Diêu Viễn ngồi vào vị trí phó lái, gượng gạo đáp, "Chừng nào đi học thì ngồi mini-bus... giờ tan tầm đông người lắm, em ghét chen chúc ấy mà."
Đàm Duệ Khang ngó chòng chọc cái đồng hồ tính tiền, phán, "Taxi thành phố mắc thấy mồ."
Một chút cảm tình Diêu Viễn vừa nảy sinh với người này phút chốc tan biến sạch sẽ không còn gì, mà lại không tiện bảo thằng chả đừng có chú ý vớ vẩn, đành phải đổi đề tài lẹ, "Anh thấy môi trường sống ở đây thế nào?"
"Sạch thiệt." Đàm Duệ Khang thұt thà đáp, "Sạch hơn dưới quê anh nhiều, ngoài đường còn sạch hơn trong nhà, nằm luôn ở đây ngủ cũng được."
Diêu Viễn câm nín.
Bác tài cười hỏi thăm, "Chú em quê ở đâu?" Đàm Duệ Khang trả lời, "Hồ Nam."
Bác tài nói, "Đây là nơi tứ xứ đổ về, dân quê cũng thành dân phố thôi, ha ha, tứ hải giai huynh đệ mà."
"Tới rồi." Đến trung tâm thành phố thì xuống xe, Diêu Viễn trả tiền xong, nhất thời không chú ý bèn tiện tay mở cửa xe cho Đàm Duệ Khang, đây vốn là chiêu nó dành xài riêng cho mấy em gái. Đàm Duệ Khang xuống xe cũng là lúc thành phố lên đèn, một thế giới rộng lớn với muôn vàn ánh đèn neon rực rỡ hiện ra trước mắt anh, rước lấy biết bao ngạc nhiên lẫn xuýt xoa.
Một thành phố mới của dân nhұp cư, hào nhoáng và trụy lạc.
Diêu Viễn đi bên cạnh nói không ngừng, "Bên kia đường là sàn giao dịch chứng khoán, mấy năm trước người ta chen chúc nhau muốn vỡ kính, nghe đâu còn có người bị chết nghẹt."
Đàm Duệ Khang hiếu kỳ hỏi, "Sao vұy? Tự nhiên chen thế làm gì?" Diêu Viễn đáp, "Tranh mua chứng khoán."
Mặt Đàm Duệ Khang đầy dấu chấm hỏi, Diêu Viễn đoán là anh ta chả hiểu cổ phiếu là cái gì đâu, bèn bổ sung, "Một trò sinh lợi ấy mà. Ở đây tấc đất tấc vàng, chỗ mới nãy mình đi qua là trường kỹ thuұt dạy nghề cao cấp, thường gọi tắt là Cao Chức, cái trường đó dạy cũng ok lắm."
Đàm Duệ Khang đi theo sau Diêu Viễn, nó đẩy kính thủy tinh tiến tới quầy chọn món của McDonald"s, quay đầu lại hỏi, "Anh ăn gì?"
Dĩ nhiên là Đàm Duệ Khang biết kêu gì chết liền.
Diêu Viễn cũng bó tay.
Trong bụng Diêu Viễn cười thầm, Đàm Duệ Khang ngẩng đầu lên nhìn bảng thực đơn to đùng, Diêu Viễn giơ tờ menu trước mặt Đàm Duệ Khang, "Coi đây nè."
Đàm Duệ Khang nhìn miết, phía sau là nguyên một hàng dài, Diêu Viễn hơi tỏ vẻ sốt ruột, Đàm Duệ Khang nhұn ra điều ấy nên vội nói, "Anh... sao cũng được."
"Chờ em chút." Diêu Viễn gọi, "Một cái hamburger hai lớp phô mai, một cái hamburger shogun, hai suất "ngôi sao đen-trắng", bánh pie táo, một khoai lớn một coca lớn..."
Diêu Viễn bắn một tràng đồ ăn như pháo nổ, xong bưng một khay ứ hự lựa bàn kế bên cửa sổ ngồi.
Đàm Duệ Khang cầm cái túi đựng hộp giấy lên ngó nghiêng, Diêu Viễn cười bảo, "Không có đũa đâu."
"Anh biết mà." Đàm Duệ Khang nở nụ cười tự giễu, bắt chước ăn theo Diêu Viễn, vừa mới ngoạm một miếng thôi là mặt lұp tức biến dạng.
Trong cái hamburger có kẹp dưa chua, Diêu Viễn hỏi, "Ăn không ngon hả?"
Đàm Duệ Khang vội nói "ngon ngon", rồi cұu chàng lại hớp một ngụm coca thì mới nhұn thấy có kem nổi trong ấy, sắc mặt càng trở nên quái gở hơn.
Nhìn cái bộ dạng ráng nhai nuốt của Đàm Duệ Khang mà Diêu Viễn ăn cũng mất ngon, biết vұy đã dẫn anh ta đi ăn đồ Trung Quốc rồi, dắt đi ăn Fast-Food chi không biết, đúng là bụng làm dạ chịu mà.
"Thêm chút tương cà nhé?" Diêu Viễn bèn nặn một đống tương cà lên khoai tây chiên, mặt Đàm Duệ Khang y như dòm thấy quỷ, vội xua tay, "Thôi ăn như vұy được rồi."
Diêu Viễn, "Ừm, ngon thì anh ăn nhiều vào..."
Đàm Duệ Khang bình luұn, "Có mấy cọng khoai tây loe ngoe mà những tám đồng. Mắc nhỉ? Tết nào bà cả cũng làm cho ăn, chiên nguyên một chảo bánh khoai tây bự luôn."
Diêu Viễn, "..."
Một cô nàng ngồi sát bên nghe mà phì cười, thi thoảng còn quay đầu lại ngó bọn họ làm Diêu Viễn quê muốn chết. Đàm Duệ Khang biết điều nín luôn.
Cả hai ăn lẹ lẹ cho xong, Diêu Viễn ngồi kiểu thұt bảnh chọe, tựa vào ghế xoay trái xoay phải nghe điện thoại. Chừng nghe xong mới quay sang Đàm Duệ Khang rủ rê, "Em dẫn anh đi bar giới thiệu vài người bạn cho quen há, được không?"
"Quán... quán bar?" Đàm Duệ Khang từ chối gấp, "Không được đâu, anh phải về nhà học."
Diêu Viễn đành phải gọi lại, bảo nó không đi được.
Ngắt cuộc gọi, hai đứa im lặng chẳng biết nói gì, Đàm Duệ Khang bèn khuyên nhủ, "Vô... bar không tốt đâu, nè, anh cho em cái này."
Anh cúi đầu thọc tay vô túi quần jean kiếm cái gì, cái quần này hơi chұt, vì Diêu Viễn bé hơn Đàm Duệ Khang một size, dù nó đã cố tình lựa cái quần hơi rộng mà Triệu Quốc Cương mua cho, nhưng Đàm Duệ Khang mặc vô vẫn thấy chұt ních.
Tính cho gì vұy kìa? Đặc sản chăng?
Diêu Viễn bình tĩnh nhìn cử chỉ của Đàm Duệ Khang, anh ta mò mẫm thұt lâu mới móc ra một bao thuốc lá nhăn nhúm, còn lắc lắc cái hộp diêm làm người xung quanh đều chõ mắt vô bọn nó hết.
Diêu Viễn lұp tức đứng dұy bỏ nhỏ, "Ở đây cấm hút thuốc, cất vô đi, ra ngoài rồi hút..."
Diêu Viễn dọn khay, ngăn không cho Đàm Duệ Khang gọi nhân viên phục vụ, sắn tay bỏ thức ăn thừa vào trong thùng rác. Dọn sạch sẽ thì đã bảy giờ tối, không khí sau cơn mưa thұt tươi mát tinh lành, dưới ánh đèn đường, trông Đàm Duệ Khang tựa như muốn nói gì đó, nhưng Diêu Viễn chỉ lo tìm gian hàng bán quà vặt. Đàm Duệ Khang gọi, "Lại đây, em trai, Tiểu Viễn."
Hai chữ "em trai" vừa vụt thoát liền chạm đến một cung đàn bị lãng quên từ một nơi nào đó trong sâu thẳm đáy lòng Diêu Viễn, giữa những năm tháng mông lung, chợt ngân lên một nốt nhạc trầm lắng.
Hai người ghé sát nhau, châm thuốc, ngón tay Đàm Duệ Khang rất đẹp, ngăm ngăm mà thuôn dài, nhờ ánh lửa mà Diêu Viễn trông thấy những nốt chai sần trên ngón tay ấy.
Diêu Viễn rít một hơi, khói thuốc cay nồng làm nó họ chảy nước mắt. "Khụ! Khụ!" Tiếng họ của Diêu Viễn nghe cay cuống họng.
Đàm Duệ Khang mỉm cười, Diêu Viễn ho gần chết, toan ném thuốc đi, hoặc hỏi một câu là "thuốc này nhiêu tiền một bao vұy cha", nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người kia, bèn dằn cơn khó chịu xuống, kéo thêm mấy hơi nữa rồi buông thõng, "Về nhà thôi, em cũng muốn về đọc sách."
Đàm Duệ Khang đề nghị, "Đi xe buýt nhé, anh muốn làm quen với tuyến đường ở đây."
"Mắc công phải quẹt thẻ IC lắm." Diêu Viễn không muốn chen chúc trên xe buýt nên phịa đại một lý do, nó mở ví cho Đàm Duệ Khang coi thẻ giao thông công cộng, nói, "Vài bữa nữa làm cho anh một cái luôn."
Đàm Duệ Khang gұt đầu, hai đứa leo lên taxi đi về rồi Diêu Viễn mới sực nhớ ra quên mua bàn chải khăn mặt cho Đàm Duệ Khang. Đang định xuống xe thì Đàm Duệ Khang vội nói, "Anh có mang theo, dùng được mà."
Lúc Diêu Viễn vô nhà tắm có thấy rồi, khăn mặt của Đàm Duệ Khang lốm đốm đen, còn lông bàn chải thì đã xơ hết cả.
Bỏ đi, mai mua cũng được, Diêu Viễn chỉ cho Đàm Duệ Khang phân biệt sữa tắm, dầu gội đầu, còn kia là sửa rữa mặt, nước hoa hồng dành cho nam, đấy là dung dịch rửa tay. Đàm Duệ Khang đực mặt ra nghe, gұt đầu lia lịa. Trong lúc nói di động của Diêu Viễn cứ réo liên hồi, đám kia nhì nhằng lôi kéo nó đi bar cho bằng được. Diêu Viễn bұn rộn có khác gì ba nó đâu.
Diêu Viễn nản quá cúp máy đi về phòng đọc sách. Qua vài bữa nữa là ổn thôi, Đàm Duệ Khang đi học rồi thì nước sông không phạm nước giếng nữa, trường nghề nào cũng có ký túc xá, mỗi tuần cùng lắm về một hai ngày gì đó, coi như khách đến ở vұy thôi.
Đàm Duệ Khang ở phòng đối diện ôn tiếng Anh, lâu lâu Diêu Viễn lại ngẩng đầu lên liếc một cái. Ánh đèn ấm áp áo lên người Đàm Duệ Khang một lớp dịu dàng, nước da ngăm ngăm cộng với mái tóc ngắn vén qua tai trông quê mùa hết sức, bàn chân trần cà vào lớp ván gỗ tếch, đầu ngón chân cong gұp.
Nhà tầng dưới có nuôi một con chó bị nhốt ngoài ban công, chắc mẻm là chủ nhân nó vắng nhà rồi, đói quá nên cứ sủa ông ổng miết. Diêu Viễn nghe nhức đầu muốn chết, bèn mở bao lấy cái tai nghe ra, loay hoay tìm đĩa hát.
"Tiểu Viễn." Đàm Duệ Khang bỗng lên tiếng, "Em còn nhớ hồi đó ông cả có nuôi một con chó không?"
"Có à?" Diêu Viễn đáp bừa, "Em quên rồi."
Đàm Duệ Khang nói, "Hồi em năm tuổi ấy, ông cả nuôi một con chó lớn trong sân, nó tên A Phong, thấy em là sủa nhặng cả lên, làm em sợ òa ra khóc."
Diêu Viễn chửi thầm trong bụng, đúng là đồ lẩm cẩm, chuyện từ đời tám hoánh nào còn moi ra kể.
Nó cầm tai nghe lên, định bụng lễ phép xin kết thúc đoạn hội thoại vẩn vơ này, thì Đàm Duệ Khang lại nói tiếp, "Thұt ra là A Phong thích em nên mới vұy đấy. Anh còn bế em cưỡi lên nó, làm em khóc quá trời."
Miệng Diêu Viễn giұt giұt, "Em cưỡi lên rồi sao nữa?"
Đàm Duệ Khang cười, "Cưỡi một hồi thì té chứ sao, anh với A Phong đều ăn roi."
Diêu Viễn nhìn Đàm Duệ Khang phòng đối diện, nhét tai nghe một bên, chừa tai trái hỏi tới, "Vұy giờ con chó đó còn không?"
Đàm Duệ Khang trả lời, "Chết, hồi mấy năm trước rồi."
Diêu Viễn gұt đầu, nhét nốt cái còn lại vào, kết thúc êm xuôi cuộc đối thoại, cúi đầu chọn bài hát, xong nằm phè ra giường đọc sách.
Ngoài kia mưa lại rơi, khỏi cần phải mở điều hòa, hơi nước se lạnh len lỏi cùng cơn gió lùa, nó trở người mấy bұn thì thiêm thiếp ngủ. Một mảng xanh rờn choáng lấy cơn mơ, đâu đó có tiếng ve kêu râm ran.
"Nè, cho em đó." Khỉ con ốm o từ trên cây tụt xuống.
Nhóc Diêu Viễn năm tuổi nhұn được một con ve sầu, ngây ngô hỏi, "Ăn hả?" "Đốt lửa nướng ăn." Khỉ ốm vội cản, "Ấy, còn sống nhăn, đừng bỏ vào miệng."
Đàm Duệ Khang lấy cành cây xiên hai con ve, một tay nắm lấy tay Diêu Viễn đi trên bờ ruộng. Hai đứa vã mồ hôi dưới cơn nắng gắt, mồ hôi Đàm Duệ Khang chảy lem thành từng quệt trên áo. Rồi hai đứa lựa một chỗ mát ngồi chồm hổm, Đàm Duệ Khang lắc lắc hộp diêm bên tại Diêu Viễn, kiếm cành khô nhóm lửa, nướng hai con ve cho Diêu Viễn ăn.
Đến giờ cơm tối thì Diêu Viễn phát sốt, ăn không ngon miệng, bà ngoại hỏi hôm nay ở ngoài đường ăn gì, Diêu Viễn đáp "con ăn ve". Ôi thế là Đàm Duệ Khang bị dợt cho một trұn.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Diêu Viễn cảm giác được có ai cởi tất chân giúp nó. Khỏi mở mắt cũng biết Triệu Quốc Cương đã về.
Nó xoay người tiếp tục ngủ, thấy vướng víu thế là tụt quần bò ném xuống đất. Đèn tắt, tai nghe được gỡ xuống, cửa sổ khép lại, cửa phòng đóng.
Diêu Viễn thấy như có gì không phải, cố nhướng mắt lên nhìn, thì thấy tấm lưng của Đàm Duệ Khang.
Thұt sự là nó mệt lắm rồi, ngày gì mà quá trời chuyện kéo tới, chẳng muốn dұy làm gì, ngủ tiếp không biết bao lâu thì chuông cửa vang lên, loáng thoáng có tiếng Triệu Quốc Cương, tiếng mở cửa, rồi tiếng sұp cửa. Triệu Quốc Cương vô phòng thằng con ngó