đối chiếu với lưu lượng khách ở khu thương mại bán buôn đèn điện ở các tỉnh thành khác, ước tính số lượng tiêu thụ, nếu lưu lượng khách quá lớn, không chừng một tháng có thể kiếm được hai ba chục ngàn.
Còn lưu lượng khách không lớn lại càng đỡ lo, nguồn khách bên các cửa hàng bán lẻ sẽ không bị hớt mất, nói chung là thế nào cũng được.
Đàm Duệ Khang đi liên hệ sửa sang, bày trí cửa hàng theo phong cách rất hiện đại, dọn hàng hóa qua, Diêu Viễn còn chạy đến Phật Sơn, nhập các loại chụp đèn, đèn bàn về làm hàng mẫu, chuẩn bị mở rộng sang mảng thiết bị hỗ trợ xem sao.
Sau khi thảo luận xong, Đàm Duệ Khang lo việc quản lí công ty, Diêu Viễn ngồi trông tiệm, giai đoạn đầu chưa thuê nhân viên bán hàng vội, tự mình ngồi bán xem thế nào đã, đợi đến cuối tháng tư dựa theo đợt tăng trưởng tiêu dùng của kỳ nghỉ dài mùng một tháng năm mới chính thức khai trương. Diêu Viễn không dám vội vàng lôi kéo bên bán lẻ, sợ khu thương mại này sẽ hớt đi không ít nguồn tiêu thụ, cậu trả tiên lương cho Lý Khải, mấy người trong công ty được dịp ngồi chơi xơi nước, đợi bên kia khai trương.
"Em à, anh nghĩ hay là bọn mình đi thăm dò thử thị trường đèn chiếu sáng bên Phật Sơn và Thâm Quyến xem sao." Đàm Duệ Khang đề nghị, "Dượng còn bảo đi Hạ Môn, Trường Sa, Vũ Hán đều được, thị trường ở mấy nơi ấy đều tụt hậu hơn Quảng Châu, không nhất thiết chỉ giới hạn ở mỗi Quảng Châu đâu."
Diêu Viễn nói, "Mảng đèn chiếu sáng ở Phật Sơn đã phát triển rất mạnh rồi, giờ không có cửa chen chân vào chia phần đâu, Thâm Quyến thì còn khả dĩ, nhưng phải đi hai đứa, em không an tâm sức khỏe của anh cho lắm. Anh coi bên này còn có cửa hàng, một mình anh có thế quản lí hết được không? Chừng nào anh khỏe mạnh hắn rồi bàn sau, giờ chưa phải lúc liều mạng."
Đàm Duệ Khang gật đầu, không nhắc lại chuyện này nữa.
Diêu Viễn nói, "Đợi bao giờ em kiếm được mấy chục triệu, tụi mình hắng đổi qua nơi mới, mở tiệm bán đèn trang trí ở đó, lũng đoạn thị trường của bọn họ, trực tiếp chở hàng từ Đông Quản qua, bán cho bên đó với giá xuất xưởng, thế mới đúng là lãi kếch xù."
Anh lại đi kiểm tra thêm đợt nữa, tình hình vẫn bình thường như trước. Gan thuộc hệ mộc, mùa xuân là mùa chăm sóc gan, Diêu Viễn bèn dẫn anh đi hỏi thăm vài thầy thuốc Đông y có tiếng, mua các vị thuốc về, hằng ngày bắt anh phải uống thuốc bắc, thế là toàn bộ công ty chìm trong mùi thuốc bắc.
Trước nhất nghỉ ngơi một thời gian, Diêu Viễn hiểu rằng bản thân phải đi từ từ lại, hồi trước lao quá nhanh chóng mau lẹ, giờ phải chậm bước mới nhìn thấy rõ tương lai.
Hai bạn thực tập đã quay lại trường học, Lý Khải tốt nghiệp xong chưa biết chừng sẽ làm tiếp, nhân viên giao hàng đến giữa tháng có thể thôi không đi làm nữa. Diêu Viễn cũng không đếm xỉa đến sự cực lực lên án rằng "đã nhận tiền thì phải đến làm" của Đàm Duệ Khang, kêu cậu giao hàng đi về luôn, không giao hàng có thể về nhà ngủ, khỏi ảnh hưởng thế giới hai người của bọn họ.
Họ còn mua mớ sách về kinh nghiệm trong kinh doanh, hai người ở nhà đọc sách, thi thoảng thảo luận đôi câu về triển vọng của công ty, tránh những sai lầm sơ đẳng trong sách đề cập đến, làm sao tiếp thu kinh nghiệm thành công của người khác, ứng dụng vào công ty của mình.
Còn cách ngày khai trương một khoảng thời gian, thu nhập tháng tư của công ty rất ổn định, Diêu Viễn nằm ườn trên ghế xoay bên cạnh cửa sổ phơi nắng nhâm nhi trà sữa, Đàm Duệ Khang ôm mèo đọc cuốn Cha Giàu Cha Nghèo, có điện thoại tới, người gọi là Du Trạch Dương.
Diêu Viễn hỏi, "Cần bao nhiêu?"
Đàm Duệ Khang lập tức nhanh nhạy bắt sóng - có liên quan đến tiền.
Diêu Viễn kêu lên, "Làm gì có nhiều vậy! Tao còn tưởng đâu mày muốn mượn tiền sinh hoạt, chi bằng mày chạy ra ngoài đường cướp luôn cho nhanh."
Đàm Duệ Khang bật loa ngoài, tiếng Du Trạch Dương vang lên, "Giờ người trong công ty tao ai cũng đầu cơ cả, mày cho tao mượn một trăm ngàn, mấy bữa nữa tao nghỉ việc, đến nhà mày chơi cổ phiếu, ngủ trong phòng làm việc của mày cũng được! Mày đừng lo không kiếm ra tao, nếu lỗ tao cho mày bán thận của tao!"
Diêu Viễn xoay mông quay ghế qua bật phần mềm cổ phiếu trên máy tính lên, chờ nó tải về bản cập nhật, cũng phải hơn nửa năm rồi không dùng đến phần mềm này.
Diêu Viễn nhìn chương trình cổ phiếu, đồng thời nói với Du Trạch Dương, "Tao còn đang đau đầu vụ tiền nong đây này, tao tin tưởng thực lực của mày, nhưng mà tao thực sự không có! Tao lấy thận của mày có ích lợi gì chứ! Hầm canh thận uống chắc! Tao tin mày sẽ trả tiền cho tao!"
Du Trạch Dương la làng, "Tin cái con khỉ! Mấy đứa trong lớp đứa nào cũng bảo mày mở công ty nửa năm nay buôn bán lời mấy chục triệu, mày mà không có tiền? Mau đưa cho tao một ít đi, bằng không tao vác đá qua đập cửa sổ nhà mày đó nha!"
Diêu Viễn chửi, "Đứa nào nói! Giờ tao đang xoay vòng vốn không được nè, mấy trăm ngàn cái bóng đèn chất đống đầy kho, đang chuẩn bị phá sản tới nơi
đây này! Mày không tin thì qua đây mà xem. Cho mày năm trăm cái bóng đèn, mày tự đem đi bán lấy tiền coi như tao cho mày mượn..."
Du Trạch Dương ra sức thề thốt, "Mày tin tao đi, Triệu Diêu Viễn, tao dùng mạng sống đảm bảo với mày..."
Đàm Duệ Khang sợ Du Trạch Dương thực sự chạy đến diễn trò bạn bè thân thiết không tiếc cả mạng sống, nghe hết nổi rồi, bèn hỏi, "Mày cần bao nhiêu?"
Du Trạch Dương chỉ phát rồ với Diêu Viễn, nghe tiếng Đàm Duệ Khang thì bình thường trở lại, cậu ta đáp, "Một trăm ngàn, anh khỉ cho em mượn chút đỉnh đi, anh sẽ không hối hận đâu."
Diêu Viễn hỏi vặn, "Mày đừng có thôi việc, sao lại có cái vụ này cơ chứ? Nghỉ việc ở nhà chơi cổ phiếu, mày giỡn kiểu gì vậy hả?"
Du Trạch Dương nói, "Bên phòng tao có mấy người nghỉ rồi, tao nói cho mày biết, tao mua năm trăm cổ phiếu Lão Phượng Tường, mày biết tao kiếm được bao nhiêu không..."
"Mày ngưng cho tao!" Phần mềm cổ phiếu đã cập nhật xong, Diêu Viễn lập tức cắt ngang, "Đợi nói chuyện cổ phiếu của mày sau đi, giờ tao có việc, cúp máy cái đã, nửa tiếng sau gọi lại trả lời cho mày."
Diêu Viễn cúp điện thoại của Du Trạch Dương, Đàm Duệ Khang nói, "Nó định xin nghỉ việc à? Công việc ngon vậy sao không làm."
Diêu Viễn nói, "Trước giờ tư duy của nó có bình thường đâu, trong trường tụi em được gọi là Tuyệt đại song kiêu, nó là Tiểu Ngư Nhi còn em là Hoa Vô Khuyết... hồi trước tụi em suốt ngày toàn đi làm chuyện bất thường..."
Diêu Viễn mở chương trình cổ phiếu của cậu lên, quên mất mã Ngũ Lương Dịch rồi, phải nhập chữ pinyin giản thể mới tìm ra được.
Diêu Viễn, "..."
Đàm Duệ Khang hỏi, "Tăng hả?"
Diêu Viễn liếm môi dưới đáp, "Tăng, chả biết tăng gấp đôi từ hồi nào nữa, biết vậy hồi trước mua nhiều hơn rồi."
Đàm Duệ Khang, "Cụ thể là tăng bao nhiêu, được một chục ngàn không?"
"Làm gì đến mức ấy, em mới mua có một trăm cổ thôi, cũng không tệ rồi, mỗi cổ kiếm được mười lăm đồng..." Diêu Viễn bấm F3, rồi nhấn enter, bấm thêm vài nút điều hướng nữa, xem thị trường chứng khoán tháng này.
"Ba... ba nghìn điểm á! Tăng gấp đôi luôn rồi!" Diêu Viễn không thể tin nổi, "Chuyện gì đã xảy ra vậy!?"
Diêu Viễn quyết đoán trước hết mở tài khoản của mình lên, đặt lệnh, dùng hết mấy nghìn đồng trong tài khoản mua cổ phiếu Lão Phượng Tường mà Du Trạch Dương nói, mặt Đàm Duệ Khang đầy dấu chấm hỏi, nhìn cậu múa may quay
cuồng, Diêu Viễn bảo, "Em mượn ít tiền cho Tiểu Du nhé, không nhiều lắm đâu, cho nó mượn hai chục ngàn thôi."
"Tùy em, anh không rành vụ này." Đàm Duệ Khang cười hỏi, "Hăng hái như vậy, kiếm được tiền à?"
"Từ tháng ba đã bắt đầu tăng như điên... tụi mình bận quá, bỏ lỡ mất thời cơ vàng rồi." Diêu Viễn cười nói, "Hy vọng bây giờ nhúng chân vô còn chưa muộn. Em đi mở một sổ cho anh, tụi mình thi chơi cổ phiếu, lên nào."
Trong ngày hôm ấy Diêu Viễn gọi điện cho Du Trạch Dương, dặn đi dặn lại là không được nghỉ việc.
Du Trạch Dương kêu lên, "Tao không rảnh làm! Phải dán mắt vào màn hình ấy!"
Diêu Viễn không nhịn được chửi, "Cái trò này có phải loại kiếm ăn lâu dài đâu, mày tỉnh táo lại một chút cho tao nhờ, chờ đến lúc khủng hoảng tài chính xuất hiện trở lại mày muốn khóc cũng chẳng kịp đâu, nghe lời tao."
Du Trạch Dương cự lại, "Không đâu! Lúc 2800 điểm cả thế giới đều bảo không thể tăng lên được nữa, thời kì huy hoàng nhất của thị trường chứng khoán mười năm trước cũng có hơn hai nghìn chứ mấy, giờ đã là 3300 rồi..."
Diêu Viễn, "Mày không được thôi việc! Cho dù thế nào cũng không được nghỉ việc, mày hứa đi tao mới dám cho mày mượn tiền."
Du Trạch Dương, "Có phải mày sợ tao không trả tiền cho mày không! Triệu Diêu Viễn, có khi nào tao vay mày mà không trả không..."
Diêu Viễn, "Mặc kệ, mày hứa trước đi."
Du Trạch Dương, "Xì, có hai chục ngàn chứ mấy." Diêu Viễn, "Mày không cần thì thôi."
Du Trạch Dương, "Cần, cần!"
Diêu Viễn, "Hứa rồi đó nhé, giờ tao đi làm cho anh tao cái tài khoản đã, sắn chuyển khoản cho mày luôn."
Du Trạch Dương, "Ừ, sau này mày sẽ hối hận về những lời mày nói hôm nay."
Diêu Viễn xù lông, "Bao giờ mày kiếm được hẳn chảnh nha! Chờ lúc nào mày thua lỗ hắng nhắc lại mấy câu này!"
Du Trạch Dương, "Còn khuya mới lỗ, bản lĩnh cỡ tao làm sao mà lỗ được..."
Diêu Viễn cũng lười đôi co với thằng này, tuy bình thường Du Trạch Dương hay giỡn với cậu, nhưng nói luôn giữ lấy lời, chẳng bao giờ vi phạm lời hứa, thế nên hai đứa nó mới thành đôi bạn thân như bây giờ. Nếu nó đã đồng ý không nghỉ việc thì không sợ nó hứa lèo nữa, bằng không nhỡ Du Trạch Dương từ chức đi chơi cổ phiếu thật, đến chừng thị trường chứng khoán sụp đổ lại thêm thất
nghiệp thì đào đâu ra tiền mà trả? Miễn có công việc là được, cho nó trả lắt nhắt một nghìn hai nghìn, rồi cũng thu về hết.
Trong chiều hôm ấy cậu đi mở tài khoản cho Đàm Duệ Khang, lập một tài khoản tiền gửi qua bên thứ ba, gửi tiền chuyển khoản, bọn họ không tiếp tục phát triển buôn bán lẻ, lấy ra hai trăm ngàn từ vòng quay tài chính, Đàm Duệ Khang năm chục ngàn, Diêu Viễn một trăm năm chục ngàn, về nhà mua cổ phiếu.
Diêu Viễn bắt đầu dạy Đàm Duệ Khang xem chỉ số P/E thế nào, đọc báo cáo quý báo cáo năm, đọc ngân sách những cổ phiếu nên nắm giữ, kết hợp với phân tích tình hình công ty bọn họ, sắn tiện nói chuyện sau này đưa công ty nhà mình lên sàn chứng khoán, đương nhiên giấc mộng này vẫn còn rất đỗi xa vời.
Đàm Duệ Khang lúc nào cũng sợ bị thua lỗ, Diêu Viễn để anh mua trước mấy trăm cổ phiếu xem sao, cổ phiếu của Đàm Duệ Khang ngay khi kết thúc giao dịch thì tăng vọt lên, làm anh trợn tròn cả mắt.
Hôm sau Diêu Viễn dậy sớm, vệ sinh xong đối chiếu hóa đơn tháng ba, còn chuyện đầu tiên Đàm Duệ Khang làm là đi xem cổ phiếu của mình.
"Anh sao thế?" Diêu Viễn nói, "Tiêu hết ba vạn, đổi sang cổ phiếu, mua đi chứ, riêng vụ này anh có thể hỏi ba em tin tức nội bộ. Bản thân anh cũng có tiền riêng, kiếm bao nhiêu cũng không liên quan đến em, có hỏi cũng đừng cho em biết, ổng đề nghị cổ phiếu nào cả đời em cũng không mua cổ phiếu đó đâu."
Đàm Duệ Khang nói, "Mua không được, mấy cổ phiếu tốt hôm qua em bảo hôm nay đều tăng điểm."
Diêu Viễn nhìn đồng hồ, còn sớm mới mười giờ rưỡi. Diêu Viễn, "Tăng vượt trần?"
Đàm Duệ Khang, "Phải, cái này gọi tăng vượt trần à? Từ này có tính liên tưởng cũng cao đấy, mấy cái hôm qua em chỉ anh nhớ không đầy đủ cho lắm... cứ thế này là mình kiếm được một nghìn tệ rồi à? Có nên bán hay không?"
"Đừng, đừng bán, đang tăng điểm mà bán là đần."
Diêu Viễn nói, "Anh thử phân tích sơ một cổ phiếu, tiêu hết tiền đi, mai mở phiên giao dịch lại đặt lệnh, mua một vài cổ phiếu tốt, không được thì mua loại tầm trung thôi."
Diêu Viễn lại ngó qua hóa đơn, đầu óc cơ bản không đặt vào đấy, nhịn không được đứng dậy coi tài khoản của mình, cũng tăng điểm luôn.
"Ôi trời ơi!" Diêu Viễn phát cuồng kêu lên, "Thế đạo gì vậy nè! Một ngày kiếm được mười lăm ngàn!"
Tháng tư trôi qua, kể cả số tiền thế chấp vay nợ còn lại Diêu Viễn cũng ném nốt vào chứng khoán, bốn trăm ngàn tiền cổ phiếu của cậu và Đàm Duệ Khang trong một tháng lời đến 50%, chỉ riêng tiền lời cổ phiếu đã là hai trăm ngàn,
Diêu Viễn hoàn toàn sững sờ và run rẩy, Đàm Duệ Khang không tin được thốt lên, "Cái này còn vớ bẫm hơn tụi mình mở công ty."
Diêu Viễn cũng thoáng dao động, Đàm Duệ Khang lại nói, "Tiểu Viễn, em biết phân tích cổ phiếu, em ở nhà chơi cổ phiếu đi. Tụi mình thu hẹp lượng hàng nhập lại, vậy sẽ có thêm ít tiền vốn."
"Không, không được." Diêu Viễn suy nghĩ một thoáng rồi nói, "Hồi trước thị trường chứng khoán cũng vậy đấy, thị trường chứng khoán Trung Quốc vốn có lịch sử chẳng tốt lành gì, thời kì bùng nổ cũng đã qua gần mười năm rồi, đợt này mới bắt đầu từ từ hồi phục thôi, lỡ như khủng hoảng tái xuất, chúng ta sẽ thực sự trắng tay đó. Không nên coi chơi cổ phiếu là chuyện chính."
Cuối tháng tư, khu thương mại khai trương, ý của Đàm Duệ Khang là không kinh doanh cửa hàng nữa, đem vị trí đó cho thuê lại hoặc để người ta nhận thầu, hòng thu được nhiều tiền mặt hơn, song Diêu Viễn vẫn kiên quyết nói không.
"Anh chưa thấy khoảng thời gian ba em ở nhà than vắn thở dài đâu." Diêu Viễn nói, "Đừng nhìn nó hiện giờ tăng cao khủng khiếp thế, nguy cơ trùng trùng đó, nên cứ làm việc mình cần làm thôi. Anh ở nhà theo dõi cổ phiếu, em phụ trách trông coi cửa hàng."
Ngày một tháng năm, việc buôn bán bất thình lình phất lên không ngờ, Diêu Viễn vừa đặt mông xuống đã tất bật cả ngày, rất nhiều người nhân lúc ăn nên làm ra đi chọn mua đèn, các ông chủ xung quanh đều nói về chuyện cổ phiếu, có hai vợ chồng Triều Sán còn cãi vã nhau trong tiệm.
Trong kì nghỉ dài hạn Lý Khải quay về làm việc, đi giao hàng với tài xế, Đàm Duệ Khang kêu cậu ta buổi chiều quay về, sắn tiện đến công ty ngồi, còn mình xách theo cơm và đồ ăn, đưa đến khu thương mại.
Hai anh em ngồi ghế chân cao trong tiệm, xoay tới xoay lui vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Đàm Duệ Khang ăn muốn bắn hạt cơm ra ngoài, anh nói, "Em nghĩ xem sau lễ còn tăng nữa không, buổi sáng anh có coi một chương trình, chuyên gia nói rằng thị trường chứng khoán hiện tại là bong bóng, sớm muộn cũng vỡ thôi."
Diêu Viễn hỏi, "Còn nói gì nữa không?"
Đàm Duệ Khang rót bia cho Diêu Viễn, nói thêm, "Kết quả là đổi sang đài khác, chuyên gia đài ấy bảo rằng kinh tế Trung Quốc sắp nhảy vọt, thị trường Thượng Hải sớm muộn gì cũng nhảy lên một vạn điểm, theo như ý ông ấy, đến hai vạn mới ngưng phát triển."
Diêu Viễn, "..."
Đàm Duệ Khang nói, "Anh cũng không biết nên tin ai nữa, còn có một người tên là Dương Bách Vạn..." Diêu Viễn cắt ngang, "Đừng tin đám người đó, toàn lừa gạt cả thôi. Ba em một khi có tin tức nội bộ gì, nhất định sẽ bắn với anh ngay."
Đàm Duệ Khang cười ra chiều rất vui, Diêu Viễn hỏi, "Anh đã nói rồi à? Nói gì thế?"
Đàm Duệ Khang nói, "Không có gì, dượng hỏi em có chơi cổ phiếu không, bỏ vào bao nhiêu tiền rồi, anh nói hết rồi. Dượng có vẻ ngạc nhiên khi chúng mình không đóng cửa công ty chơi cổ phiếu..."
Diêu Viễn xì một tiếng, lựa xương cá giúp Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang uống nhiều nên mặt đỏ gay, trông như một con khỉ đẹp trai khả ái, anh cười nói, "Dượng còn bảo là cuối cùng em đã trưởng thành rồi, ớ, không bỏ hết trứng trong cùng một giỏ, dượng đã có thể yên tâm. Nghe em không đóng công ty chơi cổ phiếu, dượng liền biết rằng sau này em có thể kiếm được rất nhiều tiền, kiếm còn nhiều hơn cả dượng nữa."
"Phải nói là chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền." Diêu Viễn nhắc nhở. "Ừa." Đàm Duệ Khang cười phụ họa.
Bữa trưa Đàm Duệ Khang trải chăn đệm dưới đất đằng sau tủ hàng ngủ, Diêu Viễn ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn dòng khách nườm nượp đến đi.
Cậu thủy chung không tài nào thoát ly khỏi Triệu Quốc Cương, mặc cho cậu cố gắng vạch rõ quan hệ với ông như thế nào, liều mạng chứng minh bản thân không mảy may dựa vào hỗ trợ của ba, song những gì Triệu Quốc Cương từng dạy cho cậu đã ăn sâu vào trong tư tưởng.
Kinh doanh, cổ phiếu, đầu tư... những thứ này không phải từ lúc sinh ra đã có, bọn chúng đều mang bóng dáng của Triệu Quốc Cương, tư tưởng của ba vẫn luôn theo cậu trong suốt quãng đường lớn lên, trở thành một bộ phận không thể tách rời trong cuộc đời cậu.
Cho dù cậu có đấu tranh, phản bội, thoát ly, độc lập thế nào đi chăng nữa, từ đầu chí cuối cậu vẫn sống trong thế giới mà ba đã chèo chống vì cậu, không thoát ra nổi, loanh quanh lẩn quẩn bao nhiêu lâu, bất giác phát hiện ra rằng mình vẫn giậm chân tại chỗ.